Lục Dĩ Quyến ngồi trên sô pha ngẩn người, bỗng nhiên, màn hình di động sáng lên.
Cậu lấy di động đến, khuôn mặt mang theo vài phần không dám tin, tên gọi hiện lên trên màn hình là: Dung Đình.
Không biết vì sao, khi đối phương gọi đến, cậu lại không dám nhận, sợ nghe được anh chính miệng nói ra lời nghi ngờ với mình, càng sợ đây là giao điểm cuối cùng trong cảm tình giữa hai người.
Màn hình tối lại.
Ngón tay Lục Dĩ Quyến run run, trong nháy mắt, cảm giác hối hận bao trùm lấy cậu, cậu dựa mạnh về phía sau, cả người run lên, đau đớn.
Bạch Thần vừa bưng hoa quả từ phòng bếp ra liền thấy Lục Dĩ Quyến ngã vào trên sô pha, cả người cuộn lại, cau mày: “Dĩ Quyến! Em làm sao vậy!”
Anh nhanh chóng chạy đến bên người Lục Dĩ Quyến, gọi tên đối phương liên tiếp, nhưng không được đáp lại.
Bạch Thần căng thẳng, vội kéo người lên cõng trên lưng: “Dĩ Quyến, đừng làm anh sợ! Chúng ta đến bệnh viện!”
Anh với lấy ví tiền chìa khóa ra khỏi cửa, hoàn toàn không chú ý tới, di động trượt xuống sô pha, màn hình sáng lên nhắc nhở có cuộc gọi đến.
–
“Thầy Dung? Thầy Dung!”
Bị PR gọi hai lần Dung Đình mới buông xuống di động, PR đem máy tính dịch đến trên bàn của anh, “Thầy Dung, đây là văn kiện thông báo do phòng làm việc viết, ngài xem xem có vấn đề gì không.”
Dung Đình đã ba ngày liên tiếp đi tới đi lui giữa Bắc Kinh với Thượng Hải, anh vừa phải lo quay phim, sợ bị truyền thông chụp ảnh tuyên truyền rằng mình bỏ bê công việc, một bên còn phải chăm sóc cho Thiệu Hiểu Cương không đủ thông minh, tự mình xử lý mấy việc vặt này,
Thực sự quá mệt mỏi.
Đọc lướt qua bản thảo, Dung Đình trả lời: “Không thành vấn đề, đăng lên đi, Thiệu Hiểu Cương đâu?”
“Chủ biên của Tây Quốc Giải Trí đến đây, Thiệu ca đang ở phòng họp với bọn họ.”
Trong phòng làm việc nói đến việc quan trọng bình thường đều phải được sự cho phép của Dung Đình, PR rất rõ ràng mình đang phục vụ cho ai, không cần Dung Đình hỏi thêm, cô đã tự giác nói ra nội dung của cuộc nói chuyện: “Tây Quốc Giải Trí cùng chúng ta quan hệ vẫn không tệ lắm, có lẽ Thiệu ca cho rằng có thể tìm hiểu thông tin từ phía bọn họ, cho nên mời bọn họ uống trà.”
PR vừa dứt lời, trợ lý của Thiệu Hiểu Cương gõ cửa tiến vào: “Thầy Dung, Thiệu ca hỏi buổi tối ngài có thời gian không ạ? Anh ấy muốn mời chủ biên của Tây Quốc Giải Trí cùng ăn một bữa cơm.”
Dung Đình cười lạnh, “Có, đương nhiên là phải có.”
Tây Quốc Giải Trí là một tạp chí chuyên về showbiz số một số hai trong nước, đương nhiên cũng tham dự đến scandal lần này.
Giới giải trí chính là như vậy, tình cảm tốt đến mấy cũng không thắng được tiền bạc, lần này đưa tin hoàn toàn bất ngờ, nhiều hãng truyền thông đồng loạt đưa tin, mỗi nhà đều có những tin tức riêng, khiến phía Dung Đình không có cách nào gây hấn trả thù, lại khiến Dung Đình phải nhờ đến nhà bọn họ để cải thiện cục diện.
Tính kế rất cẩn thận.
Một buổi tối hận không thể ăn thành bữa, uống rượu đến nứt óc, Dung Đình cuối cùng kết thúc một ngày xã giao.
Tiểu Hách không uống một giọt rượu nào, lái xe của Thiệu Hiểu Cương đưa hai người cùng đi sân bay.
Dung Đình tựa vào ghế xe nhắm mắt nghỉ ngơi, lại hỏi: “Bài viết trên douban giải quyết như thế nào?”
