Chương : Cãi nhau
Ánh mắt của Chu Chấn Nam đảo vài vòng giữa Chu Thành, Lục Tư Nguyên và Lăng Hàm, hứng thú càng lên cao. Lăng Hàm dùng đầu ngón chân cũng biết ông ta đang nghĩ gì, bạn trai tiền nhiệm và bạn trai đương nhiệm đều có mặt ở đây, muốn người ta không hóng chuyện cũng không được.
Nhưng tâm tư của Chu Chấn Nam khiến người ta khó lòng nắm bắt.
“Cha cậu biết chuyện không?” Chu Chấn Nam tươi cười hỏi.
Lục Tư Nguyên lắc đầu: “Tôi sẽ tìm thời gian dẫn Lăng Hàm về nhà.”
“Vậy là tôi còn biết chuyện này sớm hơn cả cha cậu?”
“... Cứ coi như vậy đi.”
Chu Chấn Nam nghe xong, im lặng trong chốc lát, không biết nghĩ tới cái gì mà ông ta đột nhiên cười sằng sặc: “Trước kia, lão Lục cười ta sinh ra một thằng con không đứng đắn, giờ con trai lão cũng cong rồi...”
Tiếng cười đột nhiên vang lên khiến đám đông sững sờ.
Lăng Hàm quay đầu nhìn Lục Tư Nguyên, sắc mặt anh trông có vẻ không ổn.
“Chủ tịch, bên ông không thể gọi là một thằng, vì hai con trai của ông đều cong rồi.” Có lúc Lục Tư Nguyên rất độc miệng.
Chu Chấn Nam tắt tiếng cười, lên tiếng giáo huấn anh với vẻ không vui: “Nói năng với trưởng bối kiểu gì thế?”
Lục Tư Nguyên hừ một tiếng.
“Tôi biết mục đích của cậu khi đến đây.” Chu Chấn Nam nghiêm mặt: “Nếu đã đến cầu cạnh tôi, thái độ phải tốt một chút, biết chưa hả?”
Lục Tư Nguyên đáp: “Chủ tịch, tôi không hiểu được, cho dù hai cậu con trai nhà ông tranh quyền đoạt lợi khiến ông đau đầu, ông cũng không thể tính sổ lên đầu tôi! Phim điện ảnh của tôi quay rất ổn thỏa, sắp quay xong rồi, ông đột nhiên bảo rút vốn là rút vốn luôn, có phải làm khó nhau không? Ông tưởng ông là ‘tổng tài bá đạo’ trong phim truyền hình, không vừa ý là coi việc làm ăn chẳng ra gì sao?”
Lăng Hàm bụm mặt, thái độ của Lục Tư Nguyên thế này làm sao mà đàm phán cho tử tế được? Trước mặt giới truyền thông có thể cao ngạo và ngang ngược, nhưng bây giờ anh đang đối mặt với chủ tịch hội đồng quản trị của GMG mà! Đến cả hai con trai của ông ta còn như con chim cút không dám rũ lông đó, anh biết chưa?
Chu Chấn Nam không hề tức giận: “Trước hết đừng kích động.”
Sắc mặt Lục Tư Nguyên vẫn bình tĩnh.
Những người còn lại đều tỏ vẻ kinh ngạc với thái độ khoan dung của Chu Chấn Nam, nhưng đứng được ở chỗ này đều là kẻ lọc lõi, nên chỉ lặng lẽ quan sát.
“Tư Nguyên, cậu tưởng tôi rút vốn vì muốn trút giận lên đầu cậu sao?” Chu Chấn Nam hỏi.
Lăng Hàm sững sờ.
Lục Tư Nguyên nhướn đôi lông mày đẹp đẽ của anh lên.
“Thế thì cậu hiểu oan cho tôi rồi.” Chu Chấn Nam nói: “Trên thương trường chỉ nói chuyện kinh doanh, không để chuyện riêng xen vào công việc là quy tắc hành sự của tôi, nếu như cha cậu không yêu cầu, sao tôi có thể rút vốn đầu tư khỏi một dự án đang yên đang lành được?”
