Editor: Thụy Miên
Beta: Rosaline Ng
Dung Đình phẫu thuật suốt ba tiếng.
Lục Dĩ Quyến thề đây là ba giờ dài và buồn nhất mà cậu từng trải qua trong cuộc đời của mình, cậu ngồi ở trên ghế ngoài phòng mổ dường như không dám cử động, chỉ là chăm chú nhìn chằm chằm cánh cửa kia.
“Giải phẫu không có gì nguy hiểm.” Thích Mộng nhiều lần an ủi cậu, nhưng bởi vì được Dung Đình dặn dò nên không dám tùy tiện nói gì.
Cuối cùng sau một khoảng thời gian dày vò dài dằng dặc, đèn đỏ tắt, đèn xanh sáng lên.
Cửa chính từ từ mở ra.
Lục Dĩ Quyến lập tức đứng lên.
Đi ra đầu tiên là bác sĩ mổ chính, ông ta mặc áo khoác trắng, khẩu trang treo một bên tai, sắc mặt bình tĩnh, nhưng lại có chút mệt mỏi sau thời gian dài làm việc, “Phẫu thuật rất thành công, mọi người có thể yên tấm, trong đùi phải gắn một cây đinh thép, một năm sau phải làm phẫu thuật lấy ra, thạch cao cũng bó xong, trong hai tháng này cực kỳ quan trọng, chỉ cần chăm sóc tốt sẽ không để lại di chứng.”
“Cám ơn bác sĩ, cám ơn.” Lục Dĩ Quyến như trút được gánh nặng, ánh mắt của cậu lướt qua vai của bác sĩ, nhìn về phía trong phòng giải phẫu, lục tục vài bác sĩ và y tá đi ra.
Tiếp đó, Lục Dĩ Quyến nghe được tiếng bánh xe di chuyển trên mặt đất.
Là giường bệnh của Dung Đình được đẩy ra.
“Sau khi gây tê người bệnh có thể sẽ ngủ, chú ý phải duy trì ít nhất một giờ tỉnh táo, cùng anh ấy nói chuyện, không nên để ngủ gật.” Bác sĩ nói hết những điều cần chú ý, Lục Dĩ Quyến gật đầu đáp ứng, rốt cuộc kìm nén không được, vọt đến trước giường bệnh, “Dung ca, em đến rồi!”
Trên giường bệnh, Dung Đình trước khi vào phòng phẫu thuật sắc mặt vẫn bình thường bây giờ môi tím xanh, nứt ra từng đường, cả gương mặt cũng không có chút huyết sắc nào, khuôn mặt tái nhợt hoàn toàn không giống với ngôi sao hăng hái trên màn hình.
Mặc dù như thế, Dung Đình vẫn thử vươn tay, “Dĩ Quyến…”
Lục Dĩ Quyến không chút do dự nắm lấy, mười ngón tay của hai người đan xxen, Dung Đình chậm rãi nở một nụ cười thật mỏng, “Đến là tốt rồi.”
Y tá vẫn còn đứng bên cạnh, Thích Mộng bước lên tách hai người ra, cô cũng học Dĩ Quyến nắm lấy tay Dung Đình, mang theo giọng điệu cảnh cáo nói, ” Kiều Tranh nói hôm nay anh ta có việc, không thể qua đây được, anh ta chúc anh phẫu thuật thuận lợi.”
Dung Đình – ý thức còn có chút không tỉnh, anh nghi ngờ nhìn Thích Mộng, dường như đang dùng ánh mắt hỏi Kiều Tranh là chuyện gì.
Lục Dĩ Quyến ngược lại phản ứng rất nhanh, ở bên ngoài nhiều người như thế, chỉ sợ là Thích Mộng cố ý làm bộ làm tịch để chắn sóng gió.
Cậu không lại gần Dung Đình nữa, chỉ là vẫn luôn ở bên cạnh giường bệnh, khiến cho mình luôn nằm trong tầm mắt của Dung Đình.
Cho đến khi vào phòng bệnh.
Y tá lần nữa nhắc nhở. “Trong một tiếng tuyệt đối không thể để cho bệnh nhân ngủ.”
“Vâng, cảm ơn.” Lục Dĩ Quyến nghiêm túc cảm ơn y tá.
