Chương : Trách mắng
Lăng Hàm đã nghe qua tên tuổi của Fujii Toru, đó là một đạo diễn rất có tiếng của Nhật Bản, xuất thân từ quay MV và làm hậu kỳ cho phim điện ảnh, nổi tiếng nhờ những khung hình tỉ mỉ đến mức duy mỹ, đồng thời cũng nghe nói người này làm việc vô cùng nghiêm chỉnh và cẩn thận, chú trọng chi tiết, tuân thủ giờ giấc, cho dù ở đất nước Nhật Bản vốn nghiêm chỉnh cũng trở thành “tên biến thái bất hủ” - một phần là khen ngợi tác phẩm của ông không ai có thể đạt đến, một phần chê bai tác phong làm việc quá mức biến thái của ông.
Lăng Hàm từng xem bộ phim điện ảnh ba phần “Âm thanh mùa đông” của ông, nội dung vô cùng đơn giản, nhưng khung cảnh đẹp như tranh khiến người ta cứ nhớ lại hết lần này đến lần khác. GMG có thể mời ông ấy đến làm MV cho Y Tự, xem ra cũng kì vọng không nhỏ vào cậu ta.
Để bày tỏ thái độ lễ phép, Lăng Hàm bước lên trước dùng tiếng Nhật chào hỏi một cách đơn giản: “Chào ông, ông Fujii.”
Kiếp trước cậu từng đóng phim ở Nhật Bản, cũng học được vài câu tiếng Nhật đơn giản.
Nghe thấy tiếng Nhật, đạo diễn Fujii Toru quay đầu sang, sau khi đánh giá Lăng Hàm từ trên xuống dưới, ông mỉm cười dùng tiếng Trung chưa sõi của mình để hỏi: “Chào cậu, cậu là nam thứ chính vẫn luôn vắng mặt đúng không?”
Fujii Toru là một người đàn ông trung niên rất gầy, khóe miệng có nếp nhăn rõ rệt, dù mỉm cười cũng cho người ta cảm giác vô cùng nghiêm túc.
Lăng Hàm hơi khựng lại, sau đó nhanh chóng phản ứng kịp thời: “Thời gian trước tôi bị thương nên ở nhà dưỡng thương một thời gian.”
“À, là như vậy à.” Fujii Toru gật gật đầu.
Lăng Hàm biểu hiện rất thản nhiên và phóng khoáng, đạo diễn nghiêm túc thấy cậu không giống người nói dối nên không truy cứu chuyện cậu vắng mặt, tiếp tục chỉ huy nhân viên trong ê kíp chuẩn bị tất cả đạo cụ. Lúc không trách mắng người khác, ông vô cùng lịch thiệp, bất kể nói chuyện với ai cũng dùng “xin”, “cảm ơn”, thậm chí còn cúi người, Lăng Hàm cảm thấy người Nhật Bản ngày nào cũng vậy không thấy mệt sao?
Thời gian nhanh chóng đến chín giờ, Lăng Hàm chú ý thấy Fujii Toru bắt đầu đi đi lại lại trong trường quay đầy bất an, nhìn đồng hồ trên tay hết lần này đến lần khác, miệng lầm bầm những từ tiếng Nhật mà Lăng Hàm không hiểu được, đại ý chắc là tại sao đến giờ rồi mà vẫn chưa tới?
A Khôn từng nhắc nhở Lăng Hàm rằng đạo diễn Fujii Toru vô cùng chú ý tới giờ giấc, thời gian đã hẹn trừ khi xảy ra chuyện cần thiết thì tuyệt đối không thể sửa lại, mà nếu đến muộn sẽ được ông hiểu thành không tuân thủ giao ước, cho nên Lăng Hàm mới phải ra khỏi cửa lúc sáu giờ sáng. Thế nhưng cậu có lòng chứ người khác chưa chắc đã coi cách hành xử của Fujii Toru ra gì.
MV lần này có ba nhân vật chính, Y Tự đóng vai nam chính và Âu Dĩnh đóng vai nữ chính đều chưa đến, chỉ có mỗi Lăng Hàm đến. Fujii Toru càng lúc càng tức giận, không ngừng lặp lại: “Sao có thể như vậy, sao có thể như vậy được.”
