Edit: 一青 ( Nhất Thanh )
Beta: Lê
Chương Hướng Duy sau khi ngủ một giấc ở trong xe Hoắc Kham, quay về mở một cuộc họp, nhân viên tham dự cùng cậu chính là chị Hương Hương.
Từ trước đến nay đây là lần hợp tác nghiêm túc nhất.
Chương Hướng Duy ngồi trên nền đất, tựa lưng vào giường, Trần Hương Hương ngồi đối diện cậu.
"Tiểu Duy, tại sao điện thoại của em lại để chế độ im lặng?"
"Không biết."
"Em ngủ, tại sao lão đại lại để em ngủ trong xe mà không gọi em dậy?"
"Không biết."
Chương Hướng Duy dưới ánh mắt từ ái của chị trợ lý nhà mình lại nghĩ nghĩ một lát.
"Chắc là bởi vì...kính già yêu trẻ?"
Trần Hương Hương "..."
"À..." Chương Hướng Duy sau đó phát hiện, gãi đầu một cái nói: "Mười chín tuổi không nhỏ lắm."
Trần Hương Hương nhìn bộ dáng xấu hổ của cậu, đáng yêu thế này lại còn ngoan ngoãn như vậy, Hoắc lão đại ngoại lệ một lần chắc cũng là chuyện bình thường, cô nghĩ vậy.
Không khí trong phòng đóng băng.
Trần Hương Hương duỗi một chân.
"Chuyện xảy ra như vậy, sao em không gọi cho chị? Chị đi tìm em."
Chương Hướng Duy không đồng ý với biện pháp này.
"Không được."
Trần Hương Hương mở cho cậu một hộp khoai chiên.
"Làm sao mà không được, nói nghe coi."
"Chị là một trợ lý đặc biệt, chị ở đoàn phim còn nổi hơn em, ai cũng biết chị."
Chương Hướng Duy ăn khoai chiên rộp rộp.
"Vốn là theo dõi xe Hoắc Kham chỉ có fan tư sinh, nếu chị ra mặt sẽ gây chú ý, không chỉ bọn họ mà đoàn phim cũng sẽ chú ý, đặc biệt là những nhân viên nam, sẽ gây xôn xao, chuyện này không thể xảy ra được."
Trần Hương Hương biểu cảm ngưng lại, mắt lấp lánh, vui mừng cảm thán, cảm giác giống như bà mẹ già.
"Con trai, sao con nhanh như vậy đã trưởng thành rồi?"
Chương Hướng Duy "..."
"Không nói nữa, chị phải về bên kia, em tắm rửa đi ngủ đi, sáng mai bốn giờ đến phim trường rồi."
Trần Hương Hương định đứng dậy lại dừng lại, cố ý nghiêm mặt, giả vờ nghiêm khắc hỏi: "Đúng rồi, em nói chị lớn lên trông đặc biệt là có ý gì?"
Chương Hướng Duy ngậm khoai chiên.
"Ý là chị lúc nào cũng có thể debut."
Trần Hương Hương làm bộ e thẹn.
"Ôi,cũng tạm thôi, bình thường ấy mà, khiêm tốn một chút nào."
Chương Hướng Duy dừng ăn nhìn cô đi mất, nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên gặp mặt.
Lúc đó cậu từ nhà ăn quay về kí túc xá, ở dưới lầu nhìn thấy một chị gái xinh đẹp, nói là tới tìm cậu, cậu cũng không nghĩ gì nhiều, cứ như một quần chúng ăn dưa bình thường.
Dù sao lúc đó mỗi ngày đều có rất nhiều nói này nói nọ về cậu, đúng là một trận đại chiến, bọn họ nói cứ như là cậu đã ngủ cùng ảnh đế Hoắc Kham đại danh đỉnh đỉnh rồi ấy.
Nhưng vạn vạn không ngờ tới chị gái xinh đẹp lại chính là trợ lý của mình.
Cậu của Chương Hướng Duy sắp xếp cho cậu một người đại diện thần bí họ Nhiếp, là nam, còn lại cái gì cũng không biết, đến nay cũng chỉ cùng hắn nói chuyện điện thoại hai lần, mà lần nào cũng là dùng điện thoại của cậu cậu.
Chương Hướng Duy đã thử hỏi thăm qua chuyện của người đại diện này.
Cậu của cậu là nhất thời tìm thấy, có thể tin tưởng, còn nói chờ cậu ký hợp đồng với công ty, muốn cái gì cũng có.
Chương Hướng Duy vừa ăn vừa nghĩ, làm gì có công ty nào dễ dàng thế, thời vận không tốt, đa phần hợp đồng đều là cạm bẫy, ký vào chính là giấy bán thân, sẽ sa lầy không thể thoát ra.
