Chương : Cha
Mẹ Lục cười đến mức không khép được miệng, nói với Lăng Hàm: “Lăng Hàm đúng là hao tâm tổn trí, người một nhà cả, không cần để ý lễ tiết này đâu.”
Lăng Hàm chỉ có thể mặt dày bảo: “Mẹ thích là được ạ.”
Mẹ Lục nhìn đồng hồ treo tường rồi bảo hai người: “Cha các con chắc tan ca rồi, để mẹ gọi điện nhắc ông ấy mau về nhà.”
Cha Lục tuy là tổng giám đốc nhưng thường xuyên tan ca đúng giờ, lấy mình làm gương, là một người cuồng công việc.
“Tư Nguyên, còn không đưa Lăng Hàm đi dạo quanh, làm quen với nhà thằng bé sau này đi.” Mẹ Lục dặn dò.
Lục Tư Nguyên nhìn Lăng Hàm: “Đi thôi.”
Lăng Hàm như được đại xá, vội vã đứng dậy theo Lục Tư Nguyên lên tầng.
Cậu rất cảm kích mẹ Lục, tuy hai người mới tiếp xúc được thời gian ngắn nhưng Lăng Hàm đã thấy được EQ của mẹ Lục cao đến cỡ nào, bà săn sóc cho Lăng Hàm cỡ nào, thậm chí sau khi biết được Lăng Hàm vẫn căng thẳng thì đưa ra yêu cầu Lục Tư Nguyên dẫn Lăng Hàm đi.
Chẳng trách cha Lục là một người bị vợ quản nghiêm, có một người vợ xinh đẹp mà EQ cao như thế, ông chồng nào cũng sẽ tự giác bị quản nghiêm thôi.
Đến tầng hai, Lăng Hàm lập tức nhỏ giọng bảo: “Anh chuẩn bị quà từ bao giờ thế, cũng không nói trước với em một tiếng... Không biết bác gái có biết là quà anh chuẩn bị không...”
“Chắc chắn mẹ anh biết.”
“Bác gái biết?” Lăng Hàm trợn to mắt.
Lục Tư Nguyên nhún vai: “Có lẽ vậy, anh đoán thôi. Mẹ anh nhìn nhận mọi việc rất thấu đáo, rất hiểu đạo lý đối nhân xử thế, anh nghĩ chắc mẹ anh biết. Nhưng biết hay không cũng không có ý nghĩa gì, nếu quà do em mua, lễ tiết của em đúng mực rồi, mẹ anh không thể có ý kiến gì được; nếu quà do anh mua chứ không phải em mua, cho thấy anh rất thích em, mẹ anh càng không thể có ý kiến gì được.”
Lăng Hàm: “...”
Cho nên thực ra trong nhà này anh mới là người to nhất đúng không!
Lăng Hàm lặng lẽ diễn giải quan hệ của ba người trong gia đình Lục Tư Nguyên – Cha Lục khắc chế Lục Tư Nguyên, Lục Tư Nguyên khắc chế mẹ Lục, mẹ Lục khắc chế cha Lục.
Một kiểu cân bằng sinh thái điển hình.
Lục Tư Nguyên dẫn Lăng Hàm đi dạo quanh khu biệt thự, sau cùng dẫn cậu lên một căn phòng trên tầng hai.
“Đây là phòng của anh.” Lục Tư Nguyên nói.
Trên tường trong phòng dán poster của ngôi sao thể thao và các minh tinh, một chiếc bàn máy tính, một chiếc giường, một tủ quần áo, bố cục giống hệt phòng ở của người bình thường.
“Lâu lắm không quay về rồi.” Lục Tư Nguyên cảm thán: “Trông rất bình thường đúng không?”
Căn phòng được thu dọn gọn gàng sạch sẽ, nhưng quả thực không có vẻ xa xỉ như trong tưởng tượng của Lăng Hàm, với thân thế và địa vị của nhà họ Lục không kém gì nhà họ Chu của GMG, cho dù không giống hoàng cung như nhà họ Chu cũng không giống người sống ở nơi như vậy.
