Chương : Thảo luận
Tưởng Nghị vất vả lắm mới tìm lại được giọng nói của mình: “Không thể tin được, thật sự không thể tin được, làm sao anh ta có thể để ý đến cậu được?”
“Cậu có ý gì đây hả Tưởng đầu to, bản thiếu gia đây tốt xấu gì vẫn là tuổi trẻ anh tuấn, lại còn đang nổi tiếng, rất nhiều người thích tôi đó!” Đầu của Tưởng Nghị rất lớn nên còn có biệt danh là Tưởng đầu to.
Cuối cùng Tưởng Nghị cũng đã qua cơn sốc, bắt đầu hóa thân thành bác gái nhiều chuyện, cậu ta truy hỏi hai người bắt đầu quan hệ từ lúc nào các thứ, Lăng Hàm trả lời mấy câu liền không nhịn được nữa: “Đã xong chưa hả? Sau này gặp mặt rồi kể tiếp!”
Tưởng Nghị không thể làm gì khác hơn là kiềm chế tâm tình muốn buôn dưa lê của mình, đổi sang nói một chuyện khác quan trọng hơn: “Nói cho cậu biết một chuyện, lần này cậu với Lục Tư Nguyên xảy ra scandal như vậy mà Chu Bắc Hiền lại bảo bộ phận truyền thông của GMG mặc kệ, có phải hai người với Chu Bắc Hiền có xích mích hay không?”
Lại là Chu Bắc Hiền?
Nhưng mà cũng chẳng sao.
Lăng Hàm nhún nhún vai: “Đại khái là thế đi! Tôi không nghe theo sắp xếp của anh ta qua chỗ Long Dực mà chạy đến làm cấp dưới của Lục Tư Nguyên, anh ta chịu giúp đỡ mới là lạ.”
“Chúng tôi cũng nghĩ như vậy.” Tưởng Nghị nói: “Nhưng mà có vẻ như Chu Thành rất để bụng chuyện của hai người, Chu Bắc Hiền yêu cầu bộ phận truyền thông không cần can thiệp, Chu Thành rất bất mãn, tạo áp lực yêu cầu bộ phận truyền thông phải mau chóng giải quyết mối nguy cho hai người, cũng không biết kết quả cuối cùng như thế nào.”
Chu Thành?
Lăng Hàm nhớ tới cú điện thoại mà cậu không nhận kia.
Thì ra Chu Thành ở sau lưng cậu giúp cậu bôn ba...
“Trọng điểm không phải là cái này, trọng điểm là mới nửa ngày mà bên đứng ra bác bỏ tin đồn lại là Ứng Thiên Media, cậu có biết chuyện gì xảy ra không?”
Chuyện này Lăng Hàm rất rõ ràng, cũng đã xem thông báo kia.
“Hiện giờ Lục Tư Nguyên đang hợp tác với Ứng Thiên Media, anh ấy đã nắm giữ cổ phần của Quất Tử trực thuộc Ứng Thiên Media, hiện giờ coi như là người một nhà, chuyện Ứng Thiên Media đứng ra bác bỏ tin đồn là chuyện rất bình thường.”
Tưởng Nghị ngất: “Lục Tư Nguyên vào Ứng Thiên Media khi nào vậy? Anh ta còn tiếp tục ở lại GMG không?”
“Không những anh ấy qua Ứng Thiên Media mà còn có cổ phẩn của vài công ty khác, cũng tương tự như khi làm việc với GMG! Tôi biết cậu muốn nói gì, Ứng Thiên Media với GMG là đối thủ, nhưng trên thương trường không phải người ta có câu chẳng có đối thủ nào là kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn đấy sao? Qua lại với nhau là chuyện bình thường, chuyện này cả Chủ tịch Chu với Chu tổng đều biết, cậu bận tâm làm gì?”
Tưởng Nghị: “...”