Khuôn mặt vốn nghiêm túc của y tá bị Lục Dĩ Quyến đứng đắn làm cho đỏ lên, “Đừng khách sao, đây đều là bổn phận…Chúc Dung tiên sinh sớm khỏe lại.”
Nói xong y tá khép cửa rời đi.
Lục Dĩ Quyến thở dài một hơi, bước đến bên giường Dung Đình.
Quả nhiên, như bác sĩ nói, chuyện này vừa mới xong hai mi mắt của Dung Đình bắt đầu đánh nhau, cả người cũng có chút uể oải.
Thích Mộng đưa vị trí bên giường cho Lục Dĩ Quyến. “Cậu chăm sóc cho anh ấy, tôi đi hỏi bác sĩ xem có chuyện khác cần chú ý không…”
Lục Dĩ Quyến có chút co quắp nhìn Thích Mộng, lúc trước cậu còn hiểu lầm cô, nhưng biểu hiện hôm nay của Thích Mộng, nghiễm nhiên là đã biết Dung Đình nói chuyện với cậu, mà cô làm người đại diện còn không ngăn cản…thậm chí còn có ý tác thành.
Sau khi do dự một lúc, cậu nhỏ giọng nói, “Chị Thích Mộng, cảm ơn chị.”
Thích Mộng khoát tay cười, “Đừng nói chuyện này, tranh thủ thời gian chăm sóc Dung Đình đi.”
Cô mang giày cao gót nhanh nhẹn rời đi, không chút nào thể hiện ra khúc mắc trước đó, Lục Dĩ Quyến yên tâm, lúc này mới ngồi xuống bên cạnh Dung Đình, nhẹ nhàng kêu, “Dung ca, anh tỉnh đi, tỉnh đi, bây giờ vẫn không thể ngủ,”
Hàng lông mi dày của Dung Đình run lên một cái, sao đó vất vả mở mắt ra, ánh mắt hai người giao nhau, Lục Dĩ Quyến có thể cảm giác được, Dung Đình mặc dù có chút cố sức, nhưng anh vẫn cố gắng mỉm cười với mình, “Ừ, không ngủ.”
Lúc anh nói chuyện hàm răng còn run lên ken két, giống như rất lạnh, Lục Dĩ Quyến lần nữa cầm tay Dung Đình bỏ xuống dưới chăn, bàn tay ấm nóng có lực bây giờ lạnh như một khối băng. Lục Dĩ Quyến đơn giản dùng tay của mình bao lại bàn tay của anh, sau đó an ủi, “Một lát nữa sẽ trở lại bình thường, em nghe bác sĩ nói, phẫu thuật xong rồi bệnh nhân có thể thế này, chủ yếu là do nhiệt độ trong phòng phẫu thuật thấp, một lát sẽ tốt lên.”
Dung Đình nghiêng mặt nhìn qua Lục Dĩ Quyến, thật lâu sau mới nháy mắt, dường như sợ chính mình có thể ngủ mất, nhưng bởi vì thể lực giảm sút, anh cũng không nói lời nào, chỉ là không ngừng hít sâu.
Lục Dĩ Quyến cho tới bây giờ vẫn không ngờ được, một phẫu thuật có thể đem người sống biến thành như thế, cậu có cảm giác cay mũi, nhưng nghĩ lại một lát, hốc mắt liền đỏ.
Dung Đình bật cười, tay bị Lục Dĩ Quyến nắm dùng sức một chút, dường như hy vọng mượn cái này an ửi một chút, “Khóc cái gì…chỉ là một tiểu phẫu thôi, một chút cũng không đau…”
Lục Dĩ Quyến nghẹt mũi, “Ừ” một tiếng, bởi vì Dung Đình môi khô nứt, cậu vừa cật lực nhịn xuống nước mắt vừa đứng dậy, “Em đi khăn bông lau miệng giúp anh.”
Cậu muốn buông tay, nhưng mà Dung Đình lại kéo ngược lại, ngón tay vô lực bỗng nhiên như là khôi phục lại trạng thái khỏe mạnh, luôn nắm lấy Lục Dĩ Quyến, làm cậu không thoát ra được.
Lục Dĩ Quyến dừng bước, giải thích, “Em đi tìm y tá, sẽ trở về nhanh thôi, không đi luôn đâu.”
Dung Đình chỉ là cười lắc đầu, dường như bác bỏ giải thích của Lục Dĩ Quyến.
