Chương : Bạn bè
Từ lúc ra khỏi phòng làm việc của Chu Thành, đi một hồi khóe miệng Lăng Hàm từ từ nhướn lên, cuối cùng càng lúc càng rõ ràng.
Cậu móc điện thoại ra gọi cho Lục Tư Nguyên, bên kia bắt máy rất nhanh.
“Thế nào? Bàn bạc sao rồi? Anh ta có đồng ý không?” Giọng Lục Tư Nguyên nghe rất căng thẳng.
Bước chân của Lăng Hàm vừa khẽ vừa nhanh, ngay đến giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn: “Tất nhiên là đồng ý rồi, anh ta là bạn mà.”
Lục Tư Nguyên hừ lạnh một tiếng: “Ai làm bạn với anh ta?”
Lăng Hàm bật cười: “Anh ta có một yêu cầu.”
“Anh biết ngay là anh ta tuyệt đối sẽ không để em đi như vậy mà, loại người bỉ ổi như anh ta có chuyện gì mà không làm được? Trước kia lúc anh ta lấy bản thỏa thuận ra ép buộc em anh đã biết…”
“Anh ta muốn chúng ta mãi mãi bên nhau.”
Lục Tư Nguyên còn chưa kịp oán thán hết thì đã phải dừng lại: “… Gì cơ?”
“Yêu cầu của anh ta là chúng ta phải mãi mãi bên nhau.”
Bên kia trầm mặc một lúc lâu: “Nói thế thật á?”
“Chính xác tuyệt đối.” Lăng Hàm đáp: “Anh ta nói mình phải yêu thương lẫn nhau, phải vĩnh viễn ở bên nhau, nếu không thì anh ta sẽ không thể tin vào tình yêu được nữa. Anh ta còn nhận xét anh là một người không tồi, là một bạn đời tốt.”
“Anh ta uống nhầm thuốc à?”
Lăng Hàm: “Chắc anh ta đã nghĩ thông suốt.”
“… Ờ, thật ra anh thấy con người anh ta cũng khá được.”
Lăng Hàm: “…”
Anh thay đổi thái độ cũng hơi nhanh rồi đấy!
“Tối chắc em sẽ về muộn, có khả năng không về đâu.”
Bên kia lập tức hỏi: “Tại sao?”
“Em đi ăn với Tưởng Nghị.”
Bên này im lặng: “Tối anh cũng không có hẹn gì, chỉ có mình anh ở nhà.”
Lăng Hàm: “Ồ, thế vừa hay có thể ở nhà với Đại Bạch.”
Bên kia lại im lặng thêm một lát: “Đại Bạch không cần anh.”
Lăng Hàm: “Ồ, thế anh ăn uống tử tế rồi ngủ một mình đi.”
Lục Tư Nguyên không thể nhịn thêm được nữa: “Bọn em đi ăn sao không thể cho anh theo cùng? Đưa anh theo cùng thì mất mặt lắm hay sao? Em còn chưa từng giới thiệu anh với bạn bè của em đâu, anh là chồng em đấy!”
Lăng Hàm cười không ngừng được: “Được được được, anh đi cùng cũng được, đặt nhà hàng trước đi, đi ăn với anh phiền chết được, lần nào cũng phải cải trang, lén lén lút lút.”
“Không cần phiền phức thế đâu, cứ đưa cậu ấy đến nhà mình là được.” Hiếm lắm mới thấy Lục Tư Nguyên rộng lượng: “Em gọi cả đám bạn của em đến luôn đi, giới thiệu đàng hoàng với anh xem nào.”
Lăng Hàm thật sự kinh ngạc, trước giờ Lục Tư Nguyên chưa bao giờ gọi người khác tới nhà, con người này có ý thức lãnh địa rất mạnh. Từ lúc cậu vào sống trong nhà Lục Tư Nguyên đến giờ, cậu chỉ thấy mỗi Tần Vĩnh và dì dọn dẹp tới, ngoài ra không còn ai khác.
