Chương : Tỏ tình
Nhân chứng của Lăng Hàm và Lục Tư Nguyên xuất hiện lên tiếng, án oan “bóc bánh trả tiền” của Bạch Tử Sách năm đó được phô bày, chân tướng hiện rõ. Sau khi tin tức lan đi, đám đông rộ lên, fan hâm mộ của Bạch Tử Sách càng thêm kích động, yêu cầu xử phạt nghiêm hung thủ, để hung thủ công khai xin lỗi.
Càng có người hy vọng cuộc điều tra tiến sâu thêm vào nguyên nhân cái chết của Bạch Tử Sách, bởi vì họ cho rằng Bạch Tử Sách chết quá đột ngột, có khả năng bị người ta hãm hại.
Đám đông xúc động nên phía cảnh sát không dám lơ là, một lần nữa bắt tay điều tra cái chết của Bạch Tử Sách. Mà các đơn vị truyền thông, các đài truyền hình nghe được động tĩnh, chiếu lại các tư liệu hình ảnh và tác phẩm năm đó của Bạch Tử Sách, thu hút lượt xem.
Fan của Bạch Tử Sách tập trung cùng nhau làm lễ tưởng niệm lần nữa, trả lại thanh danh cho Bạch Tử Sách.
Dường như đùng một cái, cả xã hội đều hoài niệm về một con người, đều đang xem phim của Bạch Tử Sách, đều đang thảo luận cuộc đời trong quá khứ của anh, đều đang thương tiếc về án oan năm ấy... Bởi vì sau khi người ta chết đi, người khác thường chỉ nhớ về hình ảnh tốt đẹp nhất của anh ấy.
Lăng Hàm thấy tất cả những điều này mà trong lòng ngổn ngang cảm xúc, có chút muốn khóc, có chút muốn cười. Cuối cùng cậu cũng được đòi lại công bằng rồi, cuối cùng cũng được rửa sạch hàm oan rồi, nhưng cậu đã chết rồi.
Thiếu sót ấy mãi mãi không thể bù đắp được.
Có lúc Lăng Hàm cảm thấy người được chiếu đi chiếu lại trên màn hình tivi là một người khác, hơi xa lạ.
Hơn một năm ròng, dù gì thì thay đổi cũng quá nhiều, quá nhiều thứ đã mất đi, không thể quay về được nữa.
Nhưng con người luôn phải hướng về phía trước, ít nhất cậu đã hoàn thành được một tâm nguyện, dường như cuộc đời của Bạch Tử Sách cuối cùng đã được vẽ một dấu chấm viên mãn, cũng coi như ăn nói được với bản thân mình.
Không lâu sau, Y Tự mà mọi người tìm khắp nơi không thấy đột nhiên lộ diện trước truyền thông, thừa nhận tất cả tội lỗi, gánh lấy tất cả trách nhiệm, đồng thời công khai xin lỗi công chúng và Bạch Tử Sách. Cậu ta nói cậu ta và Chu Bắc Hiền là thanh mai trúc mã, lớn lên bên nhau, tình cảm đậm sâu, sau này vì đủ mọi nguyên do mà chia tách. Biết tin Chu Bắc Hiền và Bạch Tử Sách hẹn hò, cậu ta không cam tâm, vì thế sử dụng thủ đoạn hãm hại Bạch Tử Sách, là cậu ta có lỗi với Bạch Tử Sách, cũng có lỗi với Chu Bắc Hiền.
Đổng Nam cũng làm chứng lời cậu ta nói là thật, bởi vì ban đầu quả thực Y Tự giấu Chu Bắc Hiền, lên kế hoạch hãm hại Bạch Tử Sách.
Có thêm nhân chứng nặc danh kể lại yêu hận tình thù của tam giác Bạch Tử Sách - Chu Bắc Hiền - Y Tự, kể chuyện năm đó Chu Bắc Hiền sống khổ sở thế nào, hẹn hò cùng Bạch Tử Sách phải chịu áp lực cực kì lớn, thời gian đó đã đi những đâu... Tóm lại nội dung bẻ lái chứng minh Chu Bắc Hiền không hề biết gì.