Thiệu Hiểu Cương đã không còn trẻ, cũng có chút mệt mỏi, anh đặt tay lên mắt, trả lời: “Đã cho người điều chỉnh dư luận trên mạng phần nào rồi, hiện tại trong bài viết đều là các fan cãi nhau, không có ai nói chuyện đến anh và Đào Nghiệp nữa.”
Đây cũng là một chiêu của phòng làm việc, đem scandal đồng tính luyến ái biến thành các CP cãi nhau, xem như tạm thời dời đi tầm mắt của mọi người.
“Thế người viết thì sao?” Dung Đình mang theo vài phần không vui hỏi, “Tôi bảo anh tìm nguồn gốc, đã mấy ngày rồi mà không có tí tăm hơi nào. Thiệu ca, anh như vậy, tôi còn có thể hợp tác thế nào với anh nữa?”
Dung Đình vừa nói vậy, Thiệu Hiểu Cương lập tức tinh thần: “Dung Đình, anh đừng vội, mọi người đều đang cố gắng, anh xem ngày nào tôi cũng bận đến mức chân không chạm đất, còn phải đưa anh đi sân bay, cũng vô cùng vất vả… Nhưng chuyện kia tôi đã có đầu mối rồi, mục tiêu cũng có, đang xử lý đàm phán, rất nhanh sẽ có kết quả.”
Dung Đình hiển nhiên không quá vừa lòng: “Tra được ip?”
“Ờm, không có.” Thiệu Hiểu Cương cứng họng, “Người ta đã viết bài bôi đen anh, đương nhiên sẽ không để người khác tìm được địa chỉ ip rồi, hiện tại lấy địa chỉ ip giả rất dễ, làm sao mà dễ dàng tìm được.”
Thiệu Hiểu Cương vừa dứt lời, Tiểu Hách đã đậu xe ở bãi đỗ xe ngầm, “Dung ca, đến nơi, chúng ta phải nhanh lên, phút nữa là đến giờ bay rồi.”
Dung Đình liếc xéo về phía Thiệu Hiểu Cương, vừa đeo kính đen đội mũ vừa cảnh cáo đối phương: “Anh tốt nhất là nhanh lên cho tôi, tôi cảm kích công lao ngày xưa của anh, thế nhưng…”
Anh nhìn thẳng vào mắt Thiệu Hiểu Cương, không nói tiếp, rồi đẩy cửa xe, bước nhanh rời đi.
Vào sân bay, Dung Đình nhịn không được lấy di động ra khỏi túi áo, thật là lạ, mấy ngày hôm trước Lục Dĩ Quyến còn thường xuyên gọi điện cho anh mà giờ bỗng nhiên mai danh ẩn tích.
Wechat không trả lời, điện thoại không nghe máy, không biết cậu có việc gấp gì mà gọi nhiều cuộc liên tiếp như thế.
Lúc ấy anh đang vội họp với lãnh đạo của Hoa Tinh nên để điện thoại cho Thiệu Hiểu Cương giữ, không nghĩ tới đến khi cầm đến gọi cho đối phương thì đối phương lại không nghe.
Thật không thể hiểu nổi.
Dung Đình vốn đã khó chịu lúc này sắc mặt lại càng thêm khó coi, anh đè thấp vành mũ xuống, gọi một số điện thoại: “Alô? Lão Kiều, tôi đây.”
“Đờ mờ! Tiền bối Dung!”
Nhận được điện thoại Kiều Tranh nhảy dựng lên, “Dung Đình, ông làm sao thế hả! Thực sự chui vào tròng của cái đứa kiêu căng hợm hĩnh ấy?”
“Câm mồm, tôi đã đủ phiền rồi!”
Kiều Tranh sờ sờ mũi, “Được rồi, tôi không đùa nữa, gọi điện thoại cho tôi làm gì? Tôi bây giờ cũng không dám đi ra ngoài với ông, ảnh chụp tình củm của chúng mình nhiều lắm, còn có ảnh cởi trần chạy m nữa, sự nghiệp của tôi rất bằng phẳng, không thể làm loạn với ông được.”
Nói là không đùa, Kiều Tranh vẫn không ngừng được.
Dung Đình tức giận nghiến răng, cuối cùng chỉ là nói: “Tôi muốn tìm người, lúc diễn Xuân Thu Đại Mộng, nam thứ lần trước ấy, ông có số điện thoại tên đó không?”
“Ai? Kiều Tranh không biết nam thứ nào cả?”
“Họ Bạch, cái người Ương Ảnh ấy.”
“Ồ, Bạch Thần chứ gì! Cậu nhóc này phát triển không tệ lắm, dạo này chiếm được vai nam thứ chính ở vở mới, làm sao? Chơi chán Đào Nghiệp muốn cậu này à? Tôi không dẫn mối đâu nha.”
