Chương : Món quà
“Hơn nữa đi bên đó không khắc phục được lệch múi giờ cũng phiền phức đấy.” Lục Tư Nguyên nói: “Người bận rộn nào đó quỹ thời gian eo hẹp, sợ rằng chơi không vui.”
Người họ Lăng nào đó nhớ tới mấy hôm trước Lục Tư Nguyên từng hỏi về lịch trình của cậu sau khi bộ phim điện ảnh hoàn thành, lúc đó cậu một lòng nghĩ tới công việc nên cứ nói mình bận. Không ngờ lúc đó Lục Tư Nguyên đã sắp xếp chuyện đi nghỉ rồi.
Lăng Hàm cố gắng chuyển đề tài, cậu chỉ vào một chú chim biển bay ngang bầu trời: “A, chim kìa!”
Lục Tư Nguyên cười ha hả.
Lăng Hàm kinh ngạc: “Anh cười gì thế?”
Lục Tư Nguyên vừa cười vừa lắc đầu: “Không có gì.”
“Chắc chắn là có!”
Lục Tư Nguyên cất bớt nụ cười, ánh mắt hướng về nơi xa xăm: “Nhớ đến chuyện trước kia, lúc đó em vẫn là Bạch Tử Sách, chúng ta từng có một lần hợp tác, khi ấy anh nghĩ, sao trên đời lại có người ngốc như vậy nhỉ, bây giờ nghĩ lại mà như bừng tỉnh...”
Lăng Hàm: “...”
Đệt, tôi nên nói gì đây.
Lục Tư Nguyên tiếp tục bùi ngùi: “Có lúc thực sự cứ như nằm mơ vậy. Anh tự hỏi bản thân mình, Bạch Tử Sách thực sự đã quay về rồi à? Thực sự ở ngay bên cạnh anh à? Dù sao thì ngoại hình của em bây giờ và trước kia khác nhau hoàn toàn, may mà vẻ ngốc nghếch của em luôn nhắc nhở anh, tất cả đều là sự thật.”
Lăng Hàm: “...”
Chê bạn trai mình ngốc bằng vẻ mặt thâm tình dạt dào ấy, chắc chắn Lục Tư Nguyên là người đầu tiên!
Lăng Hàm hung dữ uống cạn tách cà phê, tựa người tới, dịu giọng bảo: “Tư Nguyên, là thật đó, không phải mơ đâu, em vẫn luôn ở bên cạnh anh.”
Ánh mắt của Lục Tư Nguyên khẽ lay động, đưa tay nắm lấy lòng bàn tay cậu, siết rất chặt.
Lăng Hàm sờ gương mặt anh, trong ánh mắt ngập tràn sự thâm tình.
Lăng ngốc hiếm có khi nào thâm tình như vậy, Lục Tư Nguyên bỗng chốc thấy cảm động: “Anh yêu em.”
Lăng Hàm mỉm cười với anh: “Em cũng yêu anh.”
Sau đó cậu nhanh chóng quay người rúc vào phòng ngủ, thuần thục khóa cửa ban công lại, cách một lớp kính gào thét lên với anh: “Lục Tư Nguyên, anh đang nằm mơ đó, em chính là cơn ác mộng của anh ha ha ha ha!”
“Lăng ngốc!” Lục Tư Nguyên rống lên.
Hôm đó họ đi dạo Port Louis, Lăng Hàm không cảm thấy việc Lục Tư Nguyên chưa hỏi ý kiến mình đã đặt địa điểm du lịch ở Maurice có gì không đúng. Cậu không phải người hay đi du lịch, ngược lại rất hay rúc ở nhà, nên đi đâu cũng được.
Đi dạo một hồi tự dưng có hứng thú, muốn đi khắp thế gian.
“Được chứ, đợi chúng ta rảnh rang, nhất định phải đi vòng quanh thế giới.” Lục Tư Nguyên rất ủng hộ.
Lăng Hàm bỗng thấy tràn trề hăng hái, được đi du lịch khắp nơi với người mình thích nhất, hình như không có chuyện gì tốt đẹp hơn vậy.
Vốn dĩ Lăng Hàm định mời một hướng dẫn viên, kết quả Lục Tư Nguyên nói không cần. Tiếng Anh và tiếng Pháp của anh rất tốt, giao tiếp cùng người bản địa không có trở ngại gì, khiến một học sinh dốt chỉ biết nói tiếng Trung như Lăng Hàm phục sát đất. Ngoài ra, Lục Tư Nguyên còn biết vài câu tiếng Creole đơn giản như “cảm ơn” hay “xin lỗi”.
Chuyến du lịch tự túc không cần hướng dẫn viên vô cùng thú vị, chủ yếu là có đủ tiền và biết tính toán. Giữa đường họ còn gặp hai vị khách đi du lịch bụi từ châu Âu tới, hai chàng Tây ngoài ba mươi này đến từ Pháp, tóc vàng mắt xanh, vô cùng tuấn tú. Trùng hợp làm sao, hai người này cũng là một cặp tình nhân.
Lăng Hàm vừa nghe thấy thế đã hào hứng, có cảm giác như tha hương gặp cố tri, tuy rằng nghe hai người kia nói chuyện cậu không hiểu gì, nhưng vẫn dùng tiếng Anh sứt sẹo huơ chân múa tay nói chuyện rất vui. Hai người ngoại quốc kia cũng rộng lòng, chẳng sắp xếp gì trước, cũng không xem qua lộ trình, cứ thế mà chạy tới đất nước khác, nghe nói là để “gặp được bất ngờ không đoán trước”.