Nếu không ký, tự mình hoạt động, phòng làm việc nhỏ cũng sẽ rất khó.
Chương Hướng Duy thở dài, thôi, cậu vừa mới đi diễn, nghĩ xa thế làm gì, cứ đi thôi.
Diễn thật tốt mới là việc quan trọng nhất cậu phải làm bây giờ.
Mọc rôm rất khó chịu, Chương Hướng Duy ở trên giường dằn vặt lăn lộn, bốn giờ mặt mũi phờ phạc, vành mắt đen thui đến phim trường.
Lúc đang ăn sáng, đoàn phim phát phấn rôm với thuốc để rửa, mỗi người một bộ, ai cũng có.
Chương Hướng Duy cảm động lệ nóng doanh tròng, đoàn phim quá nhân ái, moa moa.
Trần Hương Hương nói thầm: "Bình thường đều là mua đồ ăn, lần đầu tiên nghe thấy phát phấn rôm."
Chương Hướng Duy sờ hộp phấn rôm như sờ vợ mình.
"Đoàn phim rất tốt, tui rất thích."
Trần Hương Hương lại cảm thấy kì quái.
Chỉ có trẻ con mới dễ mọc rôm, người lớn rất ít, thường thì là da dẻ non nớt một chút, thể chất yếu mới dễ trúng chiêu.
Cái thứ đồ chơi này không thực dụng bằng một cốc trà sữa, một hộp pizza, một cái quạt máy, một tấm khăn, lại còn phát mỗi người một bộ?
Trần Hương Hương nghĩ mãi không ra.
"Chị đi hỏi một chút xem ai mua."
Trong phòng nghỉ, Hoắc Kham mở hộp phấn rôm, ngửi thử một chút.
"An toàn không đấy?"
"Hàng nội địa, hãng lâu năm." An Lợi nói: "Khi còn bé tôi cũng dùng cái này."
Hoắc Kham xoi mói nói: "Sao lại có mùi tạp nham thế."
An Lợi nói: ''Thì thế chứ sao."
Hoắc Kham nhíu nhíu mày, đứa nhỏ dùng cái này, mùi vị sạch sẽ sẽ bị lấp mất, hắn không ngửi được cái gì.
Ngày hôm nay đều là quần diễn, một đám người đánh đánh giết giết, hắn cùng đứa nhỏ không có cơ hội tứ chi tiếp xúc.
Hoắc Kham sắc mặt ủ dột thả hộp phấn rôm xuống,cầm hộp thuốc rửa bên cạnh lên xem hướng dẫn.
"Có thể hết ngứa.''
An Lợi cắn một miếng bánh bao.
"Cũng khá an toàn, yên tâm đi, không làm bảo bảo nhà cậu bị thương."
Hoắc Kham lùi ra sau, vai dựa vào ghế, đốt điếu thuốc.
"Trần Hương Hương nghi ngờ rồi."
An Lợi không thèm để ý.
"Không tra được cái gì trên đầu tôi đâu."
"Đoàn phim có diễn viên đại gia nhiều tiền mua đồ tặng, sợ bị bàn tán nên làm việc tốt không cần lưu danh, chuyện như này còn thiếu gì nữa."
Hoắc Kham híp mắt phun ra một làn khói, gương mặt góc cạnh tối sầm không rõ, trong lòng vướng bận.
"An Tử, đi ra ngoài ăn đi."
An Lợi mặt đầy dấu hỏi chấm.
Hoắc Kham ghét bỏ nói: "Tiếng nhai của cậu quá ồn ào."
An Lợi lườm một cái.
"Thằng nhóc kia lúc ăn toàn nhai chóp chép đấy."
Hoắc Kham cười khẽ.
"Rất đáng yêu."
An Lợi cảm thấy bắp thịt trên người mãnh liệt run lên.
"Hoắc gia, tiểu nhân xin cáo lui."
Sau lưng truyền đến âm thanh của Hoắc Kham: "Hay là đặt thêm mấy cái máy điều hòa, đưa thêm cả một ít quạt máy nhỏ cho diễn viên của đoàn phim, dùng tiền của tôi."
An Lợi một lời khó nói hết quay người.
"Lão Hoắc, lúc cậu còn trẻ tôi để cậu nhận mấy bộ phim thần tượng, cậu không thèm, giờ xem xem, toàn dùng mấy cái chiêu của người già, quá mất mặt."
"Biến."
Hoắc Kham cầm nửa bao thuốc trên bàn ném qua.
An Lợi bắt được ném lại lên bàn.
"Đúng là dục cầu bất mãn."
"Những năm này muốn bò lên giường cậu nam nữ đều không ít, trong đó chẳng thiếu người giống thằng nhóc kia, mười tám mười chín tuổi, ánh mắt nhìn cậu cũng giống thế, sùng bái rồi kính nể, kính nể rồi muốn đến gần, chẳng khác gì, cậu cứ chọn một người để cho bản thân..."
