Edit: Cải Trắng
Ôn Nhan cứng đờ cả người lại.
Phim trường cũng đột nhiên yên tĩnh lạ thường.
Cố Cảnh Ngự làm ra vẻ không quan tâm, ánh mắt của anh càng sâu hơn, anh lấy từ trong túi ra hộp thức ăn, vô cùng tự nhiên đưa cho cô một đôi đũa, ngữ khí rất bình thản: " Ăn cơm xong thì khớp kịch bản chứ? "
Thấy cô có hơi do dự anh liền mở miệng ra trêu đùa: " Làm sao thế, ở phim trường ăn cơm xong rồi đối diễn với nhau là điều hết sức bình thường, như vậy cũng tiện mà. "
Anh nhướn mày: " Em không có thói quen cùng người khác ăn cơm sao? "
Nói xong, anh nheo mắt lại quan sát xung quanh một lượt.
Đối kịch bản hả..
Ha ha ha ha ha, thấy được ánh mắt của Cố Cảnh Ngự như có như không quét qua, mọi người liền giật mình di chuyển tầm mắt mình đi chỗ khác.
Vui vẻ cười vài tiếng, cười cười xong lại làm ra vẻ như công việc bận rộn lắm, thống nhất một bộ dáng kiểu " Đúng vậy đúng vậy, chính là như thế này " " Đã hiểu đã hiểu " " Không có chuyện gì ghê gớm cả "
Chỉ là trước khi đối diễn thì thuận tiện ăn cơm với nhau thôi, cái này rất bình thường đúng không..
.. Đối, đối cái quái gì chứ!
Mọi người lệ rơi đầy mặt, mẹ nó, diễn cái gì chứ! Còn bắt bọn họ không nhìn tới.
Ôn Nhan là một người rất thức thời, cô biết anh đang lo lắng cô sẽ bỏ cơm, thế nên giờ anh tới đây giám sát cô, lại còn nói ra cái lý do khiến cô không thể nào từ chối được.
Nhận thấy được mọi người xung quanh không để ý, Ôn Nhan cũng không ra vẻ nữa, mắt hơi cong lên, cũng đưa một đôi đũa cho anh: " Không đâu, cùng nhau ăn thôi. "
" Ừm. " Tâm tình anh lúc này rất tốt, cười nhẹ một tiếng nhận lấy đôi đũa trong tay cô.
Đồ ăn mà Cố lão đại đưa tới đương nhiên là rất xa hoa, sau khi mở hộp ra thì Ôn Nhan bỗng cảm thấy hơi hối hận, cô đau trứng quá, thế này thì thà tự ăn cơm hộp của mình còn hơn.
Vẻ mặt cô không đổi sắc gắp một miếng rau đưa vào miệng.
Trên thực tế, đó chính là cô nhìn vào chỗ thịt đã tự mình mặc niệm là không có thịt không có thịt, sau đó vất vả lắm mới dời sự chú ý của ánh mắt từ chỗ thịt kho tàu. Cô nhìn chằm chằm vào chỗ rau, cô lâu lắm rồi..không ăn thịt.
.. Nhưng mà, cô thật sự hâm mộ những người ăn mãi vẫn không mập, mà cô thì không thuộc loại đấy.
Không thể ăn.
Cố Cảnh Ngự nhướn mày, khóe miệng hơi cong cong, anh cố tình đẩy món thịt kho tàu tới trước mặt cô, lại còn vô cùng tự nhiên gắp một miếng thịt cho vào miệng, lơ đãng cảm thán một chút:
" Nhìn chỗ thịt kho tàu này đúng là muốn ăn tới sáng luôn, lại còn là món do đích thân chủ bếp nhà hàng chuẩn bị, ngậy mà không ngán, luôn khiến người khác cảm thấy đói, mỗi lần đều câu dẫn không ít người. "
Anh cười cười, ngữ khí trầm thấp, nói dối không chớp mắt: " Lần này Dương Phàm lấy được món này đúng là tốn không ít sức, lần sau còn lấy được hay không thì khó nói lắm. "
Cách đó không xa Dương Phàm nhịn không được trợn tròn hai mắt.
Cái gì mà mất hết sức lực chứ, hắn ngay cả rời đi còn chưa rời đi, rõ ràng là quản lý nhà hàng đi ngang qua đây liền vào đưa mà.
Rõ ràng là đồ nhà mà còn bảo xếp hàng, vậy cái chức giám đốc của cậu là muốn vứt đi hả.
Nhưng Ôn Nhan lại không biết điều đó, cô quên mất là Cố Cảnh Ngự có một cái nhà hàng, nghe thấy lời này đột nhiên cô cảm thấy đau lòng.
Không phải là cô không muốn ăn mà vì trong kịch bản yêu cầu thân thể Minh Hi tương đối gầy yếu, đạo diễn lúc trước đã nói qua với cô. Vì để giữ dáng mà suốt hai tháng nay dù chỉ là một miếng thịt cô cũng không đụng vào, bữa nào cũng ăn rau xanh, ăn tới nỗi mặt cô sắp xanh như lá rồi.
