Chương : Chương trình tạp kỹ
Lăng Hàm nhìn vào bài thanh minh một hồi lâu rồi vội vàng gọi điện thoại cho Tần Vĩnh.
“Lăng Hàm?”
“Anh Vĩnh, trong bài viết nói em với Tư Nguyên là hàng xóm, điều này... hơi bị giả nhỉ? Lỡ như người khác nói ra sự thật, vậy không phải là...”
“Yên tâm đi, tầng mà Tư Nguyên ở là của cậu ấy hết, không có ai điều tra đâu.”
Lăng Hàm ngẩn ngơ, nhớ lại khu căn hộ cao cấp mà Lục Tư Nguyên ở, hóa ra tầng mà anh ở đã bị anh mua hết?
Nghĩ kĩ lại, cậu từng ra vào nhà Lục Tư Nguyên rất nhiều lần nhưng chưa từng gặp ai khác, hóa ra là vì trong các nhà khác căn bản không có ai cả!
“Như thế ạ, được, thế thì không có vấn đề gì.” Lăng Hàm nói.
“Nếu không có vấn đề gì thì đăng nhé.” Tần Vĩnh đáp.
“Vâng.” Lăng Hàm đồng ý rất thẳng thừng.
Mười phút sau, quần chúng hóng chuyện thấy Lăng Hàm đăng Weibo, nội dung chỉ trích Đại Vĩ đơm đặt bậy bạ, còn đưa ra đủ chứng cứ chứng minh mình và Lục Tư Nguyên là bạn tốt, vân vân.
Mọi người vốn cũng không quá tin vào chuyện này, bây giờ sự thực được bày ra, đám đông lập tức đứng về phía Lăng Hàm và Lục Tư Nguyên. Các ngôi sao khác cũng rào rào chia sẻ bài viết, có người làm vậy vì muốn lấy lòng Lục Tư Nguyên, có người muốn đối phó với Đại Vĩ... Tóm lại bài đăng Weibo này có lượt chia sẻ cao chưa từng thấy, trong bình luận thậm chí còn có luật sư xung phong đứng ra muốn đòi lại công bằng cho cậu.
Lần này coi như Đại Vĩ đạp phải tấm sắt rồi.
Dư luận giằng co trong mấy ngày, Đại Vĩ thất bại, người người hùa theo cũng tan đàn xẻ nghé, rất nhiều ngôi sao cũng lần lượt lên tiếng tỏ ý Đại Vĩ từng tạo tin đồn nhảm. Đại Vĩ bị ép đến không còn cách nào khác, vì áp lực quá lớn, chỉ có thể xin lỗi Lục Tư Nguyên và Lăng Hàm qua internet.
Bên ngoài sôi sùng sục, Lục Tư Nguyên và Lăng Hàm cũng không nhàn rỗi, Tần Vĩnh sắp xếp cho họ một chương trình tạp kỹ để tuyên truyền cho “Hạ Thiên”.
Con người Lục Tư Nguyên có chút khuyết điểm là không thích tham gia các chương trình truyền hình lắm, sau khi nổi tiếng rồi càng ít khi tham gia. Rất bình thường thôi, khi người ta đã đạt được địa vị nhất định mà còn tham gia những chương trình truyền hình có tính giải trí quá mạnh thì không hợp phong cách lắm, khá mất hình tượng. Hơn nữa bây giờ phương hướng xoay chuyển hình tượng của Lục Tư Nguyên khá rõ ràng, đã bắt đầu chạy trên con đường thênh thang của “ông chủ Lục” rồi, không muốn tiếp tục vừa nhảy vừa hát nữa.
Tiếc rằng bây giờ ông chủ Lục vẫn chưa phải con quái vật lớn như GMG hay Ứng Thiên nên bớt được chút phách lối nào thì vẫn phải bớt. Ví dụ bây giờ vụ việc “Lục - Lăng hẹn hò” đang nổi lềnh bềnh, bản thân mình đã mang quan hệ bất chính và tính giải trí, ông chủ Lục không thể tiếp tục đoan chính được nữa. Vả lại “Hạ Thiên” đã quay xong, nên ló mặt để xin tí danh tiếng.