Nửa câu sau dưới ánh mắt đáng sợ của Hoắc Kham bị nuốt xuống.
Trong phòng nghỉ yên tĩnh lại, Hoắc Kham lại nhả một ngụm khói, lấy ra di động vào acc clone, mở weibo đứa nhỏ, vẫn là bài viết chuyển phát hôm qua, cap là "Xin chào Kiều Cùng" , sau đó không có thêm gì mới, hắn cắn cắn tàn thuốc, quen tay vào trạm N lướt video.
Giống như thằng nghiện.
Hai năm rồi, càng ngày càng hết thuốc chữa.
Buổi sáng có vài cảnh đánh nhau, phải đeo dây cáp bảo hộ.
Chương Hướng Duy sau tiến hành nghi thức khai máy xong có tham gia huấn luyện, trong vòng một tháng mỗi ngày có thể tập luyện đều sẽ tập luyện, đeo dây cáp, cùng thầy chỉ đạo võ thuật học động tác, thế nhưng lúc quay thật vẫn rất căng thẳng.
Hoắc Kham càng khẩn trương, lo đứa nhỏ lúc đeo dây cáp va va chạm chạm, lo lắng dây thừng bị tuột, lo lắng lúc cậu bay lên dây thừng lỏng quá khiến cậu ngã.
Những nguy hiểm này có khả năng sẽ xảy ra, hồi trẻ vào nghề, quay rất nhiều cảnh đánh nhau, gãy tay gãy chân đều có, các loại vết thương lớn nhỏ, Hoắc Kham rất rõ ràng.
Hoắc Kham phất tay để chuyên viên make up rời đi, hắn buồn bực xoa xoa mũi, đi về phía đứa nhỏ, đi được vài bước lại quay lại, cầm kịch bản ở trên ghế lên.
Chương Hướng Duy cầm quạt máy nhỏ được đoàn phim phát để ở trước mặt, đầu óc trỗng rỗng.
Đỉnh đầu đột nhiên vang lên tiếng gọi: "Chương Hướng Duy."
Chương Hướng Duy hoảng hốt, ngẩng đầu nhìn thấy người đàn ông không biết đến từ lúc nào.
''Dạ?"
Liếc thấy trong tay hắn cầm kịch bản từ tập đến , mê man nói: "Thầy Hoắc, thầy muốn cùng em đối diễn ạ? Hôm nay chúng ta không..."
Hoắc Kham nhìn xuống, trầm giọng cắt lời: "Bộ này quay rất nhiều cảnh đánh nhau, có tìm diễn viên đóng thế không?"
Sao tự dưng lại hỏi chuyện này? Chương Hướng Duy mông lung đáp: "Không ạ, không tìm, em không cần, không có vấn đề gì."
Lời khen được mong đợi không thấy đâu, sắc mặt hắn lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy mà chìm xuống, giữa hai chân mày nhăn thành một đống.
"Tất cả những cảnh đánh nhau cậu sẽ tự mình đóng?"
Chương Hướng Duy vô cùng ngạc nhiên, theo cậu biết, người đàn ông này lúc bằng tuổi cậu rất quy củ, đóng phim không cần mạng, chưa bao giờ dùng diễn viên đóng thế, ngã từ trên vách núi hay té tầng lầu các loại phân cảnh, chưa bao giờ dùng diễn viên đóng thế, bao nhiêu nguy hiểm cũng đều tự mình đóng, mấy cảnh của cậu cái nào cũng chưa bằng.
Theo lý thuyết thì một tiền bối chuyện nghiệp nhìn thấy một vãn bối chuyên nghiệp không phải là sẽ vui mừng à? Cậu tắt quạt nhỏ, áng chừng một bụng phiền muộn nói: "Thầy Hoắc, khi còn nhỏ em có học khiêu vũ, chân tay tương đối hài hòa, động tác đơn giản học vài lần là làm được, còn khó hơn thì em cũng có được huấn luyện rồi, thật ra đóng phim không thể không bị thương được, em có chuẩn bị tâm lý rồi."
Nói xong cũng không dám ngẩng đầu, hoàn toàn không nhìn ra tình trạng gì.
Chương Hướng Duy nói dối, đối mặt với mấy cảnh đánh nhau, chính cậu không hề có cái gì gọi là bình tĩnh thản nhiên, cậu rất sợ.
Bình thường huấn luyện xong đều là một thân bầm dập, thảm như chó.
Treo dây cáp thực sự rất nguy hiểm.
Đợt trước có một diễn viên lúc được treo lên, bởi vì không kiểm tra cẩn thận, từ trên cao ngã thẳng xuống, cả người toàn là máu, cực kì dọa ngươi.