Đến chín giờ rưỡi, bên ngoài phim trường mới có một đoàn xe bảo mẫu màu đen lái tới, Âu Dĩnh mặc váy liền màu đen bước xuống khỏi xe, vội vàng đi tới trước mặt đạo diễn: “Xin lỗi, tôi đến muộn.”
Âu Dĩnh có ba vòng chuẩn chỉnh, gương mặt xinh đẹp, gương mặt tỏ vẻ hối lỗi là có thể khiến bất cứ người đàn ông nào tha thứ cho cô, tiếc rằng Fujii Toru không phải người bị sắc đẹp mê hoặc, ông quát ầm lên không hề khách sáo rằng: “Cô không giữ lời hẹn! Cô không giữ lời hẹn!”
Âu Dĩnh khựng lại, chắc vì chưa từng gặp được đạo diễn nào không giữ thể diện cho cô như thế, nhất thời sững cả người, quên luôn cả nói chuyện.
“Tôi không cần người không biết giữ hẹn!” Fujii Toru đanh giọng, nhất thời khiến Âu Dĩnh và Lăng Hàm bên cạnh hoảng hồn.
Không ai ngờ rằng ông ấy sẽ đột ngột nổi nóng lên như vậy, Lăng Hàm nhìn xung quanh, ê kíp của Fujii Toru không còn ai thấy lạ gì, chắc đã sớm đoán được tình huống này.
“Tôi phải gọi cho ông chủ, sau này cô không cần đến nữa!” Fujii giận đến tím mặt, tiếng Trung của ông ấy không tốt lắm, cho dù tức giận đến đỏ mặt tía tai cũng chỉ có thể nói được mấy từ như “quá đáng”, “quá tệ”, thế nhưng không ai dám nghi ngờ tính chân thực trong những lời ông ấy nói, người này vô cùng “giữ đúng hẹn”, đã nói là phải làm.
Âu Dĩnh chắc cũng nghe nói về tính tình Fujii Toru, vội vàng giải thích: “Tôi xin lỗi, ông Fujii, hôm nay tắc đường nên tôi mới đến muộn.”
“Tại sao cậu ấy không bị tắc đường?” Fujii Toru chỉ vào Lăng Hàm mà chất vấn.
Âu Dĩnh lập tức quay đầu lại, đôi mắt long lanh lặng lẽ nhìn Lăng Hàm chằm chằm.
Lăng Hàm không nói gì, cậu vẫn luôn đứng bên cạnh giả làm không khí, cố gắng giảm thiểu chú ý sự tồn tại của mình, không ngờ nằm không cũng trúng đạn. Tình huống này giống như khi đi thi hồi còn đi học vậy, nếu như cả lớp không có ai đạt tiêu chuẩn, không thể trách chung cả lớp, mọi người đều an toàn. Nhưng nếu như có người thi tốt, đặt lên bàn cân so sánh, giáo viên sẽ phê bình học sinh không đạt tiêu chuẩn, mà học sinh bị mắng sẽ luôn sinh ra ghét bỏ với học sinh thi tốt hơn. Giống như bây giờ, nếu như ba người đều đến muộn, chưa biết chừng Fujii Toru sẽ không nổi nóng với Âu Dĩnh, cũng không nói những câu nghiêm khắc như “sau này đừng đến nữa”.
Lăng Hàm ăn một vố đau bên phía Chu Bắc Hiền không nghĩa cậu là người ngu ngốc, vì những người có khả năng diễn xuất tốt không thể nắm bắt nhân tình thế thái quá kém cỏi, nếu không không thể nào nắm bắt được tâm lý tính cách nhân vật.
Ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía cậu, với địa vị và tính tình lúc trước thì còn lâu Lăng Hàm mới để tâm tới chuyện này, nhưng hôm nay không giống hôm qua, bây giờ cậu chỉ là một con tôm nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn được nữa, địa vị của Âu Dĩnh cao hơn cậu không ít, lỡ như cô nàng này ghi hận trong lòng mà âm thầm ngáng chân, cậu sẽ bị xúi quẩy. Lúc này đây cậu cần phải nói gì đó.
Fujii Toru vẫn chưa chịu buông tha: “Nếu đã biết hôm nay có hẹn, tại sao không dậy sớm? Cô căn bản không coi trọng cuộc hẹn lần này! Tôi muốn đổi diễn viên!”
