Chương : Nhà hát
Lục Tư Nguyên tỏ ý đã biết, bắt đầu từ ngày đó thi thoảng anh sẽ tới đoàn kịch một chuyến, có đôi khi dẫn Lăng Hàm ra ngoài ăn một bữa cơm, có lúc cùng cậu bàn việc, hoặc chỉ đơn giản là đứng xem, thậm chí còn thân thiết chào hỏi Đường Tập, khách sáo động viên, thi thoảng còn tặng chút đồ.
Đường Tập liên tục từ chối.
Lục Tư Nguyên nói: “Cậu là em trai của Lăng Hàm, nhận đi.”
Một câu nói uyển chuyển vừa có vẻ rộng lượng lại tỏ rõ lập trường.
Lục Tư Nguyên càng khách sáo, Đường Tập càng ái ngại.
Ngẫm lại mà xem, lúc trước còn tính đào góc tường nhà người ta, bây giờ người nọ không những không tức giận mà còn cho cơ hội quay phim, thậm chí còn đối xử vô cùng thân thiết, phàm là người có lương tri đều sẽ cảm thấy áy náy.
Mới đầu, Đường Tập có chút thành kiến với Lục Tư Nguyên, sau thấy anh đối xử ân cần với Lăng Hàm, lại khách sáo với mình, thái độ không giống như đang đối xử với một đạo diễn vừa mới tốt nghiệp chưa có tên tuổi lại còn từng mơ tưởng tới bạn trai của mình mà giống như đang đối xử với một đạo diễn thành danh đã lâu.
Dần dần, Đường Tập bị phong độ của Lục Tư Nguyên thuyết phục.
Một hôm trong lúc nghỉ ngơi, Đường Tập nói với Lăng Hàm: “Người như Lục Tư Nguyên quả nhiên không ai sánh được, anh có thể ở bên anh ta nhất định sẽ rất hạnh phúc.”
Lăng Hàm nghe câu này cảm thấy rất phức tạp, cậu muốn nói: Cậu em, có những chuyện không thể chỉ nhìn mặt ngoài, cậu chưa thấy bộ dạng bá đạo không chịu nói lý của Lục Tư Nguyên đấy thôi, không thể chỉ vì được khen vài câu, mời ăn vài bữa đã bị mua chuộc, OK?
“Nếu như tôi có người bạn trai như vậy, tôi cũng sẽ không chấp nhận những người khác.” Đường Tập nói một cách thoải mái: “Tôi thua tâm phục khẩu phục.”
Lăng Hàm chỉ có thể cam chịu, không hiểu sao trong lòng có chút ngọt ngào.
Cậu cảm thấy Lục Tư Nguyên quý giá là một chuyện, được người khác khen là một chuyện khác, trong lòng cảm thấy rất thích thú.
Ban ngày Lăng Hàm lăn lộn ở đoàn làm phim, tối về bị ai đó lăn lộn, cứ lăn lộn như vậy chớp mắt đã tới lúc trao giải Kim Chi.
Trong khoảng thời gian này Lăng Hàm quá bận rộn, nếu không nhờ Lục Tư Nguyên thông báo cho cậu biết ngày mai là ngày trao giải thì suýt nữa cậu đã quên béng chuyện này.
Kim Chi là giải thưởng lớn nhất mỗi năm trong nước, rất có sức nặng, nếu như có thể giành được một giải nào đó thì chẳng khác nào được toàn bộ giới điện ảnh công nhận, giá trị con người tăng gấp bội.
Từ lúc “Hạ Thiên” quay xong, Lục Tư Nguyên đã bảo Tần Vĩnh đưa bộ phim chứa đựng dã tâm của anh nộp cho giám khảo giải thưởng Kim Chi, bạn của Lục Tư Nguyên đã tiết lộ rằng bộ phim này rất có khả năng đoạt giải rất lớn nhưng vì có liên quan đến nguyên tắc bảo mật nên người bạn đó không thể tiết lộ kết quả cuối cùng.
Lăng Hàm nghe Lục Tư Nguyên nói, lập tức kêu thảm thiết: “Vì sao không nói cho em biết sớm hơn!”
Cậu chưa kịp chuẩn bị gì cả!
“Vấn đề trang phục anh đã cho người chuẩn bị xong rồi.” Lục Tư Nguyên nói, sau đó lấy ra một bộ vest được may đo theo yêu cầu ra rồi đưa cho cậu: “Dựa theo số đo của em đấy, anh biết em bận rộn cho nên không làm phiền.”
Lúc này Lăng Hàm mới thở phào nhẹ nhõm, cậu nhận lấy bộ đồ rồi mặc thử, phát hiện nó vừa với mình như in. Chẳng lẽ Lục Tư Nguyên nhớ số đo cơ thể của cậu sao?
Suy nghĩ này làm Lăng Hàm cảm thấy Lục Tư Nguyên thật chu đáo.
Cậu đằng hắng một tiếng rồi cởi bộ đồ ra, đưa cho Lục Tư Nguyên: “Rất vừa vặn.”
Vì mai phải đi dự lễ trao giải nên hôm nay cả hai người đều đi ngủ sớm.
Ngày hôm sau họ ra sân bay, sau đó bay tới thành phố S - nơi tổ chức lễ trao giải Kim Chi.
Đến thành phố S, hai người cực kỳ khiêm tốn đi vào một khách sạn cạnh nơi tổ chức lễ trao giải.
Lăng Hàm vô cùng căng thẳng, cậu không căng thẳng vì bản thân mình mà căng thẳng vì Lục Tư Nguyên. Cậu biết vì để giành được giải Kim Chi này Lục Tư Nguyên đã hao tổn rất nhiều công sức. Cậu vừa hồi hộp lại vừa tự hào vì “Hạ Thiên” đã giành được danh hiệu phim nước ngoài hay nhất tại nước ngoài, không đến mức không giành được giải thưởng nào trong nước.