“Để anh đặt món.” Giọng Lục Tư Nguyên nghe vui hẳn.
“… Vâng.”
Lăng Hàm vẫn rất sốc.
Thấy còn sớm, Lăng Hàm nghĩ một hồi rồi gọi cho Âu Dĩnh, Tưởng Nghị, Đường Tập, cuối cùng lại mời thêm cả Tần Vĩnh. Mong lúc anh ta tới không nhắc tới công việc nữa.
Những người khác không tính là quá thân thiết, cậu vẫn không muốn để cả thế giới biết chuyện cậu và Lục Tư Nguyên đã kết hôn.
Giải quyết được chuyện hợp đồng cũng nên chúc mừng một chút.
Nghĩ vậy, Lăng Hàm lại phấn khởi hơn.
Tưởng Nghị và Âu Dĩnh nhận được lời mời của cậu thì vô cùng bất ngờ, sau đó lại nghe nói có cả Lục Tư Nguyên thì lập tức tỏ ý có thế nào cũng phải tới. Đường Tập thì hơi làm kiêu, nói là đúng lúc rảnh nên cũng tới xem sao.
Lăng Hàm lập tức lái xe về dọn dẹp nhà cửa, nấu nướng với Lục Tư Nguyên. Lục Tư Nguyên đặt một mâm cơm ở ngoài, tới đúng giờ sẽ đưa tới, còn đặc biệt lôi rượu quý mà anh sưu tầm ra.
Bảy giờ tối, đám người Tưởng Nghị lục tục kéo tới. Thấy Lục Tư Nguyên thì ai nấy đều câu nệ, uống rượu vào mới từ từ thả lỏng. Tần Vĩnh thì tự do như đây là nhà của mình.
“Hai người… kết hôn rồi?!” Âu Dĩnh – người duy nhất chưa biết chuyện hét ầm lên: “Lúc nào? Tại sao không nói cho tôi biết?”
“Không phải giờ đang nói với cô rồi đấy sao?” Lục Tư Nguyên cười đáp.
“Hai người được lắm, không ngờ lại giấu kín thế? Không được, phải phạt rượu!” Âu Dĩnh kêu gào.
Hai người còn lại lập tức phụ họa theo: “Đúng đúng đúng, phải phạt!”
Tưởng Nghị không nói không rằng đổ đầy rượu vào ly của Lục Tư Nguyên và Lăng Hàm: “Uống!”
Lục Tư Nguyên cầm ly lên: “Được, tôi cạn nhé.”
Nói rồi anh nốc cạn ly rượu.
Lăng Hàm hơi sợ, tửu lượng của cậu không tốt, giờ họ còn chuốc Whisky cho cậu.
Trên bàn còn có cả Nhị Oa Đầu, Ngũ Lương Dịch, Mao Đài và mấy chai rượu tây không biết tên mà đám Tưởng Nghị mang đến, xem ra đã chuẩn bị kỹ lưỡng không chuốc say họ không thôi.
“Uống đi, có phải đàn ông không thế?” Âu Dĩnh nói.
Tưởng Nghị xấu xa nói: “Coi cái bộ dạng của cậu kìa, vừa nhìn đã biết là nằm dưới rồi.”
Một phát xuyên tâm, câu này chọc đúng điểm yếu của Lăng Hàm.
Dù có là nói thật, cậu cũng tuyệt đối không thể mất mặt trước mặt bạn bè của mình, cậu lập tức cầm ly rượu trước mặt lên một hơi cạn sạch.
Không phải sợ! Tuyệt đối không được sợ!
“Được đấy, tiếp đi!” Tưởng Nghị lại rót đầy ly cho cậu.
Lục Tư Nguyên thấy Lăng Hàm đã hơi váng vất liền nói: “Em ấy sắp say rồi, đừng rót rượu trắng cho em ấy.”
Lăng Hàm kêu gào mãi người ta cũng chẳng coi ra gì, Lục Tư Nguyên vừa cất lời, Tưởng Nghị lập tức không dám rót rượu nữa, cười xòa: “Được được, đổi sang bia.”