Âu Dĩnh trợn mắt há miệng, hôm nay cô đã dậy sớm hơn bình thường, khoảng bảy giờ đã dậy rồi, ai ngờ giữa đường kẹt xe vô cùng nghiêm trọng mới khiến cô đến muộn. Cô từng gặp qua đủ kiểu đạo diễn và nhà sản xuất tính tình nóng tính, cũng hiểu rằng những người này tính tình rất quái gở, chưa biết chừng một hành động một lời nói vô tình thôi cũng có thể khiến họ ghét, nhưng chỉ vì kẹt xe đến muộn mà bị đổi vai diễn thì oan uổng quá!
Âu Dĩnh không nói được câu nào, mặt mũi đầy vẻ tủi thân.
Lúc này Lăng Hàm đột nhiên lên tiếng: “Ông Fujii, chuyện cô Âu đến muộn có thể du di được, hôm qua cô Âu nói cô ấy bị cảm mạo, đau đầu, có thể loại thuốc cảm mà cô ấy dùng có thêm tác dụng an thần, khiến cô ấy dậy hơi muộn một chút, nhưng cô Âu tuyệt đối không có ý không giữ hẹn, không coi trọng lần ghi hình này, ông xem, cô ấy đã làm tóc xong, trang điểm sẵn, chọn quần áo chỉnh tề, tôi chỉ cần rửa mặt mặc quần áo là có thể xuất phát rồi, cô Âu phải tốn thêm thời gian trang điểm, chắc chắn sẽ đến chậm hơn tôi.”
Nghe những lời này, Fujii Toru đánh giá Âu Dĩnh từ trên xuống dưới, thấy cô quả thực đã trang điểm và làm tóc, sắc mặt cũng hòa hoãn hơn phần nào.
“Đúng vậy, đúng vậy, hôm nay chị ấy dậy rất sớm, vội vàng làm tóc và trang điểm, tốn không ít thời gian đâu ạ!” Trợ lý của Âu Dĩnh cũng nói đỡ vào.
Lúc này Lăng Hàm lại bước tới bên cạnh Âu Dĩnh, trên tay cầm một hộp Ibuprofen đưa cho cô: “Cô Âu, đồ hôm qua cô làm rơi này, bây giờ đưa trả cho cô.”
Vết thương của cậu vẫn chưa khỏi hoàn toàn, thỉnh thoảng vẫn sẽ đau đầu, mấy hôm nay lúc nào cũng đem theo thuốc giảm đau hạ sốt theo mình.
Âu Dĩnh khựng lại, Lăng Hàm nháy mắt với cô, phản ứng của cô nàng này cũng nhanh, vội vàng đón lấy hộp thuốc: “Cảm ơn cậu đã mang qua cho tôi, bây giờ tôi vẫn còn thấy đau đầu đây.”
Fujii Toru vốn còn vài phần nghi ngờ, thấy Lăng Hàm đã lấy thuốc giảm đau ra, bỗng chốc tin ngay.
“Như vậy hả.” Trong lúc vô ý, Fujii Toru dùng sang cả tiếng Nhật: “Lần sau không được đến muộn nữa đâu đấy.”
Lúc này Fujii Toru lại khôi phục vẻ lễ độ như trước, so với vẻ nóng giận bùng nổ ban nãy, đúng là như hai người khác hoàn toàn. Mọi người có phần hiểu ra danh xưng “tên biến thái bất hủ” của ông từ đâu mà có.
Bầu không khí căng thẳng bình thường trở lại, Fujii Toru bảo Lăng Hàm và Âu Dĩnh vào phòng trang điểm bên cạnh để hóa trang, tiện thể xem qua kịch bản. Lăng Hàm và Âu Dĩnh bước vào, lần lượt được nhân viên trang điểm dẫn tới trước bàn trang điểm. Ê kíp của Fujii không dựng phòng trang điểm riêng cho ai bao giờ, người tham gia của dự án của ông ấy, bất kể là nhân vật tầm cỡ hay tép riu đều dùng chung một phòng trang điểm, không ai có đặc quyền gì hết.
Nhân lúc nhân viên trang điểm chính và ê kíp của Âu Dĩnh đang bàn chuyện, hai người trò chuyện đôi câu.
“Cậu là Lăng Hàm à?” Đôi mắt Âu Dĩnh tràn ngập ý cười.
Lăng Hàm khẽ mỉm cười đáp lại.