Tay của anh kéo Lục Dĩ Quyến xuống, môi mấp máy dường như muốn nói cái gì đó.
Lục Dĩ Quyến tạm thời lúc anh cố gắng nói chuyện lần nữa nghiêng thân lại gần Dung Đình, “Dung ca, anh muốn nói cái gì?”
Dung Đình nhẹ giọng nhấn rõ từng chữ, “Lại gần một chút.”
Lục Dĩ Quyến ngoan ngoãn cúi xuống một chút.
Hai người bốn mắt đối nhau, từ trong đôi mắt của đối phương có thể rõ cái bóng của mình.
Dung Đình thong thả nở nụ cười, anh không buông tay, ngược lại càng dùng sức, buông lỏng Lục Dĩ Quyến kéo gần khoảng cách.
Lục Dĩ Quyến cảm giác trong đầu “Ông” lên, máu toàn thân sôi trào.
Cậu dường như biết rõ Dung Đình muốn làm cái gì, mười ngón tay của bọn họ vẫn luôn giữ chặt, không để lại khe hở nào, sau đó là chóp mũi đụng nhẹ, hai người gần như ăn ý đồng thời tránh một chút, cánh mũi phập phồng.
Lại tiếp…
Dung Đình hôn Lục Dĩ Quyến.
Đôi môi khô khốc của anh dán lên cánh môi mềm mại ướt át của cậu.
Hàm răng không ngừng run rẩy của anh nghiền qua môi dưới của cậu.
Nằm dù bệnh nằm trên giường, anh vẫn là người tiến công trong thế giới của cậu, cướp đoạt người và… giữ lấy người.
Mà Lục Dĩ Quyến buông thả nỗ lực của mình, bao dung thế công của anh, hoàn toàn dâng chính mình ra.
Ấm áp của cậu, ướt át của cậu.
Cho anh một sức mạnh chết đi sống lại.
Lúc này muốn phí hết cả những hơi thở trong lồng ngực.
Lục Dĩ Quyến lùi mạnh về sau một bước
Nhưng cậu vẫn không buông tay ra.
“Dung, Dung ca…” So với Dung Đình tái nhợt, sắc mặt Lục Dĩ Quyến ửng hồng, mang theo chút ngại ngùng, “Anh, thời gian gây tê của anh vẫn chưa qua…không thể như thế…”
Ngón cái của Dung Đình chà xát mu bàn tay Lục Dĩ Quyến, chỉ mỉm cười, không nói gì.
Dường như một nụ hôn đã lấy hết tất cả khí lực của anh.
Nhưng mà môi anh không hề khô, ngón tay cũng không lạnh, trái tim thấp thỏm cuối cùng cũng yên lại, với tới người đợi đã lâu cuối cùng cũng… trở về bên cạnh anh.
Dung Đình thở ra một hơi, sau đó kéo Lục Dĩ Quyến, nhẹ giọng nỉ non, “Nói chuyện với anh đi… Có chút mệt…”
Lục Dĩ Quyến ngồi bên cạnh anh, ngoan ngoãn đáp ứng.
“Nên nói cái gì đây?” Cậu nắm lấy tay Dung Đình, nghiêng đầu, ửng đỏ trên gương mặt dần dần biến mất, sau đó biến thành tươi cười, “Nói với anh một chút chuyện đi khám bệnh nha..”
Lúc hai người ở chung,
Thời gian luôn qua rất nhanh, một giờ rất nhanh trôi qua, Dung Đình trong giọng điệu chậm dần của Lục Dĩ Quyến chầm chậm đi vào giấc ngủ, Lục Dĩ Quyến cũng không đánh thức anh nữa nhưng vẫn nắm tay anh không buông.
–
Ba ngày sau khi gây tê đối với Dung Đình mà nói là ba ngày ác mộng.
Miệng vết thương trên đùi đau nhức kịch liệt, phản ứng nôn mửa sau gây tê, thậm chí còn có sau khi bó thạch cao không tiện hoạt động.
Cho tới bây giờ trước mặt người khác anh đều là dáng vẻ gọn gàng, nhưng lại không thể không biểu lộ ra được bộ dạng khó khăn trước mặt Lục Dĩ Quyến và Thích Mộng.
Cảm xúc của Dung Đình rõ ràng nóng nảy hơn.
