Ảnh Đế Thành Song

chương 39

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Beta: Vân

Editor: Hải Nguyễn

Khác với các nữ minh tinh luôn đứng trên thảm đỏ tạo hình, hai người đàn ông là Dung Đình và Lục Dĩ Quyến dứt khoát, chỉnh tề chào hỏi phía truyền thông sau đó rất nhanh liền đi xuống bậc thang, vào trong phòng chiếu phim.

Đèn đuốc sáng trưng, người người huyên náo.

Không giống với ngày thứ nhất vàng thau lẫn lộn, người ngồi trong đại sảnh Lumière tại lễ bế mạc hôm nay, không phải là người được đề cử cho giải thưởng nữa, mà phần lớn đều là người chắc chắn được giải, không thì cũng là khách mời trao giải hôm nay.

Tạ Sâm cùng Dung Đình đi vào đã bị mấy người đạo diễn và diễn viên trong nước túm tụm lại chúc mừng thành tựu của bọn họ.

Tạ Sâm hôm nay đã ngồi trên ghế đạo diễn tốt nhất nước, phía trước đều có các đạo diễn có một ít thành tựu, hoặc là những đạo diễn trẻ có lai lịch còn thấp. Tạ sâm tính tình vẫn trước sau như một, cùng với mọi người trao đổi đơn giản, mà tình huống bên phía Dung Đình lại có phần phức tạp.

Người đầu tiên đến chào hỏi là nữ diễn viên đã từng hợp tác với anh, Tiết Lung Lung, cô diễn một vai nữ phụ được đề cử “Được quan tâm nhất” cũng xem như là danh chính ngôn thuận đi trên thảm đỏ. Cô mặc một bộ váy của nhà thiết kế trong nước Alex Wang Tiểu Bạch, nhưng tua rua tinh tế rũ xuống hai bên cánh tay tạo ra vẻ đẹp nhu thuận. Tiết Lung Lung cũng xem như là một tiểu hoa đán đang nổi, hôm nay đến Cannes, một mặt là để nâng cao phong thái, còn một mặt khác cũng là mong muốn sau khi quay xong bộ phim điện ảnh đó có thể lấy được vai nữ chính.

Đối với cô mà nói, Dung Đình nếu không phải là đối tượng cạnh tranh thì là một mối quan hệ cần được chú ý nhiều.

Ngoại trừ lễ phép với Dung Đình đã quen thuộc, Tiết Lung Lung cũng không bỏ quên Lục Dĩ Quyến đứng bên cạnh Dung Đình. Cô dịu dàng, ôn nhu cười, đôi lông mày kéo ra tạo cảm giác đặc biệt ngọt ngào, “Thật là tốt khi có cơ hội được cùng cậu bước trên thảm đỏ, có cậu ở đây, nhiếp ảnh gia cũng không muốn chụp ảnh của tôi.”

Lục Dĩ Quyến đối với các cô gái nhỏ giọng nói chuyện luôn không có sức chống cự, lập tức nở nụ cười. “Sao có thể thế được, cô đẹp thế này, tôi đi với cô cũng căng thẳng.”

Tiết Lung Lung đi không bao lâu, vừa mới cùng Tạ Sâm hàn huyên vài câu thì đạo diễn Cao Tư Nguyên đã tới.

Đối phương thân là đạo diễn, Dung Đình cũng lập tức cung kính, ngay cả Lục Dĩ Quyến cũng vực dậy tinh thần muốn nói chuyện với Cao Tư Nguyên.

Khác với Tiết Lung Lung, Cao Tư Nguyên dĩ nhiên không để ý đến một người mới như Lục Dĩ Quyến, chỉ nói chuyện với Dung Đình.

Nhưng điều này cũng không trách Cao Tư Nguyên được, ông đến tìm Dung Đình là có mục đích rõ ràng. Kế hoạch của phòng làm việc của Cao Tư Nguyên trong năm nay là bộ phim điện ảnh mới “Đan Tâm”, lại nhắm đúng Dung Đình làm diễn viên chính. Tuy nói miệng hai câu không thể nào có thể đạt thành hiệp nghị gì, nhưng ít nhất có thể trao đổi thêm một ít chuyện, làm cho diễn viên hiểu rõ suy nghĩ của đạo diễn để đến lúc đọc kịch bản có thể định hướng nhiều hơn một chút.

Nhưng mà, nghe Cao Tư Nguyên hứng trí bừng bừng giới thiệu xong, Dung Đình lại lắc đầu cười, “Thầy Cao, ngài cũng biết rồi đấy, tạo hình cổ trang của tôi đã quá nhiều, huống hồ nhân vật ngay thẳng trung nghĩa như vậy quá giống với hình tượng Lý tướng quân trong “Liên Thành”, tôi hi vọng bộ phim tiếp theo có thể có sự khiêu chiến một chút.”