Lục Tư Nguyên và Lăng Hàm đều sững người.
“Ý là gì?” Mặt Lục Tư Nguyên tái xanh: “Ý của ông là, cha tôi giở trò sau lưng tôi?”
Chu Chấn Nam tươi cười không nói gì.
Lục Tư Nguyên hỏi: “Tại sao cha tôi phải làm vậy?”
“Chuyện này thì tôi không biết.” Chu Chấn Nam vẫn ung dung: “Có lẽ cậu nên về nhà hỏi ông ấy.”
Ánh mắt của ông ta vô tình hay cố ý lướt về phía Lăng Hàm.
Lăng Hàm đột nhiên rùng mình.
Quậy nửa ngày trời, hóa ra hung thủ là người mà có nghĩ cũng không nghĩ ra! Cha ruột đào hố chôn con mình, hơn nữa ra tay rất độc ác, hoàn toàn không thể ngờ được!
Nói như vậy nghĩa là họ đã tìm nhầm đối tượng để thuyết phục? Lăng Hàm nghĩ, giữa mùa đông mình nhảy xuống hồ để hứng một trận rét cắt da rốt cuộc vì cái gì đây?
“Trước hết đừng quan tâm đến cha tôi, chủ tịch, ông ấy là ông ấy, ông là ông, tôi là tôi. Ông không thể vì cha tôi mà ảnh hưởng tới quyết sách của mình đúng không? Chuyện giữa ông ấy với tôi thuộc về ân oán cá nhân, nếu như ông rút vốn vì ân oán cá nhân, khác nào đi ngược lại quy tắc hành xử của mình?”
Chu Chấn Nam bật cười ha hả: “Câu gì cậu cũng nói được, được, nếu hai người đã có thành ý, tôi cũng không phải người không biết lý lẽ. Vốn đầu tư cho ‘Hạ Thiên’ không rút về nữa, hai người về quay phim cho tốt đi.”
Lăng Hàm mừng đến mức suýt nhảy cẫng lên.
Ánh mắt Lục Tư Nguyên chợt lóe lên, anh nói khẽ: “Cảm ơn.”
Chu Chấn Nam khoát khoát tay.
Nếu Chu Chấn Nam đã chịu nhả ra, vậy thì không cần phải ở lại đàm phán nữa. Sau khi tán gẫu vài câu, Lục Tư Nguyên dẫn Lăng Hàm ra khỏi nhà họ Chu.
Xe của Lục Tư Nguyên đỗ bừa ngoài cửa lớn, lên xe rồi Lăng Hàm mới buồn bực bảo: “Cứ tưởng Chu Chấn Nam là Boss lớn, hóa ra cha anh mới đúng!”
Lục Tư Nguyên liếc cậu một cái, khởi động xe: “Em tin lời ông ta nói thật à?”
“Hửm?” Lăng Hàm ngờ vực.
Lục Tư Nguyên đáp: “Chu Chấn Nam là một lão hồ ly già xảo quyệt, cái gì mà nguyên tắc là không để chuyện riêng can thiệp tới việc kinh doanh, câu đấy chỉ nói cho người ngoài nghe thôi. Nếu như không đoán được Chu Thành và chúng ta không có quan hệ gì, em tưởng ông ta dễ dàng tha cho chúng ta sao?”
Lăng Hàm chớp mắt.
“Mồm miệng của đám người ấy chẳng được mấy câu thật thà, em tin một nửa thôi.” Lục Tư Nguyên lái xe ra khỏi nhà họ Chu.
Xe chạy rất nhanh, phong cảnh hai bên đường gần như biến thành cái bóng mờ mờ, hơn nữa suốt cả quá trình mặt mũi Lục Tư Nguyên cứ đen như đáy nồi. Theo lý mà nói, Chu Chấn Nam đồng ý không rút vốn khỏi “Hạ Thiên” nữa, Lục Tư Nguyên nên vui mừng mới phải, bây giờ trở mặt là có ý gì?