Kết quả này không phải thứ Lăng Hàm muốn nhìn thấy, cũng không phải thứ Lục Tư Nguyên và Chu Thành muốn nhìn thấy, hai người tiếp tục cho người theo đuôi Chu Bắc Hiền không chịu nhả. Chu Bắc Hiền tất nhiên không chịu bị chi phối, cuộc chiến nước bọt qua lại của đôi bên thực sự ác liệt.
Nhưng dư luận cũng rất bất lợi với Chu Bắc Hiền, tuy rằng Y Tự đã gánh vác mọi tội trạng, Chu Bắc Hiền vẫn bị ông cụ Chu cho dừng tất cả công việc, mà Chu Thành thì được cất nhắc, trở thành tổng giám đốc nghệ thuật.
Thời gian này, Y Tự biến thành con chuột đầu đường mà người người tẩy chay, mà Chu Bắc Hiền, vì nguyên nhân nhà họ Chu, phía truyền thông không dám lỡ lời với hắn, vì thế hỏa lực của cả xã hội nhắm vào Y Tự, khiến cậu ta không dám ra đường.
Cũng không ai biết cậu ta ở đâu.
Không lâu sau đó, phía công an tuyên bố cái chết của Bạch Tử Sách hoàn toàn thuộc về nguyên nhân bất ngờ, fan hâm mộ mới chịu buông tha, không truy đuổi lùng bắt Y Tự nữa.
Không lâu sau, người của Chu Thành cũng giải tán, nghe Lục Tư Nguyên nói, Chu Thành bị gọi về nhà chính gấp để thương lượng đại sự, e rằng đã bị ông cụ Chu cảnh cáo.
Đợt phong ba này bắt đầu từ đầu tháng, kéo dài gần nửa tháng rồi từ từ hạ màn, từ đầu đến cuối, Lăng Hàm chưa từng chính thức ra mặt. Cậu nghe Lục Tư Nguyên kể lại toàn bộ quá trình, tâm trạng rất bình thản, sau rồi chỉ nói: “Đủ rồi, không cần tiếp tục nữa đâu.”
Lục Tư Nguyên rất kinh ngạc.
Lăng Hàm cúi đầu: “Em không muốn tiếp tục thù hận thêm nữa.”
Khoảnh khắc án oan của bản thân được tẩy sạch, cậu thực sự có cảm giác Bạch Tử Sách đã chết rồi, Chu Bắc Hiền và Y Tự có kết cục thế nào dường như không liên quan gì tới cậu, không hề kích động và vui mừng như trong tưởng tượng.
Ánh mắt của Lục Tư Nguyên rất dịu dàng: “Ừ.”
Lăng Hàm nói: “Em muốn tham gia buổi lễ tưởng niệm Bạch Tử Sách.”
Lục Tư Nguyên đồng ý: “Được.”
Buổi lễ tưởng niệm Bạch Tử Sách được tổ chức ở quảng trường Tương Lai của thành phố A, danh tiếng khá lớn, có tới vài nhà tài trợ, thậm chí có cả nghệ sĩ giúp sức. Buổi lễ tưởng niệm vốn chỉ là dịp để người hâm mộ quây quần, bây giờ biến thành ngày hội lớn được mong chờ.
Vì Bạch Tử Sách của ngày xưa rất huy hoàng, vì anh chết oan ức, vì cái chết của anh là một bữa tiệc hoa lệ.
Gần đây tác phẩm điện ảnh hay hình ảnh tuyên truyền của Bạch Tử Sách được bán rất chạy, dường như cái chết của anh đột nhiên có giá trị thương mại cực lớn, có thể khiến người ta tiêu dùng, mà cũng rất nhiều người bằng lòng chi tiền túi.
Lăng Hàm cảm thấy không thoải mái, cái chết đáng ra phải là một chuyện trang trọng, nghiêm túc, một việc rất yên tĩnh, cái chết trong tưởng tượng của cậu là giấc ngủ yên tĩnh đến miền vĩnh hằng, chứ không phải chè chén ồn ào long trọng.
Nhưng cậu cũng biết rằng không thể ngăn cản được.
Đây cũng là nguyên nhân mà cậu không muốn tiếp tục thêm, cứ bấu víu vào quá khứ không chịu buông tay sẽ biến nó thành một trò hề.