Dung Định dù cự tuyệt thẳng thừng, nhưng cũng không làm cho Cao Tư Nguyên cảm thấy khó chịu.

Đối với một sự chuẩn bị của một bộ phim mà nói, quá trình càng ngắn tự nhiên càng tốt. Đêm dài lắm mộng, ai biết kéo dài tới ngày đó, bên đầu tư có rút tiền hay không, đạo diễn có gì ngoài ý muốn hay không. So với với rất nhiều diễn viên lề mà lề mề, cưỡi lừa tìm ngựa (), như Dung Đình có thể có đáp án luôn thật sự là rất tri kỷ.

(): Có ý nghĩa tương tự với một số câu ở việt nam như:đứng núi này trông núi này, ăn trong bát nhìn trong nồi.

Cao Tư Nguyên trên mặt lộ vài phần tiếc nuối. “Cậu nói như vậy cũng có lý, tôi có thể hiểu được, nhưng mà…Cậu thật sự không muốn suy nghĩ lại một chút. Bộ phim này chính là một bộ phim điện ảnh chế tác cao, chúng tôi cũng có kế hoạch đầu tư thành phim D, đang cùng với phía Hồng Kông bàn bạc, không chừng cậu có thể được đề danh cho giải thưởng Kim Long.’’

Dung Đình khách khí cười. “Cơ hội này rất là mê người…Nếu ngài không để ý, có thể đưa kịch bản cho tôi xem thử, nhưng mà, thẳng thắn mà nói, mặc dù tôi rất muốn hợp tác với ngài, nhưng…”

Cao Tư Nguyên cũng không phải là người quấn người không thả, nghe Dung Đình nói như thế, ông chỉ có thể bất đắc dĩ buông tay, “Không có gì, tôi hiểu, chỉ hy vọng kịch bản của tôi có thể tác động đến cậu.”

Xã giao cũng đã xã giao xong, Dung Đình nhìn Tạ Sâm ở cách đó không xa, chuẩn bị trở về chỗ ngồi của mình.

Hắn vừa đi vào chỗ, vừa nhìn Lục Dĩ Quyến ở bên cạnh yên tĩnh nãy giờ, “Có phải rất nhàm chán hay không?”

Biểu tình trên mặt Lục Dĩ Quyến rất phức tạp, “Cũng được…không phải là nhàm chán lắm, nghe hai người nói chuyện em cảm thấy có ý tứ vô cùng, nhưng mà…”

“Hả?”

Dung Đình dừng bước lại, quay đầu nhìn cậu.

Lục Dĩ Quyến khẽ ngẩng đầu, không biết vì cái gì khuôn mặt đột nhiên nóng lên, “Nhưng mà em đặc biệt nghĩ đến lúc anh được nhận thưởng, bạch trảo công tâm(), có chút gấp.”

() đại ý thế hiện sự nóng lòng, bồn chồn, lo lắng

Cậu vừa nói xong, không đợi Dung ĐÌnh đáp lại đằng sau đã có người nói với hai người đang đứng bất động trên bậc cầu thang “Excuse me”. Lục Dĩ Quyến quay đầu, đã thấy sau lưng cậu là đoàn giám khảo của Cannes, người vừa mới mới cũng là chủ tịch hội đồng giám khảo.

“A, thật xin lỗi, Lerf tiên sinh.” Lục Dĩ Quyến lộ ra vài phần ngại ngùng, “Mời ngài”

Nào có biết, Lerf dường như cũng không vội đi, hơn nữa những giám khảo khác ở phía sau cũng không có bộ dáng thúc giục gì.

“Tốt lắm chàng trai, phim của các cậu rất hay.” Lerf dùng lực vỗ vỗ bả vai Lục Dĩ Quyến, hướng Dung Đình lễ phép cười. “Diễn xuất của cậu cũng rất xuất sắc.”

Dung Đình sửng sốt một chút rồi mỉm cười đáp trả, “Cảm ơn.”

Lerf đưa tay ra nắm lấy tay Dung Đình, nói tiếp “Tôi nghe nói không ít những chuyện liên quan đến kinh nghiệm của cậu, bất kể thế nào, cậu cũng là một diễn viên vĩ đại của Trung Quốc.”

Nói xong câu đó, Lerf gật đầu chào hai người rồi mới rời đi.

Ngay sau đó, mỗi một giám khảo đi qua đều mỉm cười, cho đến người cuối cùng là Williams.