Lục Tư Nguyên kể: “Căn nhà này đã mua được mười mấy năm rồi, sau này cha anh cũng mua thêm vài căn bất động sản khác, nhưng mẹ anh ở đây quen rồi, cũng tiếc chỗ hoa mẹ anh trồng nên không muốn chuyển.”
Lăng Hàm phấn khởi đi về phía bàn sách: “Em xem đồ của anh được không?”
“Cứ thoải mái.” Lục Tư Nguyên nhún vai.
Đã được chủ nhân cho phép nên Lăng Hàm vô cùng háo hức, bắt đầu lật tìm lung tung: “Album đâu, album ảnh của anh đâu rồi?”
Lục Tư Nguyên tìm album đưa cho cậu, Lăng Hàm vội vã lật xem, quả nhiên tìm thấy ảnh chụp của Lục Tư Nguyên từ nhỏ tới lớn. Lúc nhỏ Lục Tư Nguyên béo béo trắng trắng, mập như quả bóng, căn bản không hề có dáng vẻ tuấn tú phóng khoáng như bây giờ.
Lăng Hàm chỉ vào ảnh chụp lúc anh chừng một tuổi mà cười ha hả: “Lúc nhỏ anh mập thế ha ha ha!”
Lục Tư Nguyên gõ đầu cậu, ra hiệu cho cậu không được cười lung tung, thế nhưng chính bản thân anh cũng không kìm được mà bật cười: “Quan điểm cái đẹp của người lớn là vậy đấy, nhất là ông bà nội của anh, cảm thấy trẻ con cứ phải mập một tí mới tốt, nếu anh gầy đi nghĩa là chăm sóc không chu đáo. Bà nội anh càng hay đút đồ ăn cho anh, trước lúc ba tuổi anh mập lắm.”
Lăng Hàm giở sang trang, trong ảnh xuất hiện một đứa bé chừng năm sáu tuổi, mặc quần yếm và áo sơ mi trắng, mặt mũi nghiêm túc, có thể nhìn ra dáng vẻ ban đầu của hình ảnh đẹp trai mất nhân tính sau này rồi.
Lăng Hàm nhìn mà chảy nước miếng, liếc qua Lục Tư Nguyên cao to bên cạnh, lòng rất tiếc nuối vì không thể tận mắt nhìn thấy dáng vẻ lúc nhỏ của Lục Tư Nguyên, tiếc quá. Thật muốn ôm anh trong lòng mà nhéo nhéo mặt anh...
Hai người xem ảnh được một lúc thì thấy dưới tầng có động tĩnh.
Lục Tư Nguyên nói: “Cha anh về rồi, chúng ta xuống dưới thôi.”
Lăng Hàm bỗng chốc lại thấy căng thẳng.
“Không sao đâu, đừng căng thẳng.” Lục Tư Nguyên hôn lên trán cậu, sau đó kéo tay lôi cậu ra khỏi phòng.
Lúc đi đến cầu thang, Lăng Hàm đưa mắt ngó xuống dưới, nhìn thấy một người đàn ông trung niên khỏe mạnh tuấn tú đang nói chuyện với mẹ Lục. Chắc vì nghe thấy động tĩnh nên người đàn ông này cũng ngẩng đầu nhìn lên trên tầng, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Lăng Hàm.
Gương mặt của người đàn ông này và Lục Tư Nguyên có vài phần tương đồng, nói một cách hình tượng là phiên bản kém hơn của Lục Tư Nguyên. Ngũ quan của Lục Tư Nguyên có phần giống mẹ Lục, tinh tế nhẵn nhụi, mỗi một đường nét đều như kiệt tác của ông trời, tất nhiên cha của Lục Tư Nguyên cũng không tệ, cao lớn tuấn tú sắc bén.
“Cha.” Lục Tư Nguyên gọi.
Người đàn ông kia nhìn đi nơi khác, ừ một tiếng.