Buổi tối, lễ trao giải được cử hành long trọng tại nhà hát lớn, bên ngoài có trải thảm đỏ, đó là nơi các nghệ sĩ phô bày dáng vẻ đẹp nhất, tư thế đẹp nhất để đi qua, chỉ hận không thể để tiêu đề các báo ngày hôm sau toàn là mình.
Chờ khi Lục Tư Nguyên và Lăng Hàm đến, rất nhiều nữ nghệ sĩ nhao nhao đề nghị được cùng đi thảm đỏ với Lục Tư Nguyên nhưng anh đều từ chối, đồng thời cũng thay Lăng Hàm từ chối.
Các nữ nghệ sĩ thấy anh vô tình như vậy đành thất vọng rời đi, tìm người khác.
Lăng Hàm nhỏ giọng nói: “Như vậy không tốt lắm đâu.”
Lục Tư Nguyên chẳng buồn quay đầu lại, nói: “Không có gì là không tốt.”
Lăng Hàm rất xoắn xuýt, mấy chuyện như đi thảm đỏ này thường là nam nữ hợp thành một đôi, Lục Tư Nguyên đã thay cậu từ chối những người khác nên cậu chỉ có thể đi một mình. Ở nước ngoài còn có thể nói là vì không quen biết những diễn viên khác, còn về trong nước thì...
“Đi cùng anh.” Lăng Hàm còn đang suy nghĩ chợt nghe Lục Tư Nguyên nói.
Lăng Hàm ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn chằm chằm gương mặt nghiêng đẹp trai của anh: “Anh nói gì? Hai chúng ta cùng đi thảm đỏ?”
Điên rồi sao!
Chẳng lẽ ngại scandal đồng tính của hai người chưa đủ?
“Chẳng phải chỉ là một cái thảm đỏ thôi sao, có gì mà không được, đi nhanh thôi, em cứ thả lỏng đi.” Lục Tư Nguyên níu lấy cánh tay cậu rồi kéo cậu đi tới trước những “nòng súng” dài. Nơi đó có một nữ diễn viên được mệnh danh là “Ngôi sao thảm đỏ” mặc một chiếc váy đuôi cá nửa trong suốt, lộ lưng, lộ vai, lộ bụng, làn váy trong suốt như những cánh hoa. Thật lòng mà nói thì thiết kế này không tệ, suýt nữa là có thể hở toàn bộ rồi.
Quả nhiên bộ trang phục đó hấp dẫn ánh đèn của giới truyền thông, đèn flash nháy lên không ngừng.
Lăng Hàm nhân lúc mọi người không chú ý né qua một bên, thoát khỏi tầm tay của Lục Tư Nguyên. Lục khổng tước quay đầu nhìn cậu nhưng không tiếp tục lôi kéo, chỉ sải bước đi lên thảm đỏ.
Lăng Hàm thoáng lưỡng lự, đợi mấy giây sau mới bước lên, đi theo sau Lục Tư Nguyên mỉm cười vẫy tay với mọi người.
Đèn flash lóe lên không ngừng.
Sau khi đi vào nhà hát lớn, vô số người tràn lên nói chuyện với Lục Tư Nguyên. Lục Tư Nguyên là người lạnh lùng nhưng không phải là người không biết thức thời, lúc nên chào hỏi vẫn sẽ chào hỏi. Lăng Hàm giống như một con tép nho nhỏ tự giác nhường vị trí đi lên phía trước.
Cậu nhanh chóng tìm được vị trí của mình rồi vui vẻ ngồi xuống, thấy hai bên không có ai liền lôi di động ra nghịch.
Trên Weibo có phát sóng trực tiếp buổi lễ trao giải, các nghệ sĩ nhao nhao đăng hình. Lăng Hàm cũng giơ di động lên tự quay một đoạn video rồi đăng lên Weibo. Lúc trước Tần Vĩnh yêu cầu mỗi khi cậu muốn đăng cái gì nhất định phải để ê kíp xem trước, Lăng Hàm biết anh ta muốn tốt cho mình nhưng như vậy thật sự quá phiền phức và mất cảm giác tự do, thế nên cậu ít đăng Weibo hơn. Chuyện này bị Lục Tư Nguyên biết nên anh giúp cậu gỡ bỏ lệnh cấm, để cậu có thể tự do sử dụng Weibo.
“Lần đầu tiên tôi tham gia giải Kim Chi, hy vọng đoạt được giải thưởng!” Sau đó là một cái biểu tượng cố lên.
Đăng lên chưa tới một phút đồng hồ đã có rất nhiều bình luận bên dưới.
“O thiếu moa moa, anh nhất định sẽ thành công!”
“Chồng ơi, anh đẹp trai như vậy chắc chắn có thể đoạt giải!”
...
Một lúc sau anti fan cũng lục tục kéo tới.
“Có nằm mơ cũng chẳng tới lượt mày đâu!”
“Còn chẳng phải là nhờ ôm đùi Lục Tư Nguyên sao, may mắn thôi.”
Lăng Hàm vừa nhìn thấy anti fan xuất hiện liền tắt Weibo.
Cậu bắt chuyện với mấy người xong mà buổi lễ vẫn chưa bắt đầu, Lăng Hàm buồn chán ôm tâm trạng phức tạp nhảy vào lướt “Thiên đường cực lạc”.
Từ sau chấn động lần trước, Lăng Hàm không hề vào lại diễn đàn này. Thế nhưng nó như có một loại sức hút vô hình, đặc biệt là khi trong đó chứa toàn scandal của cậu với Lục Tư Nguyên nên thi thoảng Lăng Hàm lại nhớ tới.