Editor: Thuỵ Miên
Beta: Rosaline Ng~
“Nào, một bên mặt…rồi rồi, rất tốt….”
“Tấm phản quang dịch về bên trái một chút, trái trái,….đúng đúng, tốt, cứ như thế…Dung Đình, thần thái nào….”
Tốn hai ngày ở phòng hóa trang, tất cả trang phục, kiểu tóc, trang điểm của Dung Đình đều xác nhận, tiếp theo chính là hoàn thành việc chụp ảnh tạo hình.
Giờ phút này, Dung Đình đứng bên trong phim trước, khác với phong cách hoa lệ của trang phục cánh chuồn lúc trước, trước mắt anh mặc một thân áo dài màu xanh nhạt, bên hông thắt dây lụa màu xanh ngọc, treo một túi quạt màu xanh ngọc, chỉ đơn thuần nhìn cách phục sức này, thật là văn nhã phong lưu, nho sĩ yếu đuối.
Nhưng mà, trong màn hình, ánh mắt Dung Đình sắc bén, vấn khăn chữ vạn, tóc mái chải ngược, mắt đen như sao, quạt giấy trong tay mở ra, nhưng lại thời thời khắc khắc như là vũ khí đánh ra.
Đây là trong phim, tạo hình lúc nam chính Ngu Trung phụng mệnh đi trước đến Trường Sa ngầm hỏi chuyện tạo phản của em trai Vĩnh Lạc đế Chú Lệ, Cố Vương Chu Xa. Đoạn này xem như là một bước chuyển biến lớn nhất, tình tiết thoải mái, bộ lộ toàn bộ con người của Ngu Trung không bỏ sót gì, đồng thòi cũng là mâu thuẫn trung tâm của cả bộ phim — nơi vạch trần câu đố thân thế của Ngu Trung.
Lục Dĩ Quyến lúc mới bắt đầu đọc kịch bản, còn càm thấy tình tiết này có chút dài, những người xem bằng thị giác rất dễ dàng mất cảm xúc lúc diễn viên lựa chọn hay giãy dụa, nhưng phát triển đến phần này, Lục Dĩ Quyến đã có thể hoàn toàn vùi đầu vào trong nội dung kịch bản.
Lúc Ngu Trung gặp nguy hiểm cực kỳ, cuối cùng tìm được chứng cứ tạo phản của Cốc Vương Chu Xa, cậu ta lại phát hiện Cốc Vương Chu Xa là cha ruột của ân nhân. Mà khi tính mạng của cậu ta đang treo lơ lửng, suýt nữa bị người phát hiện thân phận, lại là Cốc Vương Chu Xa thay cậu giải vây, giữ lại tính mạng của cậu. Nhưng mà, từ mê mang bồi hồi đến quyết định, từ may mắn sống sót sau tại nạn đến hiên ngang lẫm liệt trở về, giữa bình yên của quốc gia với ân tình cá nhân, Ngu Trung vẫn như cũ không chút do dự lựa chọn cái trước.
Lục Dĩ Quyến đọc kịch bản thì cả trái tim cũng rung động lắc lư theo sự lột xác của nam chính, chính vì đã từng nhìn thấy Ngu Trung ẫn nhẫn dứt bỏ, mới có thể vì cái chết cuối cùng lẫy lừng của nhân vật này cảm thấy đau đớn.
Cậu vẫn đối với phim đề tài lịch sử không có hứng thù, nhưng một đoạn của “Lòng son”, lại khiến cho Lục Dĩ Quyến rung động tâm can.
Mà chính mà bởi vì đoạn này là điểm mấu chốt của nội dung phim, là sự chuyển biến độc lập và phát triển của Ngu Trung, tạo hình của Dung Đình khi diễn cảnh này phải đồng thời bộc lộ ra được cả tuổi trẻ kiên quyết và hình tượng thành thục ổn trọng.
