Chương : Bị cảm
“Đúng là GMG có rất nhiều nghệ sĩ lớn nhưng cậu có biết mỗi năm bọn họ nhận vào biết bao nhiêu thực tập sinh không? Cậu xác định cậu có thể tỏa sáng trong bạt ngàn những thực tập sinh đó? Kể cả cậu có thể ký hợp đồng với GMG, nhưng cậu có thể nổi lên giữa những sự cạnh tranh khốc liệt như vậy? GMG có rất nhiều người, họ chỉ cần người tốt nhất, mà dù có là tốt nhất cũng chưa chắc đã được nhìn đến! Tôi ở GMG rất nhiều năm mà chẳng hề có một chút tiếng tăm nào, cậu cũng biết chứ?!”
Rốt cuộc Vu Hạo cũng trở nên chăm chú, cậu ta gật đầu.
Lăng Hàm thấy vậy, nói tiếp: “Cậu cảm thấy tôi thế nào?”
Vu Hạo: “... Anh Lăng... rất tốt.”
Lăng Hàm cười khẽ: “Vậy cậu nghĩ tôi làm thế nào để nổi tiếng được?”
Vu Hạo: “Cái này...”
Lăng Hàm: “Tôi là có duyên, GMG hoàn toàn không cho tôi cơ hội! Cậu cũng biết chuyện của tôi và Thường Hoan rồi đấy, cậu nghĩ GMG đã hy sinh Thường Hoan để bảo vệ tôi à? Cậu nhầm rồi, hoàn toàn ngược lại! Lúc đó bọn họ yêu cầu tôi rời đi, khi ấy tôi đã quyết dù cho có phải hy sinh cả sự nghiệp cũng phải trả thù, sau đó xảy ra những chuyện khác mới may mắn mà nổi tiếng.”
“Nếu như cậu gia nhập GMG, có lẽ tình hình cũng không khá hơn tôi là bao, trừ khi cậu có một bối cảnh cùng may mắn cực lớn! Nhưng nếu cậu theo tôi với Lục Tư Nguyên thì lại khác, Lục ảnh đế là một ông chủ rất chú trọng việc đào tạo người mới! Tôi ở GMG đánh với Thường Hoan như vậy vốn là chẳng còn chút cơ hội nào nhưng chính Lục Tư Nguyên đã cho tôi một cơ hội làm lại lần nữa.”
“Đúng là hiện giờ công ty chúng tôi còn rất nhỏ, nhưng nhỏ cũng có chỗ tốt của nhỏ, cậu đến đó nhất định sẽ được coi trọng! Hơn nữa chúng tôi chuẩn bị quay một bộ phim chiếu mạng, có thể cho cậu thử sức ngay lập tức! Tôi biết rõ nhiều công ty đang chìa cành ô liu ra với cậu nhưng có công ty nào có thể đảm bảo cậu vừa vào là có thể nhận được vai nam thứ hai không? Không thể!”
Vu Hạo chậm rãi trợn to mắt: “Nam thứ hai?”
“Khí chất cùng hình tượng của cậu rất phù hợp với vai nam thứ hai, khả năng diễn suất cũng tốt.” Lăng Hàm nói khích lệ, về phương diện diễn xuất cậu có thể nhìn một vai diễn trong phim mà nhận ra đó có phải là một diễn viên tốt hay không, đây cũng là nguyên nhân cậu giữ chặt Vu Hạo không buông.
Vu Hạo do dự một chút: “Để tôi suy nghĩ đã.”
“Suy nghĩ cái gì, cứ quyết như vậy đi.” Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau, hai người sợ đến mức lập tức quay đầu lại.
Đường Tập đang đứng đằng sau một cái cây phía sau bọn họ.
“Đường Tập! Sao cậu lại ở đây?” Lăng Hàm vội vàng thu lại cánh tay đang chống lên tường, làm như không có chuyện gì xảy ra, cười nói.
“Thấy hai người lén lén lút lút ở đây nói chuyện nên tôi tới.” Đường Tập liếc mắt nhìn Lăng Hàm, sau đó quay sang nói với Vu Hạo: “Cậu đã nghe được bí mật của tôi và Lăng Hàm, đừng mơ sẽ ký được hợp đồng với những công ty khác.”
Sau đó lại nói với Lăng Hàm: “Tôi đồng ý với anh, tôi sẽ làm đạo diễn cho phim của anh.”
Lăng Hàm: “Ha ha.”
Thật ra trải qua chuyện vừa rồi cậu đã không còn quá muốn tìm Đường Tập nữa rồi.
Đường Tập lạnh lùng nói: “Sao? Không muốn cho tôi cơ hội?”
Lăng Hàm: “Không phải.”
Đường Tập: “Vậy mà còn nhận là anh trai tôi, ngay cả một cơ hội cũng không cho.”
Lăng Hàm bất đắc dĩ nói: “Hôm nay tôi đến vốn là để tìm cậu làm đạo diễn.”
Đường Tập nói: “Tránh tôi làm cái gì? Cho rằng tôi vẫn còn thích anh? Tôi ti tiện vậy sao?”
Lăng Hàm: “..”
Sao cậu ta vẫn có thể nói hùng hồn đến vậy? Cậu hoàn toàn không thể biết được suy nghĩ của những người như Đường Tập. Bị người thầm mến từ chối, đáng ra phải tránh mặt mới phải chứ? Thế quái nào người lúng túng lại là cậu?
Vu Hạo đứng bên cạnh mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, làm bộ nghe không hiểu.