“Cảm ơn nhé.”
“Đừng khách sáo.”
Ban nãy Lăng Hàm giúp cô giải vây, tất nhiên Âu Dĩnh sẽ có chút hảo cảm với cậu. Nhân lúc bây giờ đang buồn chán, hai người nói đến vài đề tài khá an toàn chẳng hạn như tắc đường. Lăng Hàm đoán rằng chắc Âu Dĩnh chưa từng gặp mình, tuy rằng cô có thiện cảm với cậu, nhưng cảm giác thiện cảm ấy có vài phần khách sáo của kẻ từ trên nhìn xuống – dù sao cô cũng đã có danh tiếng còn Lăng Hàm chỉ là một nghệ sĩ mới toanh.
Sau những biến cố chồng chất, tính cách Lăng Hàm đã uyển chuyển hơn rất nhiều, trước kia cậu lười phải xã giao đưa đẩy với người khác, bây giờ lại bằng lòng đi kết bạn, dù sao làm bạn vẫn tốt hơn làm kẻ thù, không phải sao?
Hai người trò chuyện với nhau, dần dần Âu Dĩnh cảm thấy có phần kinh ngạc. Cô xinh đẹp, lại là ngôi sao, thân phận và địa vị không thấp, bất kể nam hay nữ nói chuyện với cô đều có vài phần ngạc nhiên khi được tiếp xúc, những nhân vật mới toanh vừa ra mắt như Lăng Hàm luôn có động thái ngấm ngầm lấy lòng, nhưng thái độ của cậu từ đầu đến cuối luôn rất chừng mực, cô có thể cảm nhận rõ ràng rằng trong lòng đối phương, địa vị của mình và cậu là bình đẳng.
Âu Dĩnh không kiềm lòng được mà quan sát Lăng Hàm thật cẩn thận.
Chàng thanh niên trước mặt có mái tóc đen dịu mắt, ngũ quan thanh tú, ánh mắt trong và sáng, khóe miệng nhếch lên tạo ra cảm giác thân thiện, từng cử động nhỏ đều rất phong độ và lịch sự, thần thái và tư thế nho nhã, thuần thục. Bất kể nói đến thời trang hay âm nhạc, người thanh niên này cũng đối đáp trôi chảy, đề tài cứ thế mà đến. Lời nói và hành động của cậu không giống một người mới, mà giống một thanh niên có tài từng trải qua sóng to gió lớn.
Nhưng rõ ràng Lăng Hàm chỉ là một nhân vật mới không có tiếng tăm và tác phẩm tiêu biểu, không thể nào trải qua những trải nghiệm lớn được, nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể đoán rằng Lăng Hàm có gia thế hậu đãi, được hun đúc từ nhỏ mà nên.
Càng nghĩ càng thấy đúng, địa vị của Lăng Hàm trong lòng Âu Dĩnh được nâng lên vài phần – nếu như là người có bối cảnh, làm bạn sẽ tốt hơn làm kẻ đối địch.
Vì thế hai người không hẹn mà cùng có ý nghĩ kết giao, càng nói chuyện càng tâm đầu ý hợp.
Không lâu sau đó, nhân viên trang điểm chính dẫn hai người đến phòng phục trang để chọn quần áo, hai bên phòng phục trang là hai móc treo dài, treo đầy quần áo của các thương hiệu nổi tiếng, bên trái dành cho nam, bên phải dành cho nữ. Phía sau dãy treo đồ có đặt phòng thay đồ riêng, mà một bên tường trong phòng lắp đầy gương soi.
Hai người nhìn nhau cười rồi tự tìm đồ trong khu vực của mình, vừa chọn vừa nghe nhân viên trang điểm dặn dò và thay quần áo dưới sự giúp đỡ của trợ lý. Khi thử đến bộ thứ hai để nhân viên trang điểm kiểm tra thì mọi người đột nhiên loáng thoáng nghe thấy tiếng trách mắng từ bên ngoài vọng tới. Nhân viên trang điểm nghe thấy giọng của ông chủ nhà mình, tưởng đã xảy ra chuyện gì, vội vàng ra ngoài. Anh chàng này đi rồi, hai trợ lý của anh ta cũng vội vàng theo ra, vì thế trong phòng chỉ còn lại Lăng Hàm, Âu Dĩnh và trợ lý của Âu Dĩnh.