Nếu nói chuyện xảy ra tại phòng hóa trang ngày hôm đó Lục Dĩ Quyến không dám xác định liệu Dung Đình có tức giận hay không thì bây giờ, ánh mắt Dung Đình khiến cậu chắc chắn trăm phần trăm là đối phương đang nổi giận. Lục Dĩ Quyến vội vã xin lỗi: “Sư ca, xin lỗi xin lỗi, là em thuận mồm gọi.”
Dung Đình không nói chuyện, chỉ bỏ tay xuống, gạt qua nhân viên hóa trang lẫn trợ lý, kéo áo Lục Dĩ Quyến: “Cậu lại đây với tôi.”
Các nhân viên đều ngậm mồm, không dám can ngăn, trơ mắt nhìn Dung Đình đầy mặt âm trầm kéo Lục Dĩ Quyến đi.
–
Trong khách sạn.
Lục Dĩ Quyến không nghĩ tới Dung Đình lại kéo cậu về phòng khách sạn của anh.
“Anh có lời muốn nói với cậu, ngồi xuống đi.” Thái độ của Dung Đình đầy cường ngạnh, Lục Dĩ Quyến sợ hãi, không biết mình chọc đến đối phương chỗ nào: “Sao vậy sư ca.”
Dung Đình khó chịu phất tay: “Bảo cậu ngồi xuống thì ngồi xuống, buổi tối còn mệt lắm, nói nhanh cho xong còn phải quay lại trường quay.”
Lục Dĩ Quyến nhìn kỹ Dung Đình, khuôn mặt đối phương dường như mang theo tức giận, anh đi đến quầy bar, mở một chai rượu vang, cũng bất chấp lễ nghi cách uống này nọ, lấy bừa một ly ra đổ đầy, sao đó… nốc cạn.
Lục Dĩ Quyến liếc nhìn nhãn tiếng anh trên bình rượu, yên lặng nuốt nước miếng, nghĩ đến tâm trạng Dung Đình không tốt, cậu chỉ có thể thành thật tìm chỗ ngồi xuống.
Dung Đình liếc xéo nhìn cậu, cũng không đi đến gần, tựa vào quầy bar, đi thẳng vào vấn đề: “Dĩ Quyến, anh cảm giác, cảnh quay tiếp theo, cậu có thể không cần dựa vào xem phim để tìm cảm xúc.”
Là câu cầu khiến.
Lục Dĩ Quyến ngẩn ra, nhíu mày: “Tại sao ạ?”
Dung Đình dường như đã chuẩn bị đề tài này rất lâu, lập tức trả lời: “Làm như vậy đối với cậu không tốt, một là cảm xúc của cậu biến động rất lớn, sau này khó mà rời khỏi cảm xúc nhân vật được, ảnh hưởng đến tâm lý của cậu, một phần nữa, anh cảm giác đây cũng không phải là một cách diễn tốt.”
Thấy trong mắt Lục Dĩ Quyến ngập tràn nghi vấn khó hiểu, Dung Đình không thể không nói rõ hơn: “Cậu xem, giống như con người có thất tình lục dục, khi diễn trên phim, đều có con đường đắp nặn cảm xúc nhất định, giống như thế này, chính là vui.”
Dung Đình tạm dừng, chớp mắt một cái, khóe miệng anh hơi giơ lên, ánh mắt hơi híp vào, chính là nụ cười cưng chiều của anh với em trai.
“Như bây giờ, là buồn.” Dung Đình hít vào một hơi, mí mắt hơi cụp xuống, trong mắt hiện ra sự buồn rầu.
“Đây đều là những kỹ xảo biểu diễn, bình thường khi đắp nặn nhân vật đều có quy luật để làm theo, đương nhiên, biểu diễn không thể dựa hết vào kỹ xảo, diễn phải dùng cả con tim mình. Thế nhưng, bây giờ cậu sử dụng cảm xúc của bản thân quá mức, không phải là chuyện tốt, anh cho rằng cách này không hợp với cậu, cậu có thể bỏ nó.”
Lục Dĩ Quyến vốn còn đắm chìm trong cảm xúc bị phê bình, nhưng thấy Dung Đình chỉ chớp mắt vài cái đã biểu hiện được hai loại cảm xúc tương phản, trong mắt ngập tràn sự khâm phục, cậu ngửa đầu, dưới áp lực mà Dung Đình tạo ra, cậu vẫn mỉm cười: “Thảo nào mà các thầy cô trong trường đều khen sư ca chính là kỳ tài nhiều năm hiếm gặp, em biết ý của anh, nhưng mà, anh cũng thấy là em không có kỹ năng cơ bản này mà, những điều anh vừa nói em đều không làm được, hơn nữa, em cảm giác dùng mọi cảm xúc của bản thân đi diễn đâu có gì không tốt?”