Lăng Hàm hơi xấu hổ, cậu cảm thấy có người ngoài ở đây lại càng không thể tỏ ra sợ hãi liền làm ra vẻ hào phóng cười: “... Tôi không tránh cậu.”
Đường Tập: “Ngày hôm nay tôi chỉ muốn có một kết thúc, anh đã từ chối tôi, tôi không phải loại người da mặt dày nên từ nay về sau chúng ta không còn là kiểu quan hệ đó nữa, anh cũng không cần tránh tôi.”
Lăng Hàm lại cười: “Tên nhóc này, cậu nghĩ nhiều quá rồi đấy, tôi chỉ muốn nói chuyện riêng với Vu Hạo mấy câu thôi.”
Đường Tập bị nụ cười của Lăng Hàm làm cho đau cả răng.
Cứ thế Lăng Hàm kéo cả Đường Tập lẫn Vu Hạo vào “Ảnh đế thị phi”. Lúc tới chỉ hận mình không thể phóng ánh sáng hào quang ra ba trăm sáu mươi độ không góc chết, chiếu sáng toàn bộ học viện, lúc đi lại hận mình không thể hóa thành hạt bụi để không một ai có thể trông thấy.
Nhìn Đường Tập với Vu Hạo, cậu có cảm giác mình già rồi không chịu nổi khiếp sợ. Hiện giờ cậu chỉ muốn sống bình yên qua ngày, không cần nhiều hồi ức đau tim vậy đâu.
Trước đây cậu rất tự hào khi có người thích mình, hiện giờ lại cảm thấy nhiều hoa đào chưa chắc đã là chuyện tốt. Người có thể đạp mấy thuyền cùng một lúc đều là cao thủ, khó có thể tưởng tượng loại người như vậy làm thế nào để xoay xở chu đáo được giữa vài người.
Trong trò chơi tình cảm, Lăng Hàm đánh một trận với năm tên cặn bã, bị Chu Thành với Đường Tập quấy nhiễu chỉ muốn về nhà ôm Lục Tư Nguyên sống qua ngày.
Điều duy nhất khiến cậu cảm thấy an ủi chính là Đường Tập đã buông được mối tình này.
Khuya về nhà, Lăng Hàm mệt mỏi nằm trên sofa, bất tri bất giác ngủ mất.
Không biết qua bao lâu, đột nhiên cậu có cảm giác có người đang lay cơ thể mình, bên tai còn loáng thoáng có tiếng người, giọng điệu có chút vội vàng.
Lăng Hàm muốn mở mắt ra xem là ai không cho cậu ngủ, thế nhưng mí mắt của cậu nặng trĩu không mở ra được.
Cậu bực mình muốn phất tay, kết quả tay mềm nhũn không nhấc lên nổi.
Người nọ lại càng sốt ruột gọi cậu.
Lăng Hàm thấy rất phiền, cuối cùng cũng mở mắt.
Trước mắt chính là gương mặt lo lắng của Lục Tư Nguyên.
“... Tư Nguyên?”
“Em bị sốt rồi.” Lục Tư Nguyên đưa tay sờ trán của cậu, sắc mặt nghiêm túc.
Lăng Hàm ồ một tiếng, chậm rãi đứng lên: “Chắc là em lại bị cảm! Không sao đâu, uống thuốc là được.”
“Lại bị cảm?” Lăng Hàm bắt được keyword: “Em bị cảm lúc nào, sao anh không biết?”
Đầu óc Lăng Hàm vốn đang mông lung lập tức tỉnh táo lại.
Thôi xong! Chuyện lần trước bị cảm cậu không báo cáo với Lục Tư Nguyên, lúc ấy anh đang đi công tác, hôm nay lại bị cảm tiếp, chắc sẽ bị mắng chết mất thôi!
Cậu chột dạ đứng lên: “Đã khỏi rồi, bệnh nhẹ thôi mà.”
Sắc mặt của Lục Tư Nguyên trầm xuống, một tay của anh vỗ lên sofa: “Ngồi xuống.”
Sau đó, Lục Tư Nguyên lấy hòm thuốc dưới tủ tivi ra, lấy nhiệt kế cùng thuốc cảm, cho Lăng Hàm cặp nhiệt kế trước rồi dùng bình đun nước đun một chút nước sôi.
Lăng Hàm mệt mỏi cặp nhiệt độ ngồi trên sofa.
Lục Tư Nguyên khoanh tay đứng trước mặt cậu, sắc mặt khó coi, trong phòng khách chỉ có tiếng ùng ục của bình đun nước.
Năm phút sau Lục Tư Nguyên kiểm tra nhiệt kế, chậm rãi đọc lên con số phía trên: “Ba mươi tám độ.”
Lăng Hàm thở phào nhẹ nhõm: “May quá.”
“May quá?” Lục Tư Nguyên lập tức xù lông: “Làm bản thân phát sốt còn nói may quá?”
Lăng Hàm rụt cổ.
Lục Tư Nguyên đưa thuốc cảm và nước cho cậu.
Chờ Lăng Hàm uống thuốc xong, anh hỏi: “Bị cảm lúc nào? Có phải là lúc anh đi công tác không?”
Lăng Hàm nhìn trái nhìn phải, thật sự không còn cách nào né tránh nữa nên chỉ có thể gật đầu thú nhận: “... Vâng.”
“Em có được cái việc gì không hả?!” Lục khổng tước bùng nổ thật rồi, lửa giận ngút trời mắng Lăng Hàm tới mức máu tươi đầy đầu: “Anh mới đi có mấy ngày em đã không chăm nổi mình, đúng là vô dụng!”
Lăng Hàm bị mắng tới mức phải co mình trên sofa giả bộ đã ngủ.