Nhưng hắn vẫn từ chối đề nghị sử dụng thuốc giảm đau của bác sĩ.
Sau đó lúc Lục Dĩ Quyến đi ra ngoài mua đồ ăn anh gọi Thích Mộng lại, “Ngày mai đừng để Lục Dĩ Quyến đến…Cô nói với em ấy, để em ấy về chăm sóc Kim Mao, đổi Tiểu Hách đến đây.”
Thích Mộng sớm đã có ý định này, lúc này hùa theo, “Yên tâm, tôi sẽ nói với cậu ấy trước, lúc trước nhìn anh sợ cậu ấy lo lắng, vẫn luôn nhịn đau tôi đã muốn nói rồi, hai người hoàn toàn là tra tấn chính mình, tôi đi giữ cậu ấy, anh an tâm dưỡng bệnh… A, đúng rồi, chuyện thùng gỗ tôi đã tra ra rồi, lần này không liên quan gì đến Tương Châu, là bên Chung Văn Trạch giở trò quỷ… Nhưng mà tôi đoán có lẽ có hiểu lầm, người đại diện bên Hongkong của Chung Văn Trạch chủ động đến xin lỗi.”
Nếu như chỉ đơn thuần là năng lực của một mình Dung Đình, thậm chí công ty Hoa Tinh của Dung Đình, đều khó có khả năng khiến cho Chung Văn Trạch thừa nhận chuyện này, nhưng có Tinh Vũ Ảnh Thị sau lưng Thích Mộng thêm vào thì không thể không làm cho người đại diện của Chung Văn Trạch kiêng kị. So với giấu diếm chẳng bằng thẳng thắn thành khẩn là bị ngộ thương.
Chỉ là, Chung Văn Trạch và đoàn đội của ông ta cũng tính toán sót một sự kiện, đó chính là… so với kết quả mình bị thường, ngược lại Dung Đình càng quan tâm hơn dự tính ban đầu của bọn họ.
Cố nén đau đớn trên bắp chân truyền đến từng đợt, Dung Đình cười lạnh, “Nói xin lỗi thì xong rồi?”
Thích Mộng hoàn toàn có thể thông cảm với tâm tình của Dung Đình, cô cũng không nói gì khác, chỉ là thở dài, “Nhân vật này nhất định không rút lui được, Cao Tư Nguyên cũng tức giận theo chúng ta…Nhưng mà cũng không muốn chuyện này truyền ra nhất, ảnh hưởng đến phòng vé của bộ phim, cũng không nên, những chuyện khác, anh nghĩ xem nên làm thế nào? Tôi giúp anh làm.
Dung Đình trầm mặc một lúc, giống như là đang nghĩ biện pháp, một lát sau, anh trả lời, “Cao Tư Nguyên đã bắt đầu liên lạc với bên Tương Châu?”
Thích Mộng gật đầu, “Nếu như chúng ta không can thiệp thì lâu nhất trong vòng một tuần lễ, Tương Châu nhất định sẽ đáp lại.”
“Vậy thì hãy nhanh công bố tin tức tôi bị thương ra ngoài, sau đó lộ ra tin tức đoàn phim muốn Tương Châu thay thế…”
Khóe môi của Dung Đình hiện ra ý cười không tốt, Thích Mộng hiểu ngay, sau đó cười theo, “Anh thế này quá xấu…như thế sao Tương Châu có thể tiếp tục nhận nhân vật này được?”
“Tôi sẽ nói rõ với Lục Dĩ Quyến sau, sau đó hỏi ý kiến em ấy.” Dung Đình ngừng một chút, ý cười trên khóe môi dần dần ấm áp trở lại, “Nếu như em ấy đồng ý, để cho em ấy nhận, khiến cho Tương Châu nhận tiếng xấu thay người khác.”
–
Trung tuần tháng , Ương Ảnh khai giảng.
Sau khi được Thích Mộng “giảng giải”, Lục Dĩ Quyến rất săn sóc mà giảm bớt thời gian ở bệnh viện lại, cậu không hề đứng bên giường bệnh mỗi ngày nữa mà là mỗi ngày tự làm bữa tối mang vào bệnh viện cho Dung Đình, hai người trò chuyện sau đó cậu đi về.
Trong những lúc ở chung ngắn ngủi như vậy, Lục Dĩ Quyến tự nhiên không đề cập đến vấn đề tình cảm của hai người.