Lúc này Lăng Hàm mới dám thở ra, ánh mắt của Lục Chính Phi quá sắc bén, khiến cậu cảm thấy rất áp lực.
Cậu theo Lục Tư Nguyên xuống tầng, phát hiện ra Lục Chính Phi cũng rất cao. Hóa ra cậu là người thấp nhất trong ba người đàn ông ở đây!
“Đây chính là Lăng Hàm?” Lục Chính Phi hỏi.
Giọng nói trầm thấp nghiêm nghị, Lăng Hàm lập tức nghĩ: Lẽ nào ông ấy không thích mình? Chắc chắn không thích mình rồi, ban nãy mẹ Lục còn nói ông ấy rất tức giận...
Càng nghĩ càng sợ, cậu kêu một tiếng yếu ớt như chim cút.
“Nói năng kiểu gì đấy?” Giọng nói của mẹ Lục chen ngang, giáo huấn ông: “Tiểu Lăng có phải cấp dưới của ông đâu, vênh váo cái gì?”
Sau khi trừng Lục Chính Phi một cái, mẹ Lục tươi cười kéo Lăng Hàm qua: “Qua đây ngồi đi, đừng sợ ông ấy, ông ấy thích ra oai thôi, ở bên ngoài ngang ngược quen rồi, ở trong nhà không cần giữ thể diện cho ông ấy đâu.”
Lục Tư Nguyên tiếp lời: “Mẹ nói chí phải, cha thích ngang ngược thì ngang ngược với cấp dưới của cha ấy, ở nhà đừng ra vẻ ta đây.”
Lục Chính Phi bị hai mẹ con lên lớp, không biết làm gì được, hầm hầm hừ hừ vài tiếng rồi cũng đặt mông ngồi xuống sofa.
“Ngồi đó làm gì, còn không mau đi rót chén trà cho Tiểu Lăng.” Mẹ Lục lại trừng Lục Chính Phi một cái.
Lục Chính Phi đành đứng dậy rót trà cho Lăng Hàm.
Lăng Hàm sợ hết hồn: “Không cần không cần, con không uống trà đâu.”
Lục Chính Phi rót cho cậu một tách trà, Lăng Hàm vội vàng nơm nớp nhận lấy, luôn miệng nói cảm ơn nhưng trong lòng đã thấy thương cảm với cha Lục, dường như địa vị của ông trong nhà hơi bị thấp.
“Tiểu Lăng là bạn trai của Tư Nguyên, sau này là người một nhà rồi, khách sáo với người ta một chút.” Mẹ Lục dặn.
Lục Chính Phi mất kiên nhẫn, lớn giọng nói: “Bà đúng thật là, tôi vào nhà mới nói có một câu, không khách sáo ở đâu?”
“Ông lớn lối à!” Mẹ Lục rất giận.
Lục Chính Phi đành câm họng.
Lăng Hàm: “...”
Cậu hơi hơi hiểu tại sao Lục Tư Nguyên gọi Lục Chính Phi là Hao Thiên Khuyển rồi, giọng ông to thật, cho dù giọng nói khi nói chuyện bình thường cũng to hơn người khác.
Mấy người họ nói chuyện đến tận giờ cơm tối mà bầu không khí vẫn cứng ngắc, mẹ Lục gọi họ vào phòng ăn dùng bữa.
Trong phòng ăn có tivi vẫn luôn bật.
Mẹ Lục nói: “Đợt này ‘Vô Huyền’ được phát lại, tối nào mẹ cũng xem đấy, Tiểu Lăng diễn rất tốt, không hề thua kém các diễn viên khác.”
Sắc mặt Lục Chính Phi vẫn không khả quan hơn: “Cũng tạm.”
Lăng Hàm đáp: “Con cảm ơn.”
Lục Tư Nguyên nói với cậu: “Trước kia lúc anh chưa vào giới giải trí, chỗ này không lắp tivi đâu, về sau anh đóng phim rồi, cha mẹ anh lắp thêm tivi ở mỗi phòng trong nhà, đảm bảo bất cứ lúc nào cũng có thể xem được chương trình của anh...”