Chương Hướng Duy không muốn nói đến những thứ này, cũng không thể nói với ai, hot rồi sẽ có tiền tìm diễn đóng thế các kiểu, cậu là một tiểu trong suốt, tìm đâu ra diễn viên đóng thế.
Tiểu trong suốt không có nhân quyền.
Tiểu trong suốt: không nổi, không có tiếng tăm
Ngành nghề nào cũng vậy, người mới thì nên thành thật một chút, trừ phi không muốn lăn lộn kiếm tiền nữa.
Chương Hướng Duy vén ống tay áo lên, lộ ra mồ hôi chảy ròng ròng, không hiểu sao lão đại vẫn không nói gì, cũng không rời đi.
Hoắc Kham đang tự trách.
Cả ngày nhớ nhung đứa nhỏ, đến việc này cũng quên mất.
Những cảnh đánh nhau nguy hiểm như thế, hắn có thể trơ mắt nhìn đứa nhỏ đóng sao? Đây chính là cắt đi một miếng thịt trong lòng hắn mà?
Hoắc Kham nhìn cậu mặc đồ diễn màu trắng giống mình, bộ dáng non nớt như một cây trúc nhỏ, lại thèm thuốc lá rồi, miệng khô lưỡi khô, huyệt thái dương cũng đau nhức, hắn phí hết tâm tư để nhận bộ phim cổ trang này chính là vì có thể tự mình mang đứa nhỏ này ra mắt.
Kết quả là tự đào hố chôn mình, mất công lo lắng sợ hãi vài tháng trời.
Hoắc Kham đi đến phía máy quay bên kia, đuổi những người khác đi, ra hiệu gọi đạo diễn Vương cách đó không xa đang vung kiếm dạy đứa nhỏ "Không có kinh nghiệm diễn xuất, mấy cảnh đánh nhau các kiểu chú đều để cậu ta tự mình đóng sao?"
Đạo diễn Vương biểu tình quái dị, không quen không biết, lo lắng nhiều thế làm gì?
"Thầy Hoắc, là như vầy, cậu ấy có học qua nhảy múa, bản thân tư chất rất tốt rồi, cũng đã huấn luyện một tháng."
"Vậy là được rồi?" Hoắc Kham mặt lạnh.
"Xảy ra chuyện gì thì ai chịu trách nhiệm?"
Đạo diễn Vương "..."
Cái này thật khó trả lời.
Cảnh đánh nhau bị thương là chuyện khó tránh, xảy ra cái gì cũng là chuyện bình thường, còn chuyện lớn hay chuyện nhỏ thì phải xem vận khí.
Hoắc Kham nói: "Sắp xếp cho cậu ấy diễn viên đóng thế đi."
Đạo diễn Vương hơi khó xử "Bây giờ cũng đã khai máy rồi, tôi đi đâu tìm được đây."
Hoắc Kham không đáp lại.
Đạo diễn Vương cân nhắc, Hoắc Kham chắc là lo người mới xảy ra chuyện làm lỡ tiến độ quay phi, bị thương nặng giữa chừng có khi phải đổi diễn viên, đúng là phiền phức, đoàn phim dừng quay một ngày đều là tổn thất lớn, rất nhanh ông liền thỏa hiệp.
"Ừm ừm ừm, diễn viên đóng thế chứ gì, tôi sẽ nhanh chóng sắp xếp."
"Vậy những cảnh đơn giản một chút..."
Hoắc Kham định nói là thay hết đi, lời chưa kịp nói ra liền nuốt lại, phim cổ trang nếu cảnh nào cũng dùng đóng thế, đến lúc ra mắt, kết quả và ý nghĩa đều sẽ giảm sút.
Đứa nhỏ nhất định đối với mình sẽ không hài lòng.
Hoắc Kham khép mắt.
"Mấy cảnh dễ thì để cậu ấy tự đóng."
"Thầy Hoắc."
Hoắc Kham nghe tiếng quay đầu lại, đứa nhỏ một tay cầm kịch bản, một tay cầm kiếm, mắt đầy ỷ lại chạy về phía hắn.
Hoắc Kham trố mắt, theo bản năng giang hai tay hướng về phía đứa nhỏ, thậm chí còn khom người xuống, chờ được ôm lấy đứa nhỏ nhấc bổng lên.
Toàn bộ nhân viên đoàn phim "????"
Chương Hướng Duy bước chân lảo đảo.
Hoắc Kham mặt không biến sắc dang rộng tay, làm động tác vươn vai.
___________________________
Nhất Thanh: Khiếp liêm sỉ còn đúng tí =)))))
Lê: Thầy Hoắc có liêm sỉ à =)))