Thật ra cậu cũng nghĩ rõ ràng, đối với Dung Đình mà nói, mặc kệ tình cảm này có sâu hơn bất kỳ cái gì, vì sự nghiệp và tiền đồ của anh, bọn họ sẽ không có kết quả gì.
Thay vì lần này nhất định phải tổn hại một trong hai bên thì chẳng bằng duy trì trạng thái ăn ý như hiện tại sau đó thuận theo tự nhiên.
Triệu Doãn Trạch và Hứa Do cũng chưa từng định nghĩa quan hệ của bọn họ, nhưng mà chuyện này không ảnh hưởng đến bọn họ yêu nhau.
Lục Dĩ Quyến rất rộng rãi báo với chính mình rằng từ nay về sau có thể yên lặng làm nam thần sau lưng một người đàn ông… A không, có thể làm ảnh đế sau lưng một người cho Dung Đình cậu an tâm làm đủ món hầm đa dạng cho Dung Đình, làm thức ăn anh thích hàng ngày, bác sĩ không cho anh ăn cay, Lục Dĩ Quyến lại biết Dung Đình không quen ăn món luộc nên mỗi ngày đổi nhiều loại cách thức khai thác món ăn và khẩu vị. Có đôi khi làm chân gà dùng cà ri làm nước hầm cách thủy, có đôi khi lại dùng thịt muối cuộn cơm, hoặc là cải thảo xào dầu hào.
Cho đến khi Thích Mộng không thể nhịn được nữa cảnh cáo Lục Dĩ Quyến, Dung Đình đã bị cậu chăm đến mức sắp biến hình, ảnh hưởng đến việc lên hình sau này, Lục Dĩ Quyến mới ý thức được chính mình đang làm gì.
Cậu đang lén lút bóp chết nam thần quốc dân.
Không ai giúp đỡ rửa bát, buộc lòng phải tự mình động thủ, Lục Dĩ Quyến nghĩ đi nghĩ lại liền cười rộ lên, nhịn không được khen chính mình cơ trí.
Mà lúc này trong phòng bệnh.
Kiều Tranh ôm một bó hoa lớn và một giỏ trái cây gõ cửa.
“Mời vào.”
“Lão Dung!!” Kiều Tranh bước đến gần, “Xin lỗi, xin lỗi, tôi vừa từ tuần lễ thời trang Thượng Hải về, dạo này quá bận, không đến được…Cậu khỏe chưa.”
Dung Đình liếc qua mấy thứ anh ta cầm trên tay, sắc mặt lãnh đạm, “Cậu thật là tục…Hoa cầm đi, quả để lại.”
“Đây không phải là anh em coi trọng cậu sao, còn nói tôi tục, cậu càng không có phẩm vị hơn! Chuyển máy bay từ Hà Lan về đây có được không hả? Sau khi fan đưa cho tôi, tôi ngựa không dừng vó mang đến cho cậu, đây là tình yêu nặng trình trịch của quần chúng, cậu không thể từ chối.” Kiều Tranh tiện tay đặt hoa lên bàn đầu giường Dung Đình, mắt nhìn sắc mặt Dung Đình, vừa vỗ vỗ thạch cao trên đùi anh hỏi tiếp, “Hồi phục thế nào rồi? Cậu cũng không phải không biết tôi ở Thượng Hải còn gặp qua Tương Châu đó, nếu không kịp thời nghe được tin tức của cậu, tôi thiếu chút nữa đánh người ta một trận…”
Dung Đình sớm đã quen với tính cách của Kiều Tranh, lúc này chỉ nhàn nhạt trả lời, “Việc này quả thực không liên quan gì đến Tương Châu, nhưng mà chơi hắn một lần cũng không oan.
Kiều Tranh hùa theo, “Người này quá thiếu đạo đức, nên thu nợ,…Ai, tôi nghe Tiểu Hách nói, cậu sự nghiệp thất ý, tình nghiệp đắc ý nha!”
Dung Đình lúc này mới nhịn không được lộ ra ý cười, “Ừ, nước chảy thành sông rồi, tôi chờ cậu trở về nói chuyện này đây.”
Lông mày Kiều Tranh chau lại, “Cậu muốn làm gì?”