Vì để bắt được loại cảm giác, nhiếp ảnh gia với Dung Đình đã tốn hơn một tiếng.
Mà giờ khắc này, Lục Dĩ Quyến bởi vì nhìn Dung Đình mà không khỏi nhớ lại nội dung kịch bản, đứng ở một bên trên đất trống, cầm ngọc bội và cây Tú Xuân Đao cho Dung Đình, nhưng lại lộ ra một vẻ mặt đăm chiêu.
Tuy nói đó là giả đao, nhưng sức nặng của đao chân thực mười phần, lúc Lục Dĩ Quyến cầm lên có chút ngoài ý muốn, nhưng lúc ở chung với Dung Đình, tốt xấu gì cũng đi tập tạ luyện lực cánh tay, trì hoãn một chút cũng thích ứng với sức nặng này.
Cậu ước lượng trong tay, sau đó tự mình giơ lên trời huơ vài đường.
Đại khái con trai trời sinh sẽ một tâm lý sùng bái sức mạnh, cầm đao trong tay, Lục Dĩ Quyến cũng không thể tự kiềm được lý tưởng anh hùng dâng lên.
Ánh mắt của cậu do dự một vòng, cuối cùng rơi vào người Tiểu Hách đang giúp Dung Đình cầm quần, nhìn đối phương càng chạy càng gần, Lục Dĩ Quyến cười, ngay sau đó chuyển động đao đâm tới, mũi đao khó khăn lắm rơi xuống cách mặt Tiểu Hách vài chục cm, Tiểu Hách lại càng hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn, đã thấy Lục Dĩ Quyến ngạo nghễ ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc, trầm mặt chống đỡ.
“Cốc Vương điện hạ, ngươi tự chiêu mộ quân đội, bắt dân nhập ngũ, ta đều tận mắt chứng kiến, ngươi còn có phần nào không phục sao?”
Lục Dĩ Quyến khí tức tràn đầy, ánh sáng ở trên mũi đao bạch ánh lên trên đáy mắt cậu, “Đừng vội giãy dụa! Đất nước hưng vong, bắt buộc phải từ loại sâu mọt như ngươi!”
Đây là lời thoại sau khi Ngu Trung vạch trần thân phận thật của bản, cùng Cốc Vương giằng co.
Có lẽ là nghe Dung Đình đọc rất nhiều lần, lúc Lục Dĩ Quyến thốt ra những lời này thậm chí có một loại cảm giác trọn vẹn, giống như những lời này là lời mà bản thân hắn muốn nói, lập trường của Ngu Trung cũng chính là lâp trình của cậu. Sức nặng của thanh đao đặt lên lòng bàn tay cậu, như áp vào trong lòng cậu.
Lục Dĩ Quyến hít sâu, phân biệt rõ ràng cảm xúc của chính mình lúc này.
Cậu đương nhiêu biết được mình là ai, cậu là Lục Dĩ Quyến, mà cùng lúc đó….cậu dường như chợt chiếm được linh hồn của Ngu Trung.
Có một người, đang mượn miệng của cậu để nói chuyện.
Tiểu Hách vì khí thế của Lục Dĩ Quyến mà chấn động, đồng thời, tất cả nhân viên công tác, cũng dừng chuyện đang làm nhìn về phía Lục Dĩ Quyến.
Hòa khí ngắn ngủi đông lạnh trong chớp mắt, nhân viên công tác ở đây hầu hết đều không có nhận được kịch bản, mặc dù nhận được cũng tuyệt đối sẽ không đem mỗi câu thoại nhớ rành mạch, nhưng mà bọn họ dường như cũng theo bản năng đoán được lời nói của Lục Dĩ Quyến là lời thoại của Ngu Trung.
Chỉ có Dung Đình.
Anh là người duy nhất biết rõ xuất xứ câu nói của Lục Dĩ Quyến, cũng là người đầu tiên, phản ứng lại với lời nói của Lục Dĩ Quyến.