Ông không nhìn hai ngươi mà nhìn thẳng về phía cầu thang, nhưng mà Lục Dĩ Quyến cũng không chú ý. Dung Đình lúc này không nhịn được nhíu mày, có thể nói là nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Williams.

Lục Dĩ Quyến có chút kỳ quái. “Dung ca, anh nhìn cái gì thế?”

“Không có gì.” Dung Đình nhanh chóng quay đầu lại, đối mặt với khuôn mặt tươi cười của Lục Dĩ Quyến, nhưng rất nhanh, giống như bị sự tươi cười của Lục Dĩ Quyến nhìn thấu, Dung Đình dời tầm mắt. “Dĩ Quyến, nếu như…lần này anh vẫn không được nhận giải….”

“Làm sao có thể!” Lục Dĩ Quyến nhanh chóng cắt lời anh. “Em đã sớm nói, anh hoàn toàn xứng đáng với ngôi vị ảnh đế, anh đừng nghĩ nhiều, tự nhiên nguyền rủa chính mình!”

Dung Đình thấp giọng, “Ừm” một chút, lại không nói gì nữa, xoay người về chỗ.

Rất nhanh, nghi lễ bế mạc và lễ trao giải đã bắt đầu.

Trước khi chính thức bắt đầu, theo như thông lệ, Cannes phát lại tất cả các đoạn ngắn của những bộ phim tham gia đề cử.

Nhưng mà, lúc Lục Dĩ Quyến vô cùng tha thiết chờ đến “Đồng độ sinh” lại phát hiện trên màn ảnh chính là hình ảnh hai người ở trên giường lăn lộn.

Trước hàng vạn người, hàng vạn ánh mắt.

Khuôn mặt Lục Dĩ Quyến thoắt cái đã đỏ.

Mặc dù sau đó chính là cái chết của Triệu Doãn Trạch, cùng với những hình ảnh cậu lần lượt ngã sấp xuống đường lớn cũng không thể làm cho Lục Dĩ Quyến khôi phục bình thường.

Mọi người trong đoàn phim ngồi ở chung quanh đều cười cậu, ngay cả Dung Đình cũng nghiêng đầu, ánh mắt ôn nhu lướt qua khuôn mặt ửng đỏ của cậu, cười cười.

Cũng may, lễ trao giải đã bắt đầu, sự chú ý của mọi người trên người Lục Dĩ Quyến cuối cùng cũng dời đi.

Mà rất nhanh sau đó, đoàn phim “Đồng độ sinh” nhận được giải thưởng đầu tiên trong đêm nay.

“Như vậy, liên hoan phim Cannes lần thứ , người đạt giải đạo diễn xuất sắc nhất là ….” Là khách mời trao giải, ảnh đế đến từ Italy có chút nhíu mày, khó khăn đọc lên cái tên “seng—tse—” (Cách phát âm ngọng của từ Sâm Tạ)

Nếu không phải màn ảnh đột nhiên chiếu về phía Tạ Sâm, Lục Dĩ Quyến hoàn toàn không ngờ được, cái tên mà đối phương đọc lại là Tạ Sâm, đáy mắt cậu lập tức phát ra ánh sáng mừng rỡ, dùng sức vỗ tay.

Tạ Sâm cũng hoàn toàn ngoài ý muốn, không giống với Oscar, LHP Cannes thường sẽ không trao giải hai lần, nói cách khác, lấy giải đạo diễn xuất sắc đồng nghĩa với việc ông phải bỏ qua giải “Cành cọ vàng” năm nay. Trên mặt ông có chút tiếc nuối, nhưng rất nhanh liền đổi thành một khuôn mặt kích động tươi cười.

Nhưng mà, Lục Dĩ Quyến lại không bỏ qua biểu tình trong một tích tắc kia.

Lúc Tạ Sâm đi qua bên người cậu, Lục Dĩ Quyến nhịn không được ôm chầm lấy Tạ Sâm, “Tạ đạo! Ngài chính là người Hoa đầu tiên nhận được giải thưởng đạo diễn xuất sắc nhất!!”

Tim Tạ Sâm đập mạnh, có chút loạn nhịp, nhưng lập tức, ý cười của ông kéo dài đến đáy mắt, “Cảm ơn cháu, Tiểu Lục!”

Trên khán đài ánh đèn flash đều tập trung trên người Tạ Sâm, sau khi ông nhận cúp, trực tiếp giơ cao lên, “Đây là giải thưởng của người làm phim Trung Quốc. Cảm ơn Cannes.”