“Tôi tuần này có thể xuất viện, “Dung Đình vuốt ve kịch bản “Đường cao tốc” trong tay, “Do đó…tôi muốn tặng cho chính mình một món quà sinh nhật.”
–
Trong một tuần khai giảng, bởi vì phải chạy giữa ba nơi bệnh viện – nhà – Ương Ảnh, mỗi ngày ngoại trừ chuông reo thì vào lớp, chuông reo thì về Lục Dĩ Quyến gần như không trao đổi với bạn học.
Nhưng mà, không trao đổi không có nghĩa là cậu không nghe được mấy nữ sinh trong lớp đều là fan của Dung Đình, các cô ấy rất sớm đã bàn về phương thức ăn mừng sinh nhật của Dung Đình, ngoại trừ tiến hành xoát chủ đề trên Weibo như bình thường, các fan còn làm một video cho Dung Đình.
Lục Dĩ Quyến đương nhiên không tham gia vào trong đó, nhưng mà, cái này không ảnh hưởng đến cậu nghĩ đến phương thức chúc mừng khác cho Dung Đình.
Nhớ đến sinh nhật của mình thì Dung Đình chuẩn bị cho cậu đoạn biên tập “Đồng độ sinh” chưa được công khai kia, Lục Dĩ Quyến cũng định biên tập hết những đoạn tinh hoa trong các tác phẩm điện ảnh và truyền hình của Dung Đình thành lại một tập.
Đây không phải là một lượng công việc nhỏ, ngoại trừ phải vừa xem hết nội dung của hơn tiếng phim điện ảnh vừa chọn lựa lại, còn phải tiến hành sửa lỗi logic, sau đó sàng lọc, cắt và biên tập lại, chỉnh màu.
Nhưng mà Lục Dĩ Quyến vẫn rất sung sướng vùi đầu vào trong công việc này, đây là cảm giác cậu chưa bao giờ có, mỗi ngày không chỉ có thể nhìn thấy Dung Đình ưu tú nhất trên màn ảnh, buổi tối còn có thể nhìn thấy người sống!
Thế cho nên mỗi ngày Lục Dĩ Quyến xuất hiện trước mặt Dung Đình, đều tự tưởng tượng, rạo rực vui, không chút nào chú ý đến khác thường của Dung Đình.
Nếu như là học hệ đạo diễn, trên phương diện cắt nối biên tập Lục Dĩ Quyến có rất nhiều chỗ mạnh hơn những fan bình thường rất nhiều, sau khi sửa sang và chọn lựa tư liệu gốc xong, cậu đã thuận lý thành chương sử dụng tất cả những nhân vật của Dung Đình làm thành một câu chuyện mới.
Người đánh xe nhỏ trở thành đại tướng quân, sau khi da ngựa bọc thây, chến trận sa trường trở thành một đế vương chăm lo việc nước, khi còn sống hết lòng hết sức chết trên hoàng vị, lại được chuyển thế thành một thích khách, đi giết những quan lại tham ô bị hận nhất trên thế giới, cướp của người giàu chia cho người nghèo, cuối cùng lại chết dưới đao của mình vì một chữ “Nghĩa”. Thời gian luân hồi, anh là sinh viên quan tâm đến thế sự thời dân quốc, sau khi tham chính lại quên mất trái tim ban đầu, là tiểu thị dân sinh tồn trong khe hẹp của tư tưởng cải cách thời đầu, nhưng bởi vì anh giỏi nắm chắc cơ hội, theo thời thế biến thành phú hào…
Tất cả những nhân vật được Dung Đình diễn giải đặc sắc nhất đều hội tụ trong video của Lục Dĩ Quyến.
Ba phút ngắn ngủi, tư liệu gốc khổng lồ mang đến màn cắt nối hình ảnh rất nhanh, mặc dù là râu ông nọ chắp cằm bà kia, nhưng lại nhờ những hiệu ứng lại tạo thành một câu chuyện mới.
Lục Dĩ Quyến xem thêm vài lần, vô cùng hài lòng với tài hoa của mình, làm một fan điện ảnh trung thành nhất của Dung Đình, cậu cảm thấy đây là món quá chứa đựng vẹn trọn thành ý của cậu.
Vì vậy, tháng ngày
Trước ngày sinh nhật Dung Đình một ngày.