Ôn Nhan bình tĩnh liếc qua hộp thịt kho tàu...cô có nên ăn một miếng không nhỉ?
Ăn một miếng...chắc không có ảnh hưởng gì đâu nhỉ?
...
Sao có thể đáng yêu như vậy chứ.
Cố Cảnh Ngự nhìn bộ dáng của cô, không nhịn được khóe miệng hơi giương lên, nghiêng đầu lộ ra ý cười, ngay sau đó anh lại khôi phục vẻ bình tĩnh, còn gắp một miếng thịt đưa cho cô: " Nếm thử chứ? "
Vốn dĩ cô đã hơi xao động, lại thấy miếng thịt được đưa tới trước mắt mình, quả thật là bức tường thành của cô sụp đổ rồi.
Nhịn không được liền gắp một miếng bỏ vào trong miệng. Xong cô còn tự an ủi chính mình, chỉ một miếng thôi, một miếng thì sẽ không có gì xảy ra cả.
Thịt kho tàu vừa mới đưa vào miệng, cô chậm rãi cảm nhận, ăn thật sự rất ngon, vì vậy tốc độ tiêu hóa của cô cũng đẩy nhanh hơn... Đây chính là hương vị cô đã xa nó rất lâu rồi.
" Thế nào. " Cố Cảnh Ngự nhướn mày hỏi.
Ôn Nhan nuốt xuống miếng thịt kho tàu, mím môi lại, cô nhìn thoáng qua hộp thịt kho tàu, gật đầu: " Thật sự ăn rất ngon. "
Nghe cô nói vậy cuối cùng lông mày anh cũng giãn ra, thực sự câu nói của cô làm anh rất thỏa mãn, vô cùng sung sướng gắp thêm cho cô một miếng nữa, ngữ khí trầm thấp: " Vậy ăn thêm nữa đi. "
Ôn Nhan: "... "
Ôn Nhan dường như không có sức chống cự, cứ một miếng, lại một miếng, hừ, cùng lắm thì cô buổi tối trở về sẽ chạy bộ.
Một miếng lại một miếng, tốc độ ăn nhanh hơn trông thấy.
Ở trong mắt mọi người ở phim trường, hình ảnh này chẳng còn là hình ảnh bình thường nữa rồi.
Hai người bọn họ, một người cao cao tại thượng không để ý gì tới bệ hạ, còn một người vô cùng dịu dàng gắp đồ ăn cho Ôn Nhan.
Một người ăn một người gắp như thế này, chắc là cũng chẳng có gì, vừa nhìn là biết có thể đây là thói quen.
Mà điều này thì chứng minh cho cái gì, chứng minh Ôn Nhan thật sự đã tóm được bệ hạ, mẹ nó, hai người họ có thể là đang ở bên nhau đấy.
Đa số những nhân viên ở đây đều là những nhân viên đã làm việc khi quay [ Tâm lý ], cho nên họ có hiểu biết nhất định với tính cách Cố Cảnh Ngự.
Không nói tới việc bọn họ nhìn hành động của Cố Cảnh Ngự mà khiếp sợ, riêng cái tin này thôi đã đủ chấn động rồi.
Chuyện lần trước làm náo loạn trên mạng, nhưng hai ngày nay ở phim trường bọn họ không thấy hai người tiếp xúc nhiều. Cho nên bọn họ cũng không thích nhắc lại chuyện đã qua, tới cả xem thôi cũng chẳng có hứng thú.
Rốt cuộc thì trong một đám người, đặc biệt là nhân viên làm ở phim trường như bọn họ, có ai không biết cái chuyện đó chứ..
Có đôi khi trên mạng, trên truyền hình đồn ầm ầm là yêu nhau, nhưng thực tế ở trên phim trường có khi nhìn nhau không vừa mắt, không chịu hít chung một bầu không khí với đối phương.
Không nhìn thì sẽ không thấy, ai dám lan truyền tin tức này về Cố Cảnh Ngự thì đúng là to gan lớn mật, có khả năng không tới mấy ngày thì những tin tức đó cũng sẽ biến mất. Nhưng bọn họ không nghĩ tới, đó không phải là scandal, mẹ nó, nó thật sự là tin tức nóng hổi đó!
Tin thật đó!
Mọi người trong đoàn làm phim đều cảm thấy hơi choáng, đần độn.
Không biết...Nếu để bên ngoài biết tin tức này thì sẽ có phản ứng như thế nào.
Ngay tới cả đạo diễn cũng cảm thấy kinh ngạc, không ngờ tốc độ của thằng nhóc này lại nhanh như vậy, ngày hôm qua không phải còn bị tránh như tránh tà sao? Sao một buổi tối thôi mà thay đổi nhanh thế này?
...
Mà đợi tới khi Ôn Nhan phản ứng lại thì cô đã ăn hơn mười miếng thịt rồi, sống lưng cô cứng đờ, cô bị con số này dọa cho hoảng sợ, đôi mắt đào hoa đờ đẫn.
Muốn cô chạy bộ...bao nhiêu lâu đây?
...
Buổi chiều ngày hôm sau.
Cuối cùng Từ Tuệ Lâm cũng kéo hành lý tới, gia nhập đoàn làm phim.
Nếu cô muốn bắt đầu quay trở lại công việc, đương nhiên vẫn có bên muốn chụp lại hình ảnh của cô, đến khi cô bị vướng lịch trình, cho nên chỉ có thể lùi thời gian gia nhập đoàn phim.
Sau khi Ôn Nhan hóa trang xong ra bên ngoài thì thấy bên ngoài khá ồn ào, có chút kinh ngạc, nhưng ngay sau đó liền phản ứng lại, đôi mắt hơi cong lên: " Từ tỷ. "
Quan hệ giữa cô và Từ Tuệ Lâm sau buổi tiệc đó thì kéo gần lại không ít, tính cách hai người khá hợp nhau, hơn nữa ở một phương diện nào đó thì có nhiều đề tài nói chuyện.
Hiện tại hai người tuy không thân thiết như hai chị em nhưng cũng có thể được coi là bạn bè tốt.
Thấy Từ Tuệ Lâm gia nhập đoàn làm phim, đương nhiên Ôn Nhan thấy vui rồi.
Từ Tuệ Lâm tâm trạng cũng không tồi.
Chẳng qua là Từ Tuệ Lâm cũng đang định đi tìm Ôn Nhan để đối diễn.
Nhưng mà, cô có chút chần chờ khi thấy một người đàn ông xách theo hộp cơm đi thẳng tới chỗ Ôn Nhan, chẳng biết hai người nói cái gì, chỉ thấy người đó nở nụ cười trầm thấp, sau đó hai người rất tự nhiên đi vào bên trong.
Từ Tuệ Lâm chần chừ một lúc, vẻ mặt vô cùng hoang mang, tay cô hết nắm lại buông, cuối cùng cô đành cầm kịch bản quay trở lại phòng mình.
Vào lúc này mà cô tới quấy rầy hai người..hình như không tốt lắm nhỉ?
Vẫn là nên về phòng thôi.
Chính cô cất bước quay trở về phòng, còn Cố Cảnh Ngự ở trong phòng cũng nhìn thoáng qua bên này, bỗng chốc sắc mặt tối sầm lại, sau đó làm như không có việc gì đóng cửa lại.
Đương nhiên, Từ Tuệ Lâm không biết, mọi chuyện không như cô nghĩ...bởi vì trong phòng vẫn còn một cô trợ lý nhỏ.
Sau khi Từ Tuệ Lâm gia nhập, đoàn làm phim coi như đã đầy đủ diễn viên, quá trình quay phim cũng dần đi vào quỹ đạo, nhiệm vụ mỗi ngày một nặng, đặc biệt là những diễn viên chính.
Hơn nữa yêu cầu của đạo diễn rất cao, cảm thấy có một chút không phù hợp thì phải quay lại, điều này làm tốn rất nhiều thời gian.
Đặc biệt là người có diễn xuất như Trương Phi Phàm, hắn cũng là một trong bốn diễn viên chính, kỹ thuật diễn miễn cưỡng lắm mới qua được một lần. Hắn là người bị NG nhiều nhất, khoảng thời gian này hai mắt hắn sưng to lên, mỗi lần được nghỉ ngơi phút hắn đều cố hết sức nhắm mắt ngủ.
Ôn Nhan cũng thế, tuy diễn xuất của cô không tồi, nhưng có người quen ở đây đúng là tốt nhất, đa số những buổi tối cô đều tới tìm Cố Cảnh Ngự để đối diễn và nhờ anh chỉ điểm.
Đương nhiên làm những chuyện này vô cùng hao phí thời gian và tinh lực.
Ban đầu cô còn lo lắng mình ăn thịt mỗi ngày sẽ béo lên không ít nhưng không ngờ là lượng công việc quá nặng khiến cô tốn sức, không những béo lên mà ngược lại cô còn gầy đi.
Ôn Nhan nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi, có thể thấy được dưới mắt cô có quầng thâm nhàn nhạt, gương mặt trắng nõn của cô khiến nhìn càng thêm rõ ràng, sau khi vừa kết thúc cảnh quay cô liền nằm lên ghế nghỉ ngơi, bất tri bất giác ngủ luôn.
Trợ lý đem tới một cái chăn mỏng đắp lên người cô, rồi nhẹ nhàng rời đi.
Không lâu sau đó, một người đàn ông mặc áo blouse trắng đi tới, bước chân không nhanh không chậm tiến tới chỗ đó..
Dừng chân lại trước mặt cô.
Bóng lưng anh trải dài trước người đang ngủ say kia.