Nhiếp ảnh gia gần như là mê mang nhìn Dung Đình đang vỗ tay, ông rất muốn đi qua nhắc nhở một câu….ngươi kia đang đoạt vai diễn của anh đó!!
Nhưng, rất nhanh, lại có người thứ hai vỗ tay theo.
Là đạo diễn Cao Tư Nguyên vẫn ngồi trước máy tính nhìn chằm chằm hậu kỳ chỉnh sửa.
Lúc mọi người chú ý đến nơi phát ra tiếng vỗ tay nàng, dường như là đồng thời, cũng vỗ tay theo đạo diễn — bọn họ có thật thưởng thức Lục Dĩ Quyến hay không không còn quan trọng, làm như vậy có thể đắc tội với Dung Đình hay không cũng không còn quan trọng, quan trọng là lúc này, Lục Dĩ Quyến đã được đạo diễn khẳng định.
Tiếng vỗ tay từ thưa thớt trở nên dày đặc, Lục Dĩ Quyến cảm thấy một trận xấu hổ, ánh mắt của cậu lướt nhìn qua đám người, nhìn về phía Dung Đình.
Trong im lặng, trong ánh mắt lại lộ ra một tia xin giúp đỡ.
Mà, Dung Đình chỉ chậm rãi mỉm cười, đây là nụ cười của chính anh dành cho cậu, mặc dù mặc đồ hóa trang, Lục Dĩ Quyến cũng cảm nhận được Dung Đình đang cổ vũ cậu.
Cậu nhẹ nhàng thở ra.
Cùng lúc đó, Cao Tư Nguyên đứng lên, đẩy ra người phía trước, đi về phía Lục Dĩ Quyến, “Giỏi lắm tiểu tử! Cậu thế mà có thể đọc đoạn lời kịch này!”
Ông nặng nề vỗ vai Lục Dĩ Quyến, cả người cũng có vẻ kích động, “Đến đây, tôi để người tìm cho cậu bộ quần áo, cậu cũng mặc vào xem cảm giác thế nào!”
Lời nói của Cao Tư Nguyên vừa dứt, người chuẩn bị phục trang lập tức đi chuẩn bị y phục.
Không ai cho rằng Lục Dĩ Quyến sẽ từ chối lời đề nghị của ông.
Đây dường như là cơ hội để cướp đi vai chính của Dung Đình, chỉ cần biểu hiển của cậu đủ tốt, cho dù không thể nhận được nhận vật này, có lẽ đạo diễn còn có thể sắp xếp cho cậu mộ phần diễn phối hợp khác.
Ai mà tin được Lục Dĩ Quyến là người chỉ vào đoàn phim đẻ chơi, không phải vì mưu mô đây?
Nhưng, Lục Dĩ Quyến lại kiên định lắc đầu, trên mặt hiện lên nụ cười khách khí, “Cảm ơn đạo diễn Cao, nhưng mà thôi đi, tôi chỉ cầm dao chơi đùa một chút, không muốn thử vai gì.”
Cao Tư Nguyên sửng sốt một chút, đột nhiên ý thức được Dung Đình vẫn đang còn ở hiện trường.
Ông gửi một ánh mắt “Tôi hiểu”, đưa tay vắt ngang qua bả vai Lục Dĩ Quyến, “không sao, chúng ta ra đây tâm sự một chút.”
Trong hỗn loạn, Lục Dĩ Quyến bị Cao Tư Nguyên kéo ra khỏi phim trường.
Mà sau khi bọn họ rời đi, phim trường lại trở nên yên tĩnh.
Nhân viên công tác cũng bắt đầu bất động thanh sắc quan sát cảm xúc của Dung Đình, một học sinh vừa mới xuất đạo, đã ở LHP Cannes lấy đi giải ảnh đế của anh trước nhân dân thế giới. Trước mắt, người học sinh này còn không biết từ nơi nào vươn ba đầu sáu tay, quấn quýt lấy (