Cứ để tất cả kết thúc trong lặng im.
Cứ để mình của trước kia im lặng ngủ say.
Đúng tám giờ tối, Lăng Hàm và Lục Tư Nguyên cải trang, bịt kín mít, tới quảng trường Tương Lai. Quảng trường Tương Lai rất rộng, lúc này đây người đông như kiến, trời đã trở lạnh mà vì cảnh chen chúc này nên không thể cảm nhận được cái lạnh nữa.
Cũng may ai cũng mặc đồ khá dày, Lăng Hàm và Lục Tư Nguyên mặc áo bông, đeo kính râm, không quá nổi bật trong biển người.
Màn hình lớn trước quảng trường lúc trước dùng để chiếu quảng cáo, bây giờ đang phát một đoạn phỏng vấn nào đó của Bạch Tử Sách. Bạch Tử Sách mặc âu phục màu đen, tóc chải gọn gàng, hai chân thon dài vắt vào nhau, vừa nho nhã vừa cao quý, ngôn ngữ cử chỉ toát ra vẻ ung dung mà kiêu ngạo một cách lặng lẽ.
Đám đông vang lên từng tiếng hoan hô, có người hô to ba tiếng “Bạch Tử Sách”, hô đến đứt ruột đứt gan; có người lại bật khóc.
Lăng Hàm đứng trong dòng người, ngẩng đầu nhìn người đàn ông có thể gọi là hoàn hảo kia, giữa những tiếng ồn ào, cậu chợt cảm thấy hoảng hốt.
Đó là bản thân mình của trước kia đó, vậy mà cậu sắp quên mất dáng vẻ ấy ra sao rồi.
Lục Tư Nguyên ở bên cạnh dùng tay che chắn cậu, không để người khác chen ngang va đụng vào.
Không lâu sau đó, người dẫn chương trình bước lên sân khấu, ăn mặc khá tùy tiện, nói năng cũng dông dài, sau cùng hô hào mọi người cùng hô to “Tôi yêu bạn, Bạch Tử Sách”.
Đúng là được một người hô trăm người hưởng ứng, quảng trường Tương Lai vốn chứa được vài chục nghìn người đồng loạt tán thành, khi mọi người cùng hô “Tôi yêu bạn, Bạch Tử Sách”, âm thanh ấy như đợt sóng trào tới.
Ban đầu tiếng hô khá phân tán, về sau càng lúc càng đồng thanh, hết tiếng này đến tiếng khác.
Lăng Hàm cũng bị ảnh hưởng nên tâm trạng cũng kích động hơn.
Bên cạnh có người thấy hai người cứ đứng đờ ra đó nên vẫy vẫy que phát sáng trong tay mà ghé lại gần: “Cùng hô đi chứ.”
Lăng Hàm và Lục Tư Nguyên sững sờ, xung quanh vừa vặn vang thêm một tiếng “Tôi yêu bạn, Bạch Tử Sách”, âm thanh vang tận mây xanh.
Người xung quanh khá kích động, Lăng Hàm không rõ họ rốt cuộc có phải đang tưởng niệm hay không, trông không giống lắm mà giống một buổi lễ hội hơn.
Nhưng với danh tiếng lớn thế này, với âm thanh vang dội thế này, vẫn khiến Lăng Hàm rung động. Cậu nhắm mắt lại, để từng tiếng hô dội vào tai mình.
“Tôi yêu bạn, Bạch Tử Sách!”
“Tôi yêu bạn, Bạch Tử Sách!”
Lăng Hàm thấy khóe mắt cay cay, dường như có thứ gì đó ấm nóng sắp trào ra, cậu nghe ra được tình cảm đong đầy trong từng tiếng hô xé giọng. Bất kể buổi lễ tưởng niệm này có bị biến thành buổi lễ mang tính thương mại hay không, người tham gia có mục đích gì khác hay không, nhưng họ vẫn có vài phần thật lòng...
Nếu không hà tất gì phải tụ tập một chỗ, cùng hô một cái tên?
Ngay giây sau đó, cơ thể cậu đột nhiên được ôm chặt, có người khẽ khàng thủ thỉ bên tai: “Anh yêu em, Lăng Hàm.”