Lăng Hàm nghiền ngẫm tới lui rồi dè dặt bảo: “Anh lái chậm thôi, hình như chạy quá tốc độ rồi...”
Mặt Lục Tư Nguyên vẫn dài thuỗn ra.
Cho dù gương mặt tuấn tú đó thuỗn tới đâu cũng vẫn đẹp trai như thường, nhưng thuỗn quá cũng làm người ta mất vui.
Lăng Hàm nghĩ, anh giở thái độ với em làm gì, em không có công lao cũng có khổ lao chứ, em cóng gần chết mà em chưa tỏ thái độ gì, đại thiếu gia như anh muốn thế nào đây?
“Quá tốc độ rồi, chạy quá tốc độ rồi, kiếp trước cậu đây chết vì tai nạn xe, kiếp này còn muốn em chết dưới gầm xe nữa à?” Lăng Hàm lầm bầm.
“Em nói cái gì!”
Lục Tư Nguyên đột nhiên nổi giận đùng đùng làm Lăng Hàm giật mình hoảng sợ.
Cậu vội vã ngẩng lên, thấy Lục Tư Nguyên trừng mắt, cánh mũi phập phồng trông như sắp ăn thịt người.
Lăng Hàm không ngờ phản ứng của anh dữ dội đến vậy nên lắp bắp hỏi: “Làm, làm sao thế?”
Lục Tư Nguyên đạp chân phanh, đỗ xe vào lề đường, quay đầu nghiến răng nghiến lợi quát lên với Lăng Hàm: “Bạch Tử Sách, não em bị chó gặm rồi à? Chuyện gì cũng dám làm, câu gì cũng dám nói! Giữa mùa đông nhảy xuống hồ nước, nhỡ cái hồ đấy rất sâu thì sao? Nhỡ em bị chuột rút thì sao? Nhỡ người nhà họ Chu tưởng em là kẻ đột nhập đánh em một trận thì sao? Em từng nghĩ đến hậu quả chưa thế! Trước đấy anh đã dặn cả trăm cả nghìn lần gặp phải chuyện gì nhớ gọi điện thoại cho anh, tại sao em không gọi? Giỏi lắm, em anh hùng lắm, cứ như anh hùng gan dạ trong phim Hollywood ấy, định một mình cứu vớt cả thế giới à? Em nhìn xem bây giờ em ra làm sao rồi, lúc trước đáng ra anh không nên nghe lời em để em tới đó một mình!”
Lăng Hàm bị mắng đến mức không ngóc đầu nổi, rụt cổ không nói gì.
Lục Tư Nguyên dường như chưa hả giận nên tiếp tục mắng: “Em giỏi lắm nhỉ, hôm nay nhảy xuống hồ, ngày mai em định nhảy xuống biển đúng không? Ngày kia định nhảy từ trực thăng xuống luôn?”
Lăng Hàm cảm thấy không phục: “Không thể có chuyện đó, hôm nay chỉ là tình thế cấp bách thôi...”
“Cấp bách cấp bách, trong lúc cấp bách đầu óc em động kinh à!” Lục Tư Nguyên thấy cậu cãi lại thì càng tức giận hơn: “Nhìn cái bộ dạng em đi, khoe mẽ cái gì! Còn nữa, ban nãy em nói gì cơ? Cái gì mà kiếp trước chết vì tai nạn kiếp này cũng chết dưới gầm xe... Em nói tiếng người đấy à? Đầu óc em phát triển kiểu gì đấy? Bên trong chứa toàn chất bài tiết à?”
Lục Tư Nguyên đã giận đến mức nói năng không suy nghĩ gì nữa.
Anh nói năng quá khó nghe làm Lăng Hàm cũng giận theo. Mẹ kiếp, cậu đây dốc lòng dốc sức chia sẻ buồn đau, giải quyết khó khăn cùng anh, thậm chí không ngại việc bơi giữa hồ vào mùa đông, mẹ kiếp anh không cảm kích thì thôi, còn nỡ mắng tôi thảm thiết như thế!