Nhìn Lục Dĩ Quyến chảy nước mắt ròng ròng, Tạ Sâm và Dung Đình đều kinh ngạc.
Làm một bộ phim thương mại tiêu chuẩn, đủ tư cách, Liên Thành quả thật có rất nhiều chỗ phiếm tình, chẳng hạn như lúc công chúa và tướng quân rời khỏi nhau, chẳng hạn như những lần tướng quân thể hiện chí khí của mình, lại chẳng hạn như lúc công chúa chết… nhưng rõ ràng là, những chi tiết ấy tuy rằng cảm động, thế nhưng Liên Thành không hề nhuộm đẫm tình cảm ấy.
Dù sao, Liên Thành chỉ là một bộ phim thu hút người xem đến xem, không hề theo đuổi tinh thần cao thượng văn minh phát triển gì cả. Bộ phim công chiếu vào dịp Thất tịch cũng đủ cho thấy nhà sản xuất không muốn kiếm nước mắt của người xem.
Mặc dù vậy, Lục Dĩ Quyến vẫn khóc không ngừng được. Mắt cậu sưng vù lên, hiển nhiên không phải là một hai giọt nước mắt cá sấu thông thường.
Tạ Sâm sửng sốt ước chừng mấy chục giây mới xử lý xong thông tin, có chút giật mình hỏi: “Tiểu Lục, cháu có sao không? Hà Hiển đâu? Lấy cho Tiểu Lục tờ khăn giấy.”
Dường như sợ mình an ủi không đủ, Tạ Sâm còn vỗ mạnh đùi Dung Đình, ý bảo anh làm nam chính ít nhất cũng tỏ vẻ gì đi nào, nhưng Dung Đình lại càng không biết nói gì hơn.
Trầm mặc một lát, Dung Đình mới nói một câu khiến ai nấy đều phải cứng họng: “Đừng khóc, đều là giả cả.”
“Ha—” Lục Dĩ Quyến dù có nhập tâm cỡ nào cũng không khóc được nữa, cậu bật cười, nhìn xung quanh, lúc cậu cần trợ lý nhất thì Hà Hiển đều như đang ở trên mây, cuối cùng người đưa khăn giấy cho cậu vẫn là một nhân viên khác ngồi phía sau, Lục Dĩ Quyến quay đầu lại nói cảm ơn, rồi giải thích: “Cháu không sao, thật sự không sao, chỉ là làm người phóng đãng bất kham lại hơi mau nước mắt tí thôi.”
“Là phóng túng bất kham.” Dung Đình bình tĩnh sửa lời của Lục Dĩ Quyến.
Mặt Lục Dĩ Quyến chuyển thành hình 囧, quyết định mau chóng lau nước mắt: “Xin lỗi, làm mọi người phải lo lắng, tôi chỉ hơi mau nước mắt mà thôi, kì thật cũng không rất buồn khổ… Chỉ là…”
Cậu nhìn vào mắt Dung Đình, vẻ mặt chậm rãi trở nên đứng đắn: “Dung ca, anh diễn thực sự rất tốt.”
Trong phòng chiếu phim yên lặng, Lục Dĩ Quyến tuy rằng không lớn tiếng, nhưng tất cả mọi người đều có thể nghe được: “Kết cục như vậy, nếu trước đó không có sự đắp nặn của anh vào nhân vật tướng quân thì rất dễ dàng tạo ra ác cảm cho người xem, biên kịch rất bất công với anh, rõ ràng thắng lợi của anh đều là do mồ hôi và máu của chính anh cố gắng, cuối cùng bỗng dưng lại biến thành do công chúa hy sinh, giống như sự nghiệp của anh đều đạp lên từ trên vai cô ta vậy… Thế nhưng ngay từ đầu anh diễn rất tốt, người xem sẽ không nhịn được mà giải thích cho lựa chọn của anh, sẽ hiểu được khát vọng của anh, thậm chí đến cuối phim còn có thể vì anh mà nuối tiếc.”