Được rồi, cậu ta biết Lục Tư Nguyên rất trâu nhưng không ngờ lại trâu đến mức như thế này.
Lăng Hàm: “GMG với Ứng Thiên Media là đối thủ cạnh tranh, nhưng cũng không phải kẻ thù sống còn, giữa hai bên còn có thể hợp tác, ở cái xã hội bây giờ hợp tác mới có thể thắng lợi! ‘Hạ Thiên’ chính là tác phẩm nhận được sự đầu tư của cả Ứng Thiên và GMG đấy.”
Tưởng Nghị: “...”
Tưởng Nghị: “Vậy còn chuyện giữa Chu Thành và Chu Bắc Hiền là sao? Các người phủi mông một cái chạy thẳng đến Ứng Thiên Media, hai Chu tổng ở GMG đại chiến long trời lở đất... lần này chẳng phải là cậu với Lục Tư Nguyên bị chụp lại ảnh đi chơi ở nước ngoài đó sao? Chu Bắc Hiền không cho bộ phận truyền thông đứng ra, Chu Thành đối đầu với anh ta, cực kì tích cực tẩy trừ tin đồn cho hai người! Nếu như Lục Tư Nguyên vẫn đang ở GMG thì vì sao xảy ra chuyện lớn như vậy mà Chu Bắc Hiền vẫn mặc kệ để người ta nói mà vẫn không cho bộ phận truyền thông lên tiếng, còn Chu Thành vì cớ gì mà lại không tiếc đứng ra? Tôi cảm thấy chuyện không đơn giản như những gì cậu nói.”
Lăng Hàm: “...”
Không ngờ Tưởng Nghị ngốc nghếch cũng có lúc thông minh ghê.
Tưởng Nghị: “Có một lời đồn nhảm... không biết cậu có muốn nghe hay không.”
Tin đồn? Lăng Hàm đảo cặp mắt trắng dã: “Tin đồn gì?”
Tưởng Nghị tằng hắng một tiếng: “Có lời đồn là cậu với hai anh em nhà họ Chu có... quan hệ mập mờ...”
Lăng Hàm: “... Đờ mờ!”
Tưởng Nghị vội vàng nói: “Đương nhiên tôi không hề tin! Chắc chắn giữa mấy người không phải quan hệ tình nhân đúng không?”
Lăng Hàm nắm chặt điện thoại di động: “Con bà nó, tôi với Lục Tư Nguyên đang yêu nhau thì sao có thể qua lại với bọn họ được? Cậu bị đần à?”
Tưởng Nghị hắng giọng: “Tôi cũng nghĩ vậy.”
“Chắc không phải cậu tin đấy chứ?” Lăng Hàm vô cùng nghi ngờ hỏi.
Tưởng Nghị vội vàng nói: “Sao có thể thế được? Tôi cũng không tin cậu và Chu tổng lớn với Chu tổng nhỏ có quan hệ tình tay ba đâu, người bình thường đều không tin! Người khác không biết chứ tôi còn không biết sao, với cái đức hạnh của cậu nếu họ cùng thích cậu, bọn họ cũng đui mắt quá rồi... cho nên cậu nói cậu với Lục Tư Nguyên ở bên nhau nhưng đến giờ tôi vẫn còn không tin đây này.”
Lăng Hàm: “...”
Đột nhiên muốn xông qua đường dây điện thoại để đánh người quá.
Lăng Hàm: “Tại sao lại có tin đồn tôi với anh em nhà họ Chu? Tin đồn này từ đâu mà ra?”
Tưởng Nghị: “Mới đầu là tin đồn cậu với Chu tổng lớn, Chu Thành rất nhiều lần quan tâm đến cậu, vừa mới về nước đến công ty thì mọi người đã thấy cậu với anh ta vào phòng làm việc bàn chuyện bí mật, biểu hiện sau đó cũng rất thân mật! Sau đó có nhiều lần gọi cậu đến phòng làm việc, lại càng không nói đến chuyện muốn lôi cậu về dưới trướng của anh ta! Ngẫm lại thì mấy năm cậu ở GMG chẳng có nổi một chút bọt nước nào, vừa gặp Chu Thành đột nhiên thành danh vang dội, rất khó khiến người ta không nảy sinh nghi ngờ...”