Đối với Lục Dĩ Quyến lấy lòng lộ liễu, Dung Đình chẳng những không cảm kích, ngược lại còn đặt mạnh ly rượu xuống: “Cậu cảm giác không có gì không tốt, là cậu khuyết thiếu thường thức về biểu diễn, vừa nãy cậu gọi sai tên anh, cũng đã chứng minh cậu không khống chế được phương pháp đi tắt này, cậu nên dừng lại.”
Lục Dĩ Quyến sửng sốt, giải thích: “Em chỉ tập trung hơi quá một chút thôi.”
“Đấy là tẩu hỏa nhập ma!” Khuôn mặt Dung Đình hiện lên sự nghiêm túc mà Lục Dĩ Quyến chưa từng gặp qua: “Nói cho cậu biết, phương pháp này chính là lười, tại sao Hứa Do lại thích Triệu Doãn Trạch, tại sao lại quyết định trả nợ thay cho anh ta, lại cùng anh ta chạy trốn, những quyết định, cảm tình ấy, cậu chưa bao giờ nghiêm túc suy nghĩ cả, cho nên cậu không diễn được, chỉ có thể đi xem phim tìm cái gọi là cảm giác! Cái cậu biểu hiện ra trước màn hình căn bản không phải là một nhân vật lập thể mà là cảm tình cá nhân của cậu lắp ghép lại! Lúc cậu hôn tôi cậu có thực sự nghĩ đến Hứa Do nghĩ gì không? Tình cảm của cậu cũng chỉ là do cậu nhìn mấy cái thứ ba lăng nhăng không kiềm giữ được xúc động với nữ diễn viên chính mà thôi! Tất cả đều là cảm tình của cậu!”
Đối với phê phán thẳng thừng của Dung Đình, vẻ mặt của Lục Dĩ Quyến lúc này thật sự cứng lại, từ những lần trước thảo luận trước khi quay chụp, Lục Dĩ Quyến đã sớm đoán được phương pháp biểu diễn của Dung Đình thiên về chú trọng biểu hiện bên ngoài. Nhưng bình thường giữa các diễn viên rất ít đánh giá nói với nhau về phương pháp biểu diễn, Dung Đình cũng chưa từng nói về kỹ năng diễn xuất của bất kì ai. Lúc này bỗng dưng can thiệp khiến Lục Dĩ Quyến rất ngoài ý muốn.
Còn có cả oan uổng.
“Sư ca, anh nói thế oan cho em quá, xem phim chỉ là một quá trình để em tìm ra cảm xúc mà thôi, nó cũng không có nghĩa là lúc em biểu đạt nó ra không trải qua xử lý nghệ thuật nào cả, đương nhiên, con đường của em có chút thiếu chuyên nghiệp, chắc chắn là khác với anh có nhiều năm học tập trong trường, nhưng em cảm giác, biện pháp này cũng không phải không thể thực hiện được. Lúc trước vẫn là Tạ đạo gợi ý cho em, Tạ đạo là người có kinh nghiệm, chắc chắn có đạo lý của ông.”
Dung Đình nhìn Lục Dĩ Quyến không biết phải uốn nắn cậu thế nào nữa: “Tạ đạo là đạo diễn, ông ta chắc chắn coi trọng hiệu quả màn ảnh hơn là cậu!”
Lục Dĩ Quyến cũng có chút nóng nảy: “Coi trọng hiệu quả có gì không đúng? Làm diễn viên, trách nhiệm của chúng ta không phải là biểu hiện ra những gì đạo diễn muốn theo đuổi sao?”
“Cho nên ý của cậu là, diễn viên chính là một công cụ của đạo diễn?”
“Chẳng lẽ không đúng?”
Vẻ mặt Dung Đình chớp mắt liền trở nên lạnh lẽo: “Cậu đi ra ngoài đi.”
Lục Dĩ Quyến sửng sốt vài giây, sau đó nhận ra mình vừa nói cái gì, cậu vội vã sửa lời: “Sư ca, em không có ý đấy…”
Mắt Dung Đình nhìn về phía cửa: “Cửa ở đằng kia.”
Thấy Lục Dĩ Quyến vẫn còn ngồi tại chỗ không động đậy, Dung Đình liền đi nhanh về phía cậu, một tay cầm áo cậu kéo người từ sô pha lên, ấn vào ván cửa.
Cự ly giữa hai người, đột ngột kéo đến gần nhất.
Lục Dĩ Quyến luống cuống tay chân, mắt trợn lên, Dung Đình trước mặt giống như được làm từ băng tuyết, ngón tay túm lấy áo cậu cũng nổi lên gân xanh, làm cậu sợ tới mức ngừng thở.
Nhưng… tiếng hít thở của Dung Đình… sao bỗng dưng lại gấp gáp vậy??