Sau khi Lục Dĩ Quyến tan học, đem bản biên tập sao ra ở một tiệm bên cạnh trường rồi bỏ vào hộp, mang đến bệnh viện, nhưng mà, chờ cậu đến phòng bệnh quen thuộc.
Nhưng mà…Không có một bóng người?
Lúc này Lục Dĩ Quyến gọi y tá lại hỏi, đáp án của người đó khiến cho cậu có chút sợ hãi, “Sáng sớm nay Dung tiên sinh đã xuất viện, chẳng lẽ không nói với ngài sao?”
“Không có…Không có mà.” Lục Dĩ Quyến nói liên tục đến mặt mũi cũng quên mất, cất đĩa CD vào lại trực tiếp rời đi, cậu liên tiếp gọi cho Dung Đình vài cuộc, nhưng mà đều trong trạng thái tắt máy, mà Tiểu Hách và Thích Mộng cũng tắt máy như thế.
Trong nội tâm Lục Dĩ Quyến vang lên tiếng “Lộp bộp”
Chỉ có ở trên máy bay, ba người này mới cùng lúc không gọi được.
Lục Dĩ Quyến có chút trở tay không kịp, thậm chí đi đâu tìm bọn họ cũng không biết.
Nhưng mà, đang lúc cậu mê mang rời bệnh viện, thông báo Weibo từ người “Đặc biệt chú ý” vang lên nhắc nhở Lục Dĩ Quyến.
Weibo yên lặng đã lâu của Dung Đình cuối cùng cũng đăng tin mới.
Là ảnh chụp của Kim Mao.
“Xuất viện, về nhà.”
Lục Dĩ Quyến sửng sốt với tấm hình ba giây, nhanh chóng thuê xe, đi thẳng đến nhà hai người.
Cậu dùng vân tay mở cửa phòng ra trong nháy mắt vẫn thấp thỏm, sợ Dung Đình cứ như thế rời đi, dùng sự rời đi để tuyên bố quan hệ chưa bắt đầu của bọn họ đã rạn nứt.
Nhưng mà, khi cậu đẩy cửa ra.
Ở giá treo trên cửa trước đặt đồng hồ mà Dung Đình theo thói quen về nhà cởi ra, dép lê ở cửa cùng chỉ thừa lại một đôi của Lục Dĩ Quyến, gian phòng sạch sẽ trên sàn nhà để lại dấu vết xe lăn, thang máy chưa từng dùng trong biệt thự rõ ràng có đèn sáng.
Lục Dĩ Quyến thở dài một hơn.
Cậu thay dép lê, đứng trên bậc thang gọi một tiếng, “Dung ca! Anh về rồi sao!”
Đáp lại cậu chỉ là một tiếng thanh thúy… “Uông!!”
“…” Lục Dĩ Quyến bất đắc dĩ nhìn tiểu Kim Mao từ trên cầu thang nhảy lên nhảy xuống.
Cậu nhịn không được sinh ra một chút xúc động, lúc trước Kim Mao vẫn là lăn xuống lần, bây giờ lại có thể chạy xuống.
Nhưng mà, cho đến khi Kim Mao chạy đến gần, Lục Dĩ Quyến mới phát hiện trong miệng nó ngậm một…đóa hoa hồng đã nhổ sạch gai.
Cành ngắn ngủn nhưng cánh hoa lại cực tươi mới.
Trong lòng Lục Dĩ Quyến run lên, cậu hoàn toàn không thể khống chế chân của mình, sau đó vội vàng đi lên.
Dung Đình cũng không ở trong phòng ngủ, anh ở trên sân thượng đón ánh nắng ôn nhu.
Mặc dù ngồi trên xe lăn, nhưng mà anh vẫn đã thay quần áo bệnh nhân ra, mặc tây trang chính thức vào.
Lục Dĩ Quyến và Dung Đình bốn mắt nhìn nhau.
“Dĩ Quyến” Dung Đình kêu tên của cậu, “Đã về rồi?”
Lục Dĩ Quyến mở miệng mới phát hiện, trong giọng nói của cậu rõ ràng có mấy phần run rẩy, “Sư ca…Anh….Sao xuất hiện lại không nói cho em.”
Cậu dường như đã đoán được phần nào việc Dung Đình sắp làm, nhưng lại không thể tin được phán đoán của mình.
Dung Đình hắng giọng một cái, dường như chẳng hề để ý Lục Dĩ Quyến lúc này đang thấp thỏm.