Lục Dĩ Quyến dừng một chút, hít sâu một hơi, kiên định nói: “Thật sự, rất tốt, cực kì cực kì tốt, Dung ca, anh chính là nam chính tốt nhất.”
Người ngồi trong này đều xuất thân từ chuyên nghiệp điện ảnh, Lục Dĩ Quyến tuy rằng chỉ nói vài câu nhưng mọi người đều đã hiểu được, tuy rằng thoạt nhìn trong phim này Dung Đình và Bạch Oanh ngang hàng, thế nhưng nếu nhìn từ góc độ kịch bản, nhân vật của Dung Đình hoàn toàn không có nhiều ưu thế. Một vị tướng quân với tính cách gần như bình thường, con đường đi đến thành công cũng đầy khuôn sáo, cuối cùng hoàn toàn không thể so sánh với một Bạch Oanh chết đi đầy tráng lệ.
Đúng như lời của Lục Dĩ Quyến, là kĩ năng diễn xuất của Dung Đình nâng tầm nhân vật lên.
Chỉ trong giây lát, trong trường quay thế nhưng phát ra tiếng vỗ tay.
Thậm chí có người còn huýt gió.
Rốt cuộc có fan nữ mở ra hơn cả Lục Dĩ Quyến kêu to: “Dung Đình! Em yêu anh!!!”
Ngay sau đó, tiếng kêu như thế vang lên liên tiếp, cả nam lẫn nữ đều thét chói tai vì Dung Đình.
Nhưng mà, ánh mắt của Dung Đình lại vẫn không rời khỏi khuôn mặt của Lục Dĩ Quyến.
Lục Dĩ Quyến chưa từng thấy được ánh mắt như thế từ Dung Đình, giống như trút được gánh nặng, giống như rốt cuộc chiếm được sự tán thành của người nào đó — mà cậu, cũng không phải người nào đó của anh.
Đến khi tiếng vỗ tay của mọi người thưa thớt dần, Dung Đình mới có thêm nhiều phản ứng hơn.
Anh hơi nghiêng người về phía Lục Dĩ Quyến, lướt qua Tạ Sâm vươn ra tay phải của mình.
Lục Dĩ Quyến sửng sốt vài giây, rồi cũng thử vươn tay phải của mình ra.
Dung Đình cầm lấy tay cậu: “Cảm ơn.”
Không biết tại sao, trong khoảnh khắc đó, Lục Dĩ Quyến đỏ mặt: “Không, đừng khách khí…”
Tạ Sâm bỗng nhiên cười híp mắt: “Dung Đình à, xem ra cậu gặp được Bá Nhạc rồi.”
Lục Dĩ Quyến ngoài ý muốn thấy được, con người lạnh lùng xa cách như Dung Đình giờ phút này chẳng những không lộ ra bất cứ vẻ khinh thường nào mà còn nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy, là Bá Nhạc.”
–
Mang theo bàn tay được Dung Đình cầm vừa nóng vừa ngứa trở lại phòng nhỏ trong nhà khách, không biết vì sao, Lục Dĩ Quyến vẫn cảm xúc sục sôi như trước, nhắm mắt lại, cảnh tượng trong phim một lần nữa hiện lên, thậm chí ngay cả trong mộng cũng là chiến trường kia. Sau đó, Lục Dĩ Quyến mơ thấy mình chạy đi tìm Bạch Oanh, khuyên cô không nên múa, thậm chí còn cảnh cáo đối phương: “Cô mà múa thì Đình của tôi sẽ không được ngôi Ảnh đế!!”
Sau khi tỉnh lại, Lục Dĩ Quyến chỉ muốn vả miệng, Đình của tôi cái đờ!!
Nói đến lạ, tuy rằng trong đầu không ngừng bị phim Liên Thành tẩy não, nhưng đến lúc quay phim, Lục Dĩ Quyến lại hoàn toàn đắm chìm vào vai diễn.
Vai diễn ban ngày ngày hôm nay đều là ngoại cảnh, là lúc Triệu Doãn Trạch và Hứa Do không thể lấp đầy cái hố trả nợ không đáy, cùng nhau chạy ra khỏi thị trấn.