Còn chưa kịp quan sát nhiều thêm vài giây, Lục Dĩ Quyến chợt thấy sau lưng không còn, sức nặng trên vai tăng lên mấy lần, cậu lảo đảo ra sau vài bước, thành công bị đẩy ra ngoài.
“Rầm!”
Số phòng ở ngay trước mặt, Lục Dĩ Quyến sửng sốt một chút mới phản ứng lại, mình bị Dung Đình túm cổ đuổi đi ra: “A! Sư ca!! Sư ca!!”
Lục Dĩ Quyến nhào vào trên cửa lại khóc thét một tiếng, đập cửa vai cái, nhưng không cần nghĩ cũng biết, người ở bên trong hoàn toàn không đáp lại.
Cậu buồn bã ngồi bệt dưới cửa, dùng sức đập đầu gối mình: “Bảo mày lắm mồm bảo mày lắm mồm…”
–
Vào đêm, Lục Dĩ Quyến trằn trọc trăn trở, không tài nào ngủ được.
Ban ngày bỗng dưng khắc khẩu với Dung Đình, thậm chí hiện tại cậu còn nhớ không rõ mình nói cái gì… Cậu không nghĩ tới Dung Đình sẽ phản đối phương thức biểu diễn của cậu đến thế, đương nhiên, cũng không nghĩ tới bản thân kích động lại nói ra lời quá đáng như vậy.
Tuy rằng đối với đại đa số đạo diễn, trong lòng đều coi trọng công việc của mình hơn là diễn viên, nhưng thử đổi lại, mỗi một diễn viên hẳn cũng đều cho rằng mình có cống hiến lớn lao đối với sáng tác nghệ thuật. Đối với đạo diễn, biên kịch, diễn viên, người sản xuất, những nhân vật ấy đã bị tranh luận không ngừng kể từ khi điện ảnh mới manh nha, mỗi một khu vực, mỗi một thời đại đều có lý giải khác nhau.
Giờ phút này, Lục Dĩ Quyến tuy rằng không cảm giác mình nói không đúng chỗ nào, nhưng cậu hiểu rõ tâm tình của Dung Đình.
Cậu chưa bao giờ muốn vì việc này mà có sự khác biệt với Dung Đình, càng không nói giống như ngày hôm nay, chọc giận đối phương.
……Trước mặt Dung Đình nói diễn viên chính là công cụ của đạo diễn… hẳn là sợ mình sống quá lâu.
Lục Dĩ Quyến dùng sức đập ván giường vài cái, lại gào lên với trần nhà, nhưng trong ngực vẫn khó chịu không ngừng được.
Nhưng mà, trừ giải thích xin lỗi, Lục Dĩ Quyến hoàn toàn không nghĩ ra còn biện pháp nào có thể cứu chữa lại.
Xoay người… xoay người… xoay người…
Thẳng đến khi giường không chịu nổi, rốt cuộc phát ra tiếng vang rền rĩ, Lục Dĩ Quyến mới yên tĩnh, dần dần đi vào giấc ngủ.
Kết quả.
Sáng sớm hôm sau, người nào đó đến muộn tròn nửa giờ.
Chạy vội vào phòng hóa trang, Lục Dĩ Quyến hít sâu một hơi, làm tốt chuẩn bị đối mặt với lửa giận của Dung Đình cậu mới cẩn thận đẩy cửa ra.
Không.
Lục Dĩ Quyến sửng sốt một giây, sau đó lui về phía sau một bước, chắc chắn mình không vào nhầm phòng: “Có ai ở đây không?”
Một gian phòng hóa trang khác có người thò đầu ra: “A? Sao bây giờ cậu mới đến, mau mau mau, mọi người chờ cậu lâu rồi!”
Lục Dĩ Quyến nhẹ nhàng thở ra, vừa đi vào phòng vừa hỏi: “Dung ca đâu rồi? Anh ấy xong rồi ạ?”
“Hôm nay tiền bối Dung Đình có thông cáo, cậu bị ngốc à?”
“Cái gì??” Lục Dĩ Quyến trợn trừng mắt không thể tin: “Sao Dung ca lại có thông cáo được?”
Nhân viên hóa trang nhún vai: “Đêm qua sau khi tan tầm thì trong nhóm chat có thông báo, bên tiền bối hình như có việc, dù sao là việc gấp, cậu không nhận được tin nhắn à?”
“Ồ…” Một lát sau Lục Dĩ Quyến mới sờ sờ di động, nhấn một cái, điện thoại đen ngòm không có phản ứng, không có điện.
Quả nhiên, hôm qua về nhà khách chỉ lo hối hận, nào có tâm trạng đâu mà xem di động.
Cậu uể oải ngồi xuống ghế của mình, ngẩn ra một lúc mới nói: “Bắt đầu hóa trang đi ạ…”