Dung Đình tức giận: “Kiều Tranh, tôi đang nghiêm túc! Đưa số điện thoại cậu ta cho tôi!”
“Rồi rồi rồi.” Kiều Tranh cũng không dám làm gì với Dung Đình, “Chờ một chút, tôi gửi số cho nha!”
“Nhanh lên, tôi sắp lên máy bay rồi.” Nói xong câu này, Dung Đình nhanh chóng cúp điện thoại.
Mồm miệng Kiều Tranh tuy rằng khó chấp nhận, nhưng không gây trở ngại việc anh là người đáng tin cậy, chưa đầy phút sau, Dung Đình liền có được số di động của Bạch Thần.
“Alô. Xin chào, tôi là Bạch Thần.”
“Tôi là Dung Đình.”
Bạch Thần siết chặt di động, chần chờ một chút mới đáp lại: “Ngài chờ chút, hiện tại tôi không tiện nói chuyện.”
Sau đó, anh ngẩng đầu, nhìn Lục Dĩ Quyến ngẩn người ngồi trên giường bệnh, nhẹ giọng nói: “Dĩ Quyến, anh ra ngoài nghe điện thoại.”
Lục Dĩ Quyến tựa vào giường bệnh, không nói chuyện, một lúc lâu sau mới chậm chạp gật đầu.
Trong lòng Bạch Thần giống như bị điện giật, anh miễn cưỡng cười, đi ra khỏi phòng bệnh: “Chào tiền bối.”
Người đầu bên kia rõ ràng có chút sốt ruột: “Cậu đang ở cùng với Lục Dĩ Quyến? Tại sao cậu ấy không nghe điện thoại của tôi.”
“Tiền bối, Lục Dĩ Quyến đang nằm viện.”
Đối phương trầm mặc, đến khi mở miệng giọng nói đã trầm xuống: “Xảy ra chuyện gì?”
Đứng ở hành lang của bệnh viện, Bạch Thần cố gắng đè thấp giọng nói đầy tức giận của mình: “Những lời này hẳn là tôi hỏi ngài mới đúng đi? Tôi muốn biết người đại diện của ngài đến tột cùng nói gì với Lục Dĩ Quyến, lại khiến cho cậu ấy khổ sở đến như vậy! Ngài có biết không hả! Từ khai giảng năm nay, bệnh trầm cảm của Lục Dĩ Quyến rõ ràng đã có chuyển biến tốt, hoàn toàn không cần thuốc cũng có thể bình thường đi vào giấc ngủ, thế nhưng!”
Nhận ra mình nói quá lớn, anh vội hít sâu một hơi: “Sau khi người đại diện của ngài tìm đến Lục Dĩ Quyến, bệnh tình của cậu ấy đã tăng thêm tới mức phải nằm viện, có nguy cơ tinh thần phân liệt, thưa ngài, tôi cảm giác ngài nên suy nghĩ lại một chút, giữa lúc ngài xảy ra chuyện, phòng làm việc của ngài không nhanh chóng giải quyết việc của ngài, lại vội vàng đến tìm phiền toái với Lục Dĩ Quyến, thật là… buồn cười!”
Giữa sân bay to lớn.
Dung Đình lại cảm giác như bị ù tai, tiếng người nói chuyện ầm ỹ đều biến thành tiếng nổ ong ong, càng ngày càng kịch liệt.
Anh đột ngột dừng lại, giống như bị đóng định tại chỗ, hoàn toàn không động đậy.
Đến cả mỗi nhịp thở cũng đều chậm rãi như không có.
–
h đêm.
Bạch Thần nhìn Lục Dĩ Quyến ngồi trên giường không nhúc nhích đã gàn tiếng đồng hồ, anh thở dài, xoa đầu Lục Dĩ Quyến, anh nhẹ giọng nói: “Dĩ Quyến, em tội gì, anh ta không tin tưởng em, có sư ca tin tưởng em mà.”
Lục Dĩ Quyến nhìn về phía anh, qua một lúc lâu mới ngập ngừng nói: “Sư ca…. Em xin lỗi.”
Cậu muốn mình suy nghĩ đến những chuyện tốt, không muốn người bên cạnh lo lắng cho mình. Nhưng giống như ngọn núi bị tuyết lở, những cảm xúc hoàn toàn không chịu sự khống chế của cậu.
Cố gắng thoát khỏi những chuyện ấy, nhưng giống như đạp vào vũng bùn, càng giãy giụa lại càng lún sâu.
Bạch Thần thở dài, lắc lắc đầu, cười với cậu: “Không có gì phải xin lỗi cả, lúc em không vui có thể lựa chọn trở lại nhà chúng ta, điều này khiến sư ca rất vui, ít nhất em còn tin tưởng anh, không phải sao?”