Tham gia chương trình truyền hình để bác bỏ tin đồn và tuyên truyền phim mới là việc phải làm.
Tần Vĩnh lựa chọn rất kỹ càng, tìm cho anh và Lăng Hàm một chương trình dạng như talkshow. Người dẫn chương trình là nữ, tên Trần Tuyết, trước kia từng làm ở đài truyền hình trung ương, nổi danh đã lâu; sau này tự mình đứng ra làm tiết mục riêng, phong cách trên sân khấu vẫn giữ nguyên như trước, khá ngay thẳng.
Sau lần trước tham gia “Minh tinh đối đầu”, Lăng Hàm đã hơi sợ những chương trình “nắn gáy” nghệ sĩ, lúc nghe tin sẽ tham gia chương trình của Trần Tuyết mới thở phào một hơi.
Một ngày trước khi tham gia chương trình, ông chủ Lục lại cải trang, lén lén lút lút mò tới căn hộ của Lăng Hàm, khiến Lăng Hàm vô cùng bất đắc dĩ.
“Lục Tư Nguyên, anh có thể để em bớt lo được không?” Lăng Hàm nặng lòng: “Đợi mọi chuyện qua đã rồi hẵng tiếp tục sống cùng nhau không được hả?”
Ông chủ Lục rất không vui, mặt anh thuỗn ra, lạnh nhạt bảo: “Anh sợ em ngủ quá giấc nên cố tình lái xe tới, đợi ngày mai cùng đi luôn.”
“Em đặt báo thức rồi, không ngủ quá giấc được đâu.” Lăng Hàm đáp.
Nhưng con khổng tước đực kia căn bản không nghe cậu giải thích, túm lấy cậu hôn hít một hồi, hôn xong tự giác xuống bếp nấu cơm.
Đợt này phong cách của Lục Tư Nguyên đột nhiên thay đổi, dính cậu vô cùng chắc. Mới tách ra hai ba ngày, không nói tới việc ngày ngày gọi điện thoại tới quấy rối, mà cứ hở ra là lén lút chạy tới. Điều tra nguyên nhân, Lăng Hàm nghĩ tới nghĩ lui, chắc là bắt đầu từ lúc cậu từ chối kết hôn.
Mấy ngày hôm nay Lục Tư Nguyên chưa từng nhắc tới chuyện liên quan đến kết hôn, nhưng Lăng Hàm luôn bị ép nghĩ về chuyện đó, bởi vì Lục Tư Nguyên cứ luôn dùng bàn tay đeo nhẫn để sờ mó cậu, hoặc cúi đầu nghịch nhẫn, hoặc tháo nhẫn ra để lau chùi, hoặc khen ai chọn nhẫn mà đẹp thế...
Cho dù Lăng Hàm có mù dở hay vô tâm hơn thế nữa cũng hiểu được Lục Tư Nguyên muốn biểu đạt điều gì.
Đến khi cậu không kiềm chế được nhắc một câu rằng sau này rồi kết hôn thì Lục Tư Nguyên thản nhiên bảo: “Anh không vội đâu.”
Lăng Hàm: “...”
Cậu đột nhiên hiểu được những anh chàng bị bạn gái ép kết hôn sẽ có tâm trạng thế nào.
Lăng Hàm cảm thấy áp lực rất nặng nề.
Đợi khi Lục Tư Nguyên nấu xong hai món mặn một món canh bưng lên bàn, Lăng Hàm đành biếng nhác bò dậy ngồi xuống bên bàn cơm.
“Sau khi tham gia chương trình xong thì chuyển qua chỗ anh đi.” Đang ăn thì Lục Tư Nguyên đột nhiên nói vậy.
Lăng Hàm suýt nữa chết nghẹn, cậu vật vã nuốt miếng cà chua trong miệng, trợn mắt lên hỏi: “Gì cơ?”
“Anh bảo, đợi tham gia xong chương trình này, em chuyển đến chỗ anh.”
Lăng Hàm choáng váng: “Đã bảo bao nhiêu lần rồi, bây giờ là thời kỳ nhạy cảm, lỡ như bị phát hiện thì tèo đấy, đợi phong ba đi qua rồi hẵng chuyển...”