Lúc này hai người cơ bản đã biết được ý tứ của đối phương, tuy rằng trốn chạy chật vật nhưng vẫn ngọt ngào vô cùng, cùng chở nhau trên một chiếc xe đạp, Triệu Doãn Trạch học đại học năm còn dạy Hứa Do vài câu tiếng Anh mang theo giọng Trung Quốc rất đậm.
Rõ ràng là đêm trước không ngủ tốt, rõ ràng là có lúc còn nói nhầm kịch bản, thậm chí còn cùng Dung Đình phì cười.
Thế nhưng, Lục Dĩ Quyến lại nắm chắc tình cảm của Hứa Do.
Là cảm giác rõ ràng biết sau lưng có truy binh đằng trước đầy nguy hiểm, nhưng lòng vẫn ngập tràn sung sướng vì có thể ở chung.
Để cho Lục Dĩ Quyến thấy khó hiểu là, hôm nay Tạ Sâm lại dành phần lớn NG cho Dung Đình.
“Dung Đình à, cảm xúc của cậu không theo kịp bằng Tiểu Lục, lại bất cần đời một chút, không cần giữ vẻ thần tượng của cậu làm gì.”
“Dung Đình, ôm Tiểu Lục dùng sức thêm một chút, để cho cậu ấy va mạnh vào cậu, đừng sợ đau.”
“Dung Đình…”
Đến cuối cùng có mấy cảnh đặc tả Lục Dĩ Quyến đều không dám nhìn thẳng vào mặt Dung Đình.
Kể quả là, dù vậy, Tạ Sâm vẫn hô cut: “Ánh mắt của Tiểu Lục rất đúng, Dung Đình, cậu cũng phải nóng bỏng vào chứ, giống như sói đói nhìn vào con mồi mình xem nào.”
Lục Dĩ Quyến: orzzz
Chẳng lẽ là tôi mở một phong ấn kì quái nào đó?
Đương nhiên, cho dù thuận lợi như thế, đến khi trời tối, nghĩ đến phải quay lại cảnh ngày hôm qua chưa quay được, Lục Dĩ Quyến vẫn có đôi chút lo sợ.
Một lần nữa trở lại phòng thay đồ đổi phục trang, Lục Dĩ Quyến hít sâu mấy lần mới dám đi vào trường quay.
Tạ Sâm cười tủm tỉm đi đến trước mặt Lục Dĩ Quyến, mang theo đầy vẻ không tốt, điều này làm cho Lục Dĩ Quyến càng khẩn trương: “Làm sao vậy Tạ đạo?”
“Không phải vội, cháu ngẫm lại cái này đi.” Tạ Sâm đưa cho cậu một ipad, Lục Dĩ Quyến vừa mở khóa ipad liền tự động mở một giai điệu quen thuộc, là video phim cậu vừa xem hôm qua — Liên Thành.
Tạ Sâm cười đầy gian xảo: “Chỉ cần xem phút cuối là được, xem xong rồi chúng ta quay.”
Lục Dĩ Quyến không hiểu ra sao: “Ngài mua được ở chỗ nào vậy?”
“Xì! Chú mà còn phải mua? Gọi điện thẳng đến Tinh Vũ lấy.”
“……” Ngài thắng!
Tạ Sâm ngồi xuống ghế bên cạnh, bĩu môi: “Ngồi xem đi, xem xong rồi bảo chú.”
Nửa tiếng sau, Tạ Sâm xoa xoa tay ngồi xuống trước máy theo dõi, mà Lục Dĩ Quyến mang theo hai mắt đẫm lệ cố gắng khắc chế cảm xúc của bản thân, đồng thời nhớ lại kịch bản của mình, đáng tiếc là, Tạ đạo không cho cậu quá nhiều thời gian.
“Action!”
Tiếng hô truyền ra từ loa phóng thanh, Lục Dĩ Quyến bất đắc dĩ chuẩn bị tinh thần, tranh thủ tiến vào cảm xúc của Hứa Do.