Anh vừa dứt lời, cửa phòng bệnh bị gõ.
Lục Dĩ Quyến nhìn Bạch Thần, trong mắt hiện lên sự khó hiểu.
Nếu là bình thường, dựa theo tính cách của Lục Dĩ Quyến, cậu đã sớm hô to cướp chạy đi mở cửa.
Nhưng hiện tại, đến một câu hỏi cậu cũng không chịu mở miệng.
Bạch Thần không giải thích gì mà chỉ đứng lên, mở cửa.
Phòng bệnh hơi tối, cách một lớp ánh sáng mỏng manh, Lục Dĩ Quyến thấy được mặt của Dung Đình.
Cậu không nhìn rõ khuôn mặt ấy, cho nên Lục Dĩ Quyến cho rằng mình lại nằm mơ, trong giấc mơ, là Triệu Doãn Trạch rời đi mà quay lại, là Dung Đình nói rằng anh tin tưởng cậu, là trong một đêm khuya, một người đàn ông cúi đầu hôn môi cậu.
Lục Dĩ Quyến chậm rãi nhíu mày, bỗng nhiên cảm giác có chút hỗn loạn.
Đây là đâu?
Tôi là ai?
Vì sao tôi nằm ở đây… không động đậy?
Triệu Doãn Trạch là ai? Dung Đình là ai? Tại sao lại có một người đàn ông hôn môi tôi?
Người kia đang đến gần cậu.
Lục Dĩ Quyến bỗng cảm giác bất an, cậu nắm chặt ga giường dưới người, đến tiếng thở cũng trở nên ngắn ngủi.
“Là anh, Dĩ Quyến, anh đến đây.”
Dung Đình thử mở miệng, giọng nói anh thậm chí còn run rẩy.
Người mấy ngày hôm trước còn thông qua wechat nói cho anh biết bệnh tình của mình đã đỡ hơn rất nhiều, mà mới qua mấy ngày đã gầy yếu tới cỡ này. Dung Đình cẩn thận nhìn Lục Dĩ Quyến, cặp mắt vì thời gian dài mất ngủ mà trở nên sưng đỏ, thậm chí hai má còn lõm vào, đôi mắt luôn sáng rọi nay cũng ảm đạm đến đáng sợ.
Dung Đình cố gắng giấu đi sự lo lắng trong mắt, anh thấy Lục Dĩ Quyến chỉ yên lặng nhìn mình, đành phải nói lại một lần nữa: “Dĩ Quyến, anh là Dung Đình, anh đến đây, đến xem em.”
Anh muốn nắm lấy bàn tay bị đối phương giấu dưới chăn, nhưng Lục Dĩ Quyến lại nhanh chóng tránh được, kịch liệt cự tuyệt tiếp xúc với anh.
Cả người Dung Đình cứng lại.
“Dĩ Quyến?”
Bạch Thần cũng không nghĩ tới Lục Dĩ Quyến sẽ kháng cự Dung Đình, vốn tưởng chuẩn bị rời đi giờ đành phải tiến lên giảng hòa: “Không phải lúc trước em còn muốn giải thích với anh ấy sao? Anh ấy nghe nói em bị bệnh, bây giờ đến đây gặp em.”
Kể cũng lạ, Lục Dĩ Quyến lúc này lại nghe lời Bạch Thần, cậu kinh ngạc nhìn Dung Đình hồi lâu, sau đó hỏi: “Người này là Dung Đình?”
Bạch Thần và Dung Đình nhìn nhau, dừng một lát, vẫn là Bạch Thần gật đầu trước: “Đúng vậy, đây là Dung Đình.”
Ánh mắt mờ mịt của Lục Dĩ Quyến giống như được giải thoát, tản ra từng chút một, cậu nhìn Dung Đình thật lâu, nhìn đến khi đôi mắt đỏ lên, nước mắt chậm rãi tràn ra.
“Dung ca… em không hại anh, người đăng bài viết kia không phải là em, không phải em…”
Lục Dĩ Quyến dùng sức nháy mắt, giống như bắt buộc mình đẩy ngược nước mắt vào trong.
Kì thật cậu không yêu khóc đến thế, cậu chỉ là hoàn toàn không thể khống chế cảm xúc của mình.
Nói xong câu này, Lục Dĩ Quyến thế nhưng nghe được Thiệu Hiểu Cương nói bên tai mình.
Từng câu, từng lời, giống như kim đâm, giống như dao cắt.
Nhưng mà, khi giọng nói ấy càng ngày càng mãnh liệt, bỗng nhiên có một cái ôm thay cậu chặn lại tất cả.
Là Dung Đình.
Anh dán sát vào bên tai cậu: “Anh tin tưởng em.”