Lục Tư Nguyên còn chẳng buồn nhíu mày: “Trong bài đăng thanh minh đã công bố em là hàng xóm của anh, có gì phải sợ?”
Lăng Hàm sững sờ. Đúng vậy, cậu đã tuyên bố với bên ngoài rằng mình và Lục Tư Nguyên là hàng xóm, sống cùng một khu cũng không hề kỳ lạ. Hóa ra thông báo ấy còn “đính kèm” cả ý đồ riêng của ông chủ Lục.
“Nếu đã là hàng xóm mà không sống cùng nhau sẽ càng khiến người ta thấy lạ hơn đúng không nào?” Lục Tư Nguyên thản nhiên nói vậy.
... Hình như cũng có lý.
“Nhưng mà... lỡ như họ điều tra bên quản lý nhà đất thì sao?”
Lục Tư Nguyên nhíu mày: “Cùng lắm anh nhượng quyền tài sản cho em, như thế sẽ không ai dám nói gì hết.”
Lăng Hàm sợ hết hồn: “Đừng đừng đừng, đừng làm thế, cứ nói nhà em đi thuê là được rồi.”
Quả đúng vậy, nếu như cậu nắm quyền sử dụng nhà đất, nói hai người là hàng xóm sẽ rất danh chính ngôn thuận, nhưng như vậy cũng quá phô trương! Cậu chưa từng nghĩ tới việc kiếm chác được lợi ích gì từ Lục Tư Nguyên, nó khiến cậu nhớ tới quan hệ bao dưỡng của mình và Chu Thành trước đây...
Lục Tư Nguyên nghĩ ngợi, dường như thấy ý kiến này không tệ: “Đợi sau này rảnh rồi đi sang tên, làm nhanh nhanh đi, sau này khỏi cần vì mấy chuyện vặt vãnh mà không thể sống cùng nhau...”
Lăng Hàm đột ngột đập đôi đũa xuống bàn: “Đừng!”
“Tại sao?” Lục Tư Nguyên dường như không hiểu tại sao cậu phản ứng thái quá như vậy.
Lăng Hàm nào dám nói anh làm vậy khác gì đang bao dưỡng một tên ẻo lả, trong lúc cấp bách, đầu óc cậu cũng khôn ra: “Căn nhà đó của anh ít cũng phải vài chục triệu tệ, với mức thu nhập hiện tại của em, anh cảm thấy người khác sẽ tin em mua nổi à? Đừng nhiều chuyện!”
Lục Tư Nguyên nhíu đôi lông mày xinh đẹp, dùng đũa gõ gõ cậu: “Ăn cơm đi.”
Lăng Hàm vội vàng cầm đũa lên lùa cơm, tóm lại đã gỡ bỏ được suy nghĩ điên cuồng của Lục Tư Nguyên.
Ăn xơm xong, các cụ có câu cơm no ấm cật, Lăng Hàm sờ cái bụng no đến căng phồng lên của mình, nhìn chằm chằm vào đôi chân dài và cặp mông căng mẩy của Lục Tư Nguyên, không dời mắt được.
Tuy miệng thì bảo không cho Lục Tư Nguyên đến, nhưng trong lòng lại rất thích Lục Tư Nguyên đến. Mấy ngày rồi không được ăn thịt, cơ thể này đã hơi rục rịch rồi.
Đợi Lục Tư Nguyên thu dọn bát đũa xong, Lăng Hàm cũng tiêu hóa được kha khá thức ăn, cậu chậm chạp tới gần Lục Tư Nguyên, xòe móng vuốt sờ mông anh một cái, cười trêu ghẹo: “Ôi, cong gớm nhỉ.”
Lục Tư Nguyên gạt bàn tay không an phận của cậu ra: “Đừng có quậy.”
“Xí, giả bộ đứng đắn.” Lăng Hàm chẳng buồn quan tâm rằng anh đang đeo tạp dề, mò tay tiếp tục nắn hai độn thịt trên mông anh.
Lục Tư Nguyên bị chọc điên, tóm lấy bàn tay hư kia, đứng ngay trong bếp mà “yêu thương” cậu.
Lăng Hàm tự rước khổ vào người, gào khóc thảm thiết.