Lăng Hàm nhớ tới cô bé ở quầy lễ tân bình thường vẫn buôn chuyện với cậu từng hỏi “Quan hệ giữa cậu với Chu tổng là thế nào”, cậu cảm thấy bây giờ có nhảy vào sông cũng không rửa sạch.
Hoàn toàn chính xác, tin đồn này giữa cậu và Chu Thành có thể nói không phải tin đồn nhảm mà là sự thực, hơn nữa sự thực còn máu chó hơn cả những gì mọi người tưởng tượng. Cậu lo lắng nhỡ đâu có người biết cậu với Chu Thành từng cặp kè một thời gian mà tuôn ra thì xong đời.
Trước đây cậu chỉ là một nghệ sĩ quèn đâu ai quan tâm, lại càng không có người điều tra, bây giờ mà có một tên paparazzi biến thái nào đó cắn chặt không buông thì rất có thể sẽ đào được khoảng thời gian cậu với Chu Thành, đến lúc đó chắc chắn sẽ rất khó coi.
Người khác đồn đại chuyện của cậu với Chu Thành cậu còn hiểu được, nhưng chuyện với Chu Bắc Hiền là thế nào?
“Chu Bắc Hiền thì sao? Vì sao đột nhiên lại có tin đồn giữa tôi với Chu Bắc Hiền?”
Tên của cậu đặt cạnh cái tên “Chu Bắc Hiền” làm cho cậu cảm thấy phiền não.
“Chu Bắc Hiên đối xử với cậu rất tốt, lúc cậu quay phim chẳng phải anh ta còn tới thăm cậu đó sao? Thậm chí còn vì giữ cậu lại mà cãi vã với Chu Thành... Sau đó anh ta giở đủ thủ đoạn để bẫy cậu, chẳng phải yêu quá sinh hận thì là gì? Bằng không cậu thử nói xem vì sao anh ta lại ghim cậu như vậy.”
Đờ mờ vì yêu sinh hận!
Từ những gì Tưởng Nghị nói, Lăng Hàm có thể hiểu được nội bộ nhân viên có cái nhìn như thế nào về mình, Lục Tư Nguyên, Chu Thành, Chu Bắc Hiền. Một là ảnh đế, hai công tử nhà giàu, lại thêm một ngôi sao xinh đẹp... trăm phần trăm một bộ phim máu chó!
Trên đời có câu “người sợ nổi tiếng heo sợ mập”, cậu vừa mới nổi tiếng một chút đã có một đống tam, tứ giác tình yêu, thật là khiến người ta cạn lời... mà điều càng khiến cậu câm nín hơn là xét theo một khía cạnh nào đó thì mấy tin đồn kia hoàn toàn chính xác!
Lăng Hàm hoảng sợ vì ánh mắt sáng ngời của quần chúng nhân dân.
Dưới tình huống này, Lăng Hàm chỉ có thể xài tuyệt chiêu của các ngôi sao: đánh chết không thừa nhận.
“Nói bậy, đúng là bịa đặt vô căn cứ, ai viết kịch bản này đây bảo anh ta viết lại đi, ngay cả mấy cô gái thích xem phim lúc tám giờ cũng không thích xem loại phim này!”
“Đúng vậy, lời đồn này quá bất hợp lý rồi.” Tưởng Nghị phụ họa.
Sau đó hai người bắt đầu phân tích và thảo luận về những scandal vô lý trong showbiz, cực kì hận những paparazzi rảnh rỗi cả ngày không có gì làm chỉ biết đi đào bới chuyện riêng tư của người khác.