Sóng lòng Lục Dĩ Quyến sôi sục, dùng sức vỗ tay, giải thưởng hạng A này ở quốc tế, người Hoa có thế lấy được giải thưởng đạo diễn xuất sắc nhất này ít lại càng ít, Tạ Sâm đây là đại diện cho điện ảnh Trung Quốc bước một bước dài. Từ nằm , Trung Quốc bắt đầu quay bộ phim điện ảnh đầu tiên, rất nhiều đạo diễn Trung Quốc người trước ngã xuống, người sau đứng lên.

Mà Tạ phu nhân Vương Hi Vận cũng tham dự đã lệ nóng quanh tròng, dường như để đáp lại nước mắt của bà, Tạ Sâm trên đài lập tức nói rằng. “Cuối cùng, tôi nhất định phải cảm ơn, chính là người cùng với tôi đồng cam cộng khổ, người vợ vào sinh ra tử với tôi, Hi Vận. Cô ấy là nữ diễn viên ưu tú nhất trong cảm nhận của tôi, là nữ diễn viên đẹp nhất thế giới, cảm ơn em đã cùng anh duy trì giấc mộng này, theo anh đi đến ngày hôm nay.”

Sau khi cầm cúp trở lại chỗ ngồi, Tạ Sâm và Vương Hi Vận gắt gao ôm nhau, ông kiên nhẫn lau nước mắt cho vợ, cũng đem cúp của mình để vào trong tay vợ.

Lục Dĩ Quyến lướt qua Dung Đình bên cạnh, đôi mắt – nhìn chằm chằm vào chiếc cúp trong tay Vương Hi Vận, nhỏ giọng hỏi, “Tạ đạo, cho cháu mượn sờ một chút có được không?”

Tạ Sâm cười cười búng trán Lục Dĩ Quyến, “Muốn? Sau này tự mình lấy một cái về.”

Sau giải đạo diễn xuất sắc nhất, lần lượt trao các giải, biên kịch xuất sắc nhất, nữ diễn viên xuất sắc nhất, mà thời điển nữ diễn viên Oscar Mỹ Juliet bước xuống sân khấu, tâm của Lục Dĩ Quyến cũng treo lên.

Tới lượt nam diễn viên xuất sắc nhất rồi.

Tay cậu dường như cũng bắt đầu phát run, dường như khắc chế không được liên tiếp nhìn về Dung Đình.

Cảm xúc Dung Đình rõ ràng cũng có vài phần khẩn trương, cả người anh cũng có vài phần cứng ngắc, như là cố ý kéo căng cái gì đó, mười ngón tay anh giao nhau đan lại trước người, xương ngón tay cũng lộ ra. Lục Dĩ Quyến thậm chí chẳng quan tâm Juliet đang nói cái gì, chủ động đưa tay ra cầm lấy tay Dung Đình.

Dường như là trong nháy mắt, cả người Dung Đình trầm tĩnh lại. Tay Lục Dĩ Quyến rất lạnh, đặt trên bàn tay nóng rực của anh, vừa vặn bình ổn lại trống ngực đang càng đập càng nhanh của anh.

Ngay cả khóe miệng đang cười, cũng lộ ra vài phần hòa nhã.

Lục Dĩ Quyến nắm chặt lấy Dung Đình, thủy chung không buông tay, cậu nghiêng thân một chút, nhỏ giọng an ủi: “Đừng khẩn trương, giải thưởng này nhất định…”

Nhưng mà, không đợi Lục Dĩ Quyến nói xong, chủ tịch hội giám khảo đột nhiên đứng lên, cao giọng nói “THE BEST ACTOR IS….”

Lục Dĩ Quyến lập tức im lặng, nghiêng đầu nhìn về phía sân khấu.

Dưới ánh đèn flash, nơi đó sáng lên như một thế giới khác.

“YIZHEN LU!!!” (Phiên âm của từ Dĩ Quyến Lục – Lục Dĩ Quyến)

Lục Dĩ Quyến nhất thời ngây người, máu trong người giờ phút này như đông cứng lại.

Cậu rõ ràng vẫn còn nắm tay Dung Đình, rõ ràng vẫn còn lời trong miệng chưa nói hết là “thuộc về anh”, hết thảy mọi thứ…

Tiếng vỗ tay đã vang lên.

Người chung quanh đều nhìn về phía cậu.

Chỉ có người trong đoàn phim, tất cả đều nhất trí mà lộ ra biểu tình kinh ngạc.

Lục Dĩ Quyến như mất đi mọi tri giác.

Chỉ còn lại xúc giác.

Lòng bàn tay cậu nắm lại thật chặt, một bàn tay của người khác, đang chậm rãi rút ra.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio