Chương : Bạn bè
Lăng Hàm đứng yên tại chỗ suy nghĩ thật kĩ, nghĩ một hồi lâu cuối cùng cũng lờ mờ nhớ ra được, hình như mình đã từng bị chấn động mạnh sau khi tham gia ghi hình chương trình truyền hình ở một trường tiểu học Hi Vọng trên vùng núi cao khó khăn, nên đã quyên góp không ít tiền cho khu vực đó. Sau này còn trào dâng tâm huyết mà lập một bản di chúc, nếu như cậu chết, tất cả tài sản sẽ được quyên góp cho quỹ vì người nghèo, giúp các trẻ em nghèo vùng cao được cắp sách tới trường.
Trước giờ cậu làm gì cũng tùy theo hứng thú, cũng không đặt nặng chuyện tiền tài, thành ra bây giờ không giữ lại được cho bản thân mình một đồng một cắc nào.
Lăng Hàm chết lặng trong phút chốc, chỉ có thể chấp nhận hiện thực.
“Xin hỏi cậu là...” Nhân viên bảo vệ tiếp tục hỏi.
Lăng Hàm hoàn hồn, trả lời: “Tôi là người hâm mộ của Bạch Tử Sách, chỉ muốn tới xem thôi.”
Những chuyện khác không cần nói nhiều, Lăng Hàm gật gật đầu với nhân viên bảo vệ rồi lái xe rời đi.
Trên xe, Lăng Hàm trầm tư suy nghĩ, xem ra không thể trông chờ vào việc lấy khoản tiền trong tay mình hồi trước rồi, kế sách hiện tại chỉ có thể tự kiếm tiền dựa vào bản thân mình thôi. Lăng Hàm nghĩ tới nghĩ lui, ngoài diễn xuất ra thì cậu thực sự không biết làm gì, sau này chắc cũng chỉ có thể lăn lộn trong giới giải trí.
Cậu lại nghĩ đến hoạt động kia của Y Tự, nếu như thực sự từ chối hoạt động tuyên truyền này, Y Tự không bị tổn hại gì, còn cậu sẽ đắc tội với A Khôn, một người có lý lịch nghệ sĩ tuyến dưới như cậu, sau này đừng hòng sống ở GMG nữa.
Nghĩ tới nghĩ lui rất lâu, Lăng Hàm vẫn quyết định nhận hoạt động tuyên truyền kia, cậu cảnh cáo chính mình, nhất định phải khống chế cảm xúc cho tốt, nắm bắt cơ hội lần này.
Lăng Hàm sứt đầu mẻ trán xử lý vấn đề thân phận của mình, làm xong rồi mới nhớ ra mình vẫn chưa cảm ơn Lục Tư Nguyên. Lúc trước ở phòng bệnh còn thề thốt sẽ cho người ta yêu cầu gì đó ở mình, bây giờ nhớ ra mới thấy lúng túng vô cùng.
Tặng gì thì tốt nhỉ?
Sau khi về nhà, cậu lôi tiền ra đếm, chỉ còn vài tờ tiền ít đến đáng thương. Trước kia là một trọc phú, bây giờ nghèo rớt mồng tơi mới một lần nữa cảm nhận được mức độ quan trọng của tiền.
Ngoài lúc chọn quà cho Chu Bắc Hiền cần chính mình động não, Lăng Hàm toàn để trợ lý chọn quà cho người khác, không có kinh nghiệm gì trong khoản này. Trước kia Chu Bắc Hiền dịu dàng chu đáo, biết cậu không giỏi việc chọn quà, mỗi lần sinh nhật đều nói thẳng với cậu mình cần cái gì, vô cùng nhàn nhã.
Nghĩ tới Chu Bắc Hiền, Lăng Hàm trầm mặt xuống, có dịu dàng chu đáo thế nào cũng chỉ là vẻ bề ngoài thôi, mình còn bị chính những thứ bề ngoài kia lừa dối mà.
Cứ ra ngoài xem thế nào đã.
Lăng Hàm mang tiền đến trung tâm thương mại chọn quà, sau đó nhanh chóng chật vật đi ra. Những thứ cậu nhìn vừa mắt hoặc có thể tặng được đối với cậu ở thời điểm hiện tại đều có cái giá đắt kinh hồn, cậu còn phải ăn cơm nữa chứ. Lục Tư Nguyên có ơn cứu mạng cậu, có thế nào đi chăng nữa cũng không thể tặng quà khó coi quá đúng không?
“Lăng nghèo túng” vừa đi lung tung trên đường vừa suy nghĩ mông lung, sống hai cuộc đời rồi mà cậu chưa từng khổ công nghĩ ngợi về vấn đề quà tặng như thế, cứ đi mãi đi mãi, ánh mắt đột nhiên liếc thấy một cửa hàng đồ gốm thủ công mỹ nghệ, bỗng chốc động lòng.
Trong cửa hàng thủ công mỹ nghệ có một vài cô gái, thấy Lăng Hàm mà không thể không liếc trộm vài cái, Lăng Hàm bất chấp hết mà nói với cô chủ đang bước tới: “Tôi, tôi muốn nung một món đồ gốm.”
Cô chủ tươi cười hỏi: “Không thành vấn đề, làm to cỡ nào?”
Lăng Hàm dùng hai bàn tay để ra hiệu: “To cỡ này.”
“Tặng bạn gái hả?”
“Không phải, tặng ân nhân cứu mạng.”
Cô chủ tưởng cậu đang đùa, bật cười khanh khách: “Đi theo tôi.”
Phòng làm đồ gốm chia làm phòng trong phòng ngoài, đặt rất nhiều bàn xoay, có một số người đang ngồi bên bàn xoay chăm chú làm đồ gốm, hai tay dính đầy bùn màu nâu đậm. Trong phòng này chỉ làm đến công đoạn vẽ men, công đoạn nung phải chuyển đến nơi khác.
Lăng Hàm lúc trước từng học một chút nghệ thuật gốm trong lúc tham gia chương trình truyền hình, sau khi thảo luận giá cả với cô chủ thì tràn đầy tự tin mà bắt tay vào làm. Cậu không ngờ, lúc trước học cách làm gốm nhưng vì nó khá nhỏ cho nên dễ thành công, mà lần này cậu làm sản phẩm lớn hơn, hơn nữa có yêu cầu về hình dạng, đòi hỏi yêu cầu kĩ thuật cao hơn. Trong tưởng tượng của cậu, đồ gốm làm ra nên có cái vẻ cao lớn như trong tranh ảnh, nhưng sản phẩm thực tế mà cậu làm ra được lại... thảm đến mức không nỡ nhìn.
Trong lúc bất đắc dĩ, chỉ có thể bỏ đi làm lại, tốn hết ba tiếng đồng hồ, mệt đến mức mồ hôi đầm đìa, cuối cùng mới ra được món đồ miễn cưỡng phù hợp với yêu cầu của cậu.
Lúc ra rửa tay, liếc thấy gương mặt mình trong gương, cậu không khỏi giật mình vì gương mặt lấm lem đầy bùn đất của mình.
Sau khi rửa mặt mũi chân tay xong, cậu lại quay về tiếp tục chỉnh sửa hình dạng, sửa đi sửa lại mấy lần cuối cùng cũng hài lòng, sau cùng dùng que nhọn khắc hai chữ “cảm ơn” đơn giản lên món đồ của mình.
Năm đó khi cậu học làm gốm chỉ có bước tạo hình sản phẩm, không ngờ công đoạn phía sau cũng rất phức tạp. Trong phòng gốm có cô gái xinh đẹp học về mỹ thuật, thấy dáng vẻ lấm lem của Lăng Hàm mà lòng thương cảm nổi lên, qua chỉ điểm cho cậu, dạy cậu những thứ như cách lên màu.
Lăng Hàm cảm thấy kĩ thuật của bản thân quả nhiên vẫn có hạn, không dám quá mạnh bạo, cuối cùng chỉ vẽ lên một loại màu.
“Anh muốn vẽ màu gì?” Cô gái kia hỏi.
Lục Tư Nguyên thích màu gì nhỉ?
Trước giờ, Lăng Hàm chưa từng để tâm tới vấn đề này nên đành lấy điện thoại ra tra tìm, phát hiện trên mạng viết rằng anh ta thích đen, trắng.
Chậc, sở thích cũng na ná với cậu.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, trong giới giải trí này, có mười nghệ sĩ nam thì hết chín người nói mình thích đen - trắng - xám, chỉ có một người thích màu xanh lam, thứ sở thích này được dựa theo địa vị của nghệ sĩ mà có.
Vì thế cậu quyết đoán tô luôn màu đen, vừa đơn giản, nhanh gọn vừa che đậy được.
Tô màu xong, dùng bút vẽ từng chút men, bán thành phẩm sau cùng trông qua có vẻ không tệ lắm.
Lăng Hàm lần đầu tiên làm gốm thành công cảm thấy vô cùng hài lòng. Làm một cái bình gốm mà mất nửa ngày trời, đợi khi cậu giao thành phẩm cho cô chủ đem đi nung thì trời đã tối rồi. Lăng Hàm vội vàng quay về nhà, làm việc chính của mình.
Chớp mắt mà một tuần đã qua đi. Lăng Hàm không ngừng tìm kiếm manh mối về cuộc sống của người tên Lăng Hàm này, mong muốn hiểu thêm về các mối quan hệ và tình trạng cuộc sống trước kia của cậu ta. Giấy chứng minh nhân dân và giấy phép lái xe chắc đã bị rơi lúc cậu ta bị người ta ném xác xuống sông rồi, cậu đành phải tìm người làm lại giấy chứng minh và giấy phép lái xe, trước kia có trợ lý giúp cậu xử lý những việc vặt vãnh này, bây giờ cậu lại phải đụng tay làm từng thứ một, đúng là hành hạ cậu đủ khổ.
Trải nghiệm này khiến cậu cảm thấy phiền phức, đồng thời cũng thấy mới mẻ, cảm giác khá kì diệu, như thể đang xây dựng cuộc đời của mình từng bước một, từ từ tiếp nhận thân phận hiện tại của bản thân.
Nếu như đã quyết định nhận tham gia MV của Y Tự, Lăng Hàm cũng không phải người không biết điều, trong thời gian này cậu gọi điện thoại cho A Khôn thành thật xin lỗi một hồi, thừa nhận sai lầm trước đó của mình, quyết tâm về sau làm việc cho tử tế. A Khôn rất hài lòng với biểu hiện của cậu.
Cậu lại gọi điện thoại tới cảm ơn Tưởng Nghị, khiến Tưởng Nghị rất bất ngờ.
Lăng Hàm nắm bắt được một vài thông tin từ chỗ Tưởng Nghị, chủ nhân của cơ thể này trước kia vô cùng kiêu ngạo, mới vào GMG nửa năm, căn cơ chưa sâu, không thân thiết lắm với mọi người, Tưởng Nghị chủ động tỏ ý tốt, hai người mới làm bạn với nhau.
Lăng Hàm không nén được mà hỏi: “Lúc trước tại sao cậu lại muốn làm bạn với tôi?”
Tuy rằng Tưởng Nghị cũng không phải ngôi sao lớn, nhưng danh tiếng và địa vị đều cao hơn hẳn Lăng Hàm, không nhất thiết phải khom lưng cúi mình làm bạn của Lăng Hàm.
Tưởng Nghị im lặng trong chốc lát rồi trả lời: “Trông cậu rất giống anh Bạch, năm đó anh Bạch đối xử với tôi rất tốt, lúc anh ấy xảy ra chuyện, tôi lại không giúp được gì...”
Lăng Hàm sững sờ.
Tưởng Nghị ngừng lại rồi mới nói tiếp: “Tôi biết có một số câu cậu không thích nghe, nhưng tôi vẫn phải nói, tôi biết cậu ôm hoài bão lớn, nhưng trong giới này chỉ có một anh Bạch, chúng ta thực tế một chút, bước từng bước thôi.”
Lăng Hàm biết những lời này của Tưởng Nghị chắc chắn xuất phát từ tận đáy lòng, trong tim trào lên cảm giác ấm áp: “Cảm ơn.”
“Ôi, cảm ơn cái gì? Mấy ngày nay cảm giác cậu cứ như biến thành người khác ấy...”
Lăng Hàm bỗng thấy hơi căng thẳng, nhưng nhanh chóng trấn tĩnh lại rồi nói: “Trải qua một số chuyện kiểu gì cũng phải trưởng thành mà, nếu không thì sống cũng thành uổng phí, cậu nói có đúng không nào?”
Tưởng Nghị bật cười, hai người nói thêm vài câu rồi cúp máy.
Ngày mai phải tới công ty điểm danh, Lăng Hàm nhớ tới bình gốm mà mình đã làm, bừng bừng hứng khởi lái xe đi lấy món đồ thành phẩm. Xe của Lăng Hàm là một chiếc Porsche , với năng lực kinh tế của Lăng Hàm, chắc chắn không thể chi trả cho chiếc xe này, chiếc xe này từ đâu mà có? Cậu đã từng tra lại giấy tờ đăng ký xe, chiếc xe này đúng là của Lăng Hàm.
Cậu nghĩ mãi mà không ra.