Sau đó gặp phải một số trở ngại, họ chủ động muốn lập nhóm cùng Lăng Hàm. Lăng Hàm nghe nói hai người bạn quốc tế gặp khó khăn, động lòng trắc ẩn muốn nhận thêm hai người, hơn nữa cậu cảm thấy càng đông càng vui, cho nên cậu chỉ vào Lục Tư Nguyên: “Tôi chẳng hiểu gì cả, anh ấy cái gì cũng biết, hỏi anh ấy là được!”
Hai người Pháp kia liên tục giơ ngón tay cái với Lục Tư Nguyên.
Lục Tư Nguyên cảm thấy ba người rất thần kỳ, ngốc nguyên một đống, ngôn ngữ không tinh thông, ông nói gà bà nói vịt, thế mà có thể nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Trong lúc bất đắc dĩ, anh đành chấp nhận số mệnh, gánh vác trách nhiệm làm hướng dẫn du lịch.
Qua một lúc lâu, một người bạn quốc tế không kìm lòng được mà hỏi Lục Tư Nguyên: “Tôi trông cậu quen lắm ấy, xin hỏi cậu có phải là... cậu Lục kia không?”
Người còn lại cũng nhìn anh bằng ánh mắt mong chờ.
Lục Tư Nguyên không có biểu cảm gì: “Người giống người thôi.”
“À.” Hai người lập tức tin ngay.
Một ngày dạo chơi mệt nhoài.
Maurice hưởng thụ ưu ái từ mặt trời, đến hoàng hôn rồi mà trời vẫn không có ý định tối. Lăng Hàm nhìn cái gì cũng tò mò, sau khi tạm biệt hai người bạn quốc tế, hai người quay về khách sạn.
Về đến phòng, Lăng Hàm quăng đồ xuống đất, còn mình nằm ngửa ra giường, không muốn nhúc nhích.
Lục Tư Nguyên vào phòng tắm rửa trước, Lăng Hàm thấy chán nên lên mạng chơi, lật tới Weibo của Lục Tư Nguyên thì thấy bao nhiêu người đang chúc anh sinh nhật vui vẻ.
Lăng Hàm lập tức bật dậy như con tôm.
Sinh nhật Lục Tư Nguyên?!
Sao cậu không biết gì hết a a a!
Lục Tư Nguyên không nhắc gì cả a a a!
Mà nói chứ, Lục Tư Nguyên đón sinh nhật hồi nào nhỉ?
Lăng Hàm đột nhiên phát hiện ra mình không biết sinh nhật của Lục Tư Nguyên. Kiếp trước không chú ý tới, hình như kiếp này cũng không rảnh để ý tới.
Muốn tra sinh nhật của Lục Tư Nguyên cũng dễ lắm, Lăng Hàm tìm trên Baidu để xác nhận lại, phát hiện ra chính là ngày hôm nay.
Lẽ nào anh dắt cậu tới Maurice nghỉ ngơi là vì muốn được đón sinh nhật cùng cậu thôi?
Có tiếng nước chảy róc rách vọng ra từ phòng tắm, Lăng Hàm cảm thấy rất áy náy.
May mà vẫn còn kịp thời gian.
Lăng Hàm nhìn ráng hồng phủ khắp bầu trời bên ngoài ban công, tụt xuống giường, lặng lẽ thay giày ra khỏi khách sạn.
Ở quốc gia xa lạ, nơi góc đường xa lạ, không có Lục Tư Nguyên biết tiếng nước ngoài bên cạnh, tất cả mọi thứ xung quanh đều lạ lẫm và xa xôi. Vốn định mua một món quà sinh nhật cho Lục Tư Nguyên, thế mà cậu phát hiện ra việc đơn giản như thế cũng khó khăn vô cùng.
Lăng Hàm đứng giữa đường mà cuống đến mức vò đầu bứt tai.
Thỉnh thoảng sẽ có người bản địa với làn da sẫm màu và phục sức của các dân tộc thiểu số đi ngang qua, Lăng Hàm vội vàng chặn lại, dùng thứ tiếng Anh sứt sẹo hỏi địa điểm để mua quà, nhưng vì không hiểu ngôn ngữ mà trò chuyện rất lâu vẫn chưa thể khiến đối phương hiểu được ý đồ của mình.
Lăng Hàm vừa so sánh vừa mô tả, không ngừng lặp lại từ “buy gift” (mua quà), cô gái trong cặp đôi người bản địa dường như hiểu được ý cậu, giơ tay chỉ hướng cho cậu.
Lăng Hàm cảm ơn rồi vội vàng đi về phía cô gái kia chỉ, sau khi đi chừng mười phút, hai mắt cậu đột nhiên sáng ngời vì cả một con đường bày bán đủ loại vật phẩm lưu niệm hiện ra trước mặt.
Giống với phần lớn các khu bán đồ lưu niệm ở danh lam thắng cảnh trong nước, hai bên đường bày bán đủ dạng sản phẩm thủ công, đặc sản địa phương, vân vân. Quan trọng nhất, các cửa hàng ở Maurice đóng cửa rất sớm chứ không mở tới nửa đêm như ở Trung Quốc, thường thì cửa hàng của họ nghỉ bán từ năm sáu giờ chiều rồi.
Lăng Hàm từng nghe Lục Tư Nguyên kể về tục lệ của người Maurice, nghe nói GDP bình quân đầu người rất cao, trợ cấp và phúc lợi của chính phủ rất tốt nên nhân dân làm công việc gì cũng có thể sống ung dung. Chắc vì không cần liều mạng làm việc để nuôi gia đình nên người bản địa có cuộc sống khá nhàn nhã, càng không cần mở cửa hàng tới tối khuya để kiếm tiền.
Lăng Hàm vừa tìm kiếm vừa ủ rũ nghĩ.