“Dĩ Quyến, chúng ta…Anh biết em một năm rồi, đạo diễn Tạ cho chúng ta cơ hội tìm hiểu lẫn nhau, trở thành bạn bè, đây là một chuyện vô cùng may mắn.” Sau khi mở đầu ngắn ngủi nhưng đầy đủ, lời nói của Dung Đình rất nhanh trôi chảy, “Anh rất biết ơn chuyện em thưởng thức diễn xuất của anh, đồng thời cũng may mắn là cố gắng nhiều năm cuối cùng có thể gặp được em, nhưng có một chuyện này, anh vẫn không cho em biết.”
Sắc mặt Dung Đình bình tĩnh nhìn qua Lục Dĩ Quyến, chỉ có khóe môi lóe ra sự vui vẻ nhàn nhạt, Lục Dĩ Quyến không khỏi khẩn trương lên.
“Dĩ Quyến, anh là người đồng tính, cho nên anh mới nhận bộ phim “Đồng độ sinh” này, ngoài trừ bởi vì nó có thể được giải còn là vì tự anh chính là một người đồng tính, anh muốn diễn một bộ…phim nhựa có ý nghĩa, không phải phim văn nghệ giả vờ giả vịt, cũng không phải phim thương nghiệp lấy lòng mọi người, cho nên anh nhận “Đồng độ sinh”, sau đó gặp em.”
Lục Dĩ Quyến quả nhiên bị tin tức này kinh động, cậu kinh ngạc nhìn chằm chằm Dung Đình, lại lần nữa lầm bầm, “Anh…là đồng tính? Anh vẫn luôn là?”
Dung Đình thẳng thắn thành khẩn gật đầu, “Ừ, vẫn luôn là, vẫn luôn xúc động với thân thể nam tính, vẫn luôn chỉ thích đồng tính…cũng luôn, trước khi em động tâm với anh….thích anh.”
Lục Dĩ Quyến sửng sốt trong nháy mắt, lại trong nháy mắt này nhớ đến rất nhiều chuyện.
Trong đoàn phim, bọn họ lần đầu tiên thử nghiệm cảnh hôn môi, bởi vì một câu “Không có cảm giác” của cậu mà Dung Đình tức giận đến mức bỏ đi.
Dung Đình ở trong “Đồng độ sinh” NG nhiều lần đến khó hiểu là vì trong cảnh quay giường chiếu không nhập tâm.
Trong quán bar ở Paris, bởi vì dùng ngón tay trêu chọc Dung Đình làm đối phương suýt trở mặt.
Còn có đêm cậu nhận được giải Cannes đó, trên bãi cát ấm áp, cái…hôn triền miên.
Lục Dĩ Quyến rơi vào im lặng.
Dung Đình chỉ hít sâu, giữ vững bình tĩnh của mình, anh không bởi vì Lục Dĩ Quyến do dự mà ngừng lại sự thẳng thắn của mình, ngược lại càng thêm quyết tâm mở miệng, “Dĩ Quyến, anh biết rõ hiện nay trong giới đồng tính muôn hình muôn vẻ, anh không phải bởi em mới thay đổi tính hướng, sẽ làm em có nhiều điểm cố kỵ, nhưng mà anh cam đoan với em, anh không có bất kỳ lịch sử bất lương gì, không có tham gia party trong giới lần nào, không có bởi vì trao đổi lợi ích mà phục vụ thân thể…Trước khi anh xuất viện, làm…kiểm tra sức khỏe, đây là báo cáo.”
Anh đẩy văn kiện về phía trước, nhưng Lục Dĩ Quyến cũng không có nhận.
“Dĩ Quyến, anh khát vọng tình yêu chân thật, ổn định mà không phải là loại an ủi khoái cảm sinh lý và tâm lý, anh yêu em, muốn có mối quan hệ bầu bạn cố định thời gian dài…đương nhiên anh không có lập trường để nói những lời này, bởi vì nghề nghiệp của anh nên anh sợ khó công khai mối quan hệ của chúng ta…Nhưng anh vĩnh viễn sẽ luôn coi người anh yêu là quan trọng nhất.”
Cuối cùng Dung Đình vẫn do dự một chút, sau đó mở miệng: “Dĩ Quyến, chúng ta ở chung một chỗ, được không?”