Lăng Hàm cảm thấy rất xót xa, đám người này có phải bạn cậu không vậy?
Tại sao lời cậu nói thì không nghe mà cứ nghe Lục Tư Nguyên?
Hay không phải bạn nữa?
“Nào tới đi, uống rượu uống rượu, hôm nay không say không về.” Âu Dĩnh phóng khoáng nói.
Phụ nữ đã thế, cánh đàn ông lại càng không thể sợ.
Trong lúc ăn uống, Tần Vĩnh nhận được một cuộc điện thoại, có việc nên đi trước.
Cuối cùng, Lăng Hàm uống đến mức không phân biệt được đông tây nam bắc nữa, Lục Tư Nguyên là người lão luyện, đã luyện được tửu lượng tốt. Ấn tượng cuối cùng của cậu là Lục Tư Nguyên đi tới kéo cậu, những chuyện khác thì cậu không biết gì nữa.
Hôm sau tỉnh lại, đầu cậu đau như búa bổ, thấy mình nằm trên giường lớn, Lục Tư Nguyên không ở cạnh cậu.
Cậu cầm điện thoại lên xem, đã mười một giờ rồi.
Cậu vò đầu đi vào phòng khách, thấy Lục Tư Nguyên đang đứng bên cạnh, đang định nói chuyện thì Lục Tư Nguyên bỗng quay lại làm một động tác im lặng, sau đó chỉ xuống đất cạnh sofa.
Lăng Hàm nhìn theo hướng tay Lục Tư Nguyên chỉ, thấy Tưởng Nghị và Đường Tập không biết đã lăn xuống khỏi sofa từ lúc nào, đang ôm nhau ngủ, không nhìn ra ai với ai.
Cái tư thế này…
Nếu hai người tỉnh lại, chắc sẽ xấu hổ lắm đây.
“Mình vào trong đi.” Lục Tư Nguyên khẽ nói.
Lăng Hàm hoàn hồn lại, khẽ khàng quay lại phòng ngủ, Lục Tư Nguyên cũng đi theo.
“Âu Dĩnh đâu?” Lục Tư Nguyên ngơ ngác hỏi.
“Trong phòng dành cho khách.”
“Ồ.”
Hai người vào phòng ngủ đờ ra, bỗng nghe thấy tiếng hét trong phòng khách, sau đó lại im bặt. Chắc một trong hai người Tưởng Nghị với Đường Tập tỉnh lại, biết kêu lên không hay cho nên mới im lặng.
Lăng Hàm bắt đầu nghĩ về hướng không tích cực, bỗng có một suy nghĩ xoẹt qua trong đầu cậu: Liệu Tưởng Nghị với Đường Tập có khả năng ở bên nhau không?
Đường Tập là gay, còn tính hướng của Tưởng Nghị thì vẫn chưa rõ. Lăng Hàm nghĩ kĩ lại từ lúc Tưởng Nghị debut tới giờ hầu như không có scandal nào, mấy cái tin đồn vặt vãnh mà cậu biết thì đều là tin giả.
Chưa biết chừng cậu ta cũng có khả năng thích đàn ông…
Cậu lại lập tức quăng ngay cái suy nghĩ này đi, dù sao thì con đường này cũng không dễ dàng, cậu không muốn Tưởng Nghị ở bên người đàn ông khác, cậu ấy chịu khổ cũng nhiều rồi, vận khí chẳng mấy tốt, bước vào con đường này sẽ liên lụy tới cậu ấy.
Tất nhiên, mỗi người có một duyên phận, bất luận cậu ấy có lựa chọn thế nào, Lăng Hàm cũng sẽ ủng hộ hết mình.
Mấy ngày sau đó, Lăng Hàm và Lục Tư Nguyên đi thu gom giấy tờ khắp nơi, chuẩn bị tiến hành đàm phán hủy hợp đồng với GMG.