Nhưng mà, khi Dung Đình lảo đảo bước vào tầm mắt của cậu, Lục Dĩ Quyến bỗng nhiên có một tâm trạng đầy kì quái.
Cậu nhìn Dung Đình, nhưng cũng không cảm giác đó là Dung Đình, cảm giác đầu tiên, là cậu thấy được đại tướng quân trong Liên Thành, hôn quân hủy hoại quốc gia, trong triều đầy nịnh thần, không có người biết đến chí khí của anh. Tuy rằng cuối cùng anh giành được thắng lợi, nhưng mọi người đều thương tiếc cho người đã chết, ca tụng sự hy sinh của công chúa, thậm chí quên đi trận thắng được ăn cả ngã về không, vì nước vì dân này.
Chỉ có tôi, tôi xem được anh, cũng biết anh.
Lại chớp mắt, Lục Dĩ Quyến bỗng nhiên dứt mình khỏi cảm xúc ấy, tia nhìn mang theo men say của Dung Đình nhắc nhở cậu, đó không phải tướng quân, đó là Triệu Doãn Trạch.
Mà tôi, tôi là Hứa Do.
Triệu Doãn Trạch rơi vào ôm ấp của tôi, anh dựa vào tôi, anh ấy may mắn hơn tôi, mẹ của anh vẫn còn sống trên đời, nhưng mẹ của anh lại vứt bỏ anh.
Thế giới to lớn là vậy, thế nhưng anh chỉ có thể dựa vào tôi…
Nhiều người từng hâm mộ anh đề tên bảng vàng, là sinh viên đầu tiên trong thôn trấn, mà nay lại có rất nhiều người thờ ơ lạnh nhạt, nhìn cha anh mắc nợ đầy người gọi anh về nhà, ngã xuống đầm lầy.
Vốn tưởng rằng là chim ưng tự do trên bầu trời cao, cuối cùng lại là một con diều bị người nắm trong tay.
Lục Dĩ Quyến vừa đẩy cửa sắt ra, đồng thời nhìn Triệu Doãn Trạch.
Động tác này những lần trước quay phim cậu đều không nghĩ đến, nhưng lúc này đây, cậu lại nhịn không được mà làm ra, phảng phất như không muốn Triệu Doãn Trạch rời khỏi tầm mắt của mình, dù chỉ là trong chốc lát.
Bên ngoài máy theo dõi, Tạ Sâm hưng phấn giơ bộ đàm lên: “Máy số , đẩy về phía trước, đẩy đẩy đẩy đẩy đặc tả!!! Vào mắt!!! Không phải Dung Đình, là Lục Dĩ Quyến!!!”
Ánh mắt đó!
Quả thực lưu luyến đến không dừng được!!!
Lục Dĩ Quyến muốn đỡ lấy Dung Đình, lại bị Dung Đình đẩy mạnh ra.
Dung Đình một mình đi vào trong cửa hàng, vừa ném lại vừa đập, không biết là say thật hay mượn rượu nổi điên… mỗi động tác của anh đều vô cùng dã man, bạo lực, như một con sư tử đang nổi điên, trong cơ thể không còn bất cứ lý trí nào.
Mà Lục Dĩ Quyến chỉ đứng trên bậc thang chứ không đến gần Dung Đình.
Cậu đứng xa xa nhìn đối phương, trong ánh mắt không có bất kì trách cứ nào.
Là thấu hiểu, là thương xót, thậm chí còn có cả tự trách vì không thể chia sẻ được cho đối phương.
Tạ Sâm nhìn chằm chằm vào máy quay đặc tả, một giây sau, trong màn ảnh, hốc mắt Lục Dĩ Quyến chậm rãi đỏ lên, ướt át, cuối cùng còn rơi xuống vài giọt nước mắt, nhanh chóng trượt xuống mặt cậu, thậm chí còn không để lại bất kì về nước nào.
“Cut!”
Tạ Sâm hưng phấn hô to vào loa: “Cảnh này qua! Vô cùng hoàn mỹ!!”