Chương : Trốn tránh
Lăng Hàm đứng giữa phòng họp, đối diện với cả một hàng lãnh đạo trước mặt cũng không hề tỏ ra rụt rè sợ hãi, cậu khẽ quay về phía phóng viên cúi người, nói: “Thưa các vị, có thể các vị cảm thấy tôi giống như một thằng oắt cứ thích đối địch với mọi người, nhưng có những lời tôi phải nói rõ ràng. Các vị đều biết dạo gần đây có rất nhiều chuyện xảy ra, các tin tức trái chiều về tôi phải gọi là nhiều vô cùng, khiến cho công ty phải chịu ảnh hưởng nhất định, tôi vô cùng xin lỗi…”
Nói tới đây, Lăng Hàm lại cúi gập người trước mặt các lãnh đạo.
“… nhưng công ty cho rằng chuyện giữa tôi và Thường Hoan gây ra tổn thất cho công ty, phạt tôi một vạn thì tôi không chấp nhận…”
Có một lãnh đạo muốn lên tiếng nhưng lại bị bạn mình kéo lại, khẽ nói: “Anh muốn làm gì?”
“Chúng ta có thể nói chúng ta không phạt cậu ta vì chuyện của Thường Hoan.”
“Anh không thấy bản thảo phát ngôn trên tay cậu ta à? Nếu lát nữa cậu ta vạch mặt công bố nội dung bản phát ngôn, anh bảo đám phóng viên sẽ nghĩ sao về công ty chúng ta hả? Anh còn muốn ở lại nữa không?”
Nghe thấy anh ta nói vậy, người kia liền biết điều ngồi lại vị trí.
Thế là trong suốt quá trình làm sáng tỏ vụ việc tiếp đó, Lăng Hàm và các lãnh đạo chỉ triển khai thảo luận việc “Phạt một vạn có hợp lý hay không”, cuối cùng kết thúc bằng việc phạt năm nghìn vì Lăng Hàm nghỉ làm không phép gây ra tổn thất cho công ty, đương nhiên Lăng Hàm cũng nắm chắc bất cứ thời cơ nào để phủ định các tin đồn trái chiều về mình.
Đùa chắc, những lúc thế này tất nhiên bảo vệ mình là việc quan trọng nhất rồi, có thế nào thì cứ phủ định trước đã rồi tính tiếp. Còn về vấn đề có những chuyện kia thật không, tương lai có bị đào ra hay không thì cậu không thể quan tâm nhiều được đến thế.
Cả quá trình tiến triển rất thuận lợi, tiếc là sắc mặt của các lãnh đạo lại rất khó coi.
Chờ kết thúc khiếu nại là đến giờ họp báo, các lãnh đạo khách sáo trả lời vài câu hỏi của phóng viên rồi dồn dập rời đi. Lăng Hàm và các phóng viên quay trở lại nơi tổ chức họp báo, cậu vừa đi vừa ung dung trả lời các câu hỏi của phóng viên.
Chuyện đến bước này rồi, buổi họp báo cũng chỉ có thể tổ chức theo đúng lịch thôi, trưởng phòng quan hệ công chúng nói vài câu mở màn đơn giản rồi bảo Lăng Hàm lên phát biểu.
Lăng Hàm lặng lẽ lên sân khấu, nhìn xung quanh nói: “Tôi biết trong lòng các vị đang có rất nhiều câu hỏi, hôm nay tôi cố động viên bản thân đứng đây để nói cho mọi người biết, tôi chấp nhận lời phê bình của mọi người, cũng chấp nhận các chất vấn của mọi người.”
Có buổi khiếu nại làm bước đệm, các phóng viên cũng không hùng hổ nữa, hầu hết các câu hỏi đều là những câu mà mọi người đang quan tâm nhất vào thời điểm này.
“Thường Hoan từng nói cậu bắt chẹt cậu ta, không biết có chuyện này không?”
“Không có, cậu ta chỉ muốn trả thù tôi thôi.”
Sau đó, phóng viên lại truy hỏi rất nhiều câu, Lăng Hàm đều phủ nhận hết, cậu thừa nhận mình ham hư vinh nên mới giả bộ giàu có, thật ra gia cảnh không được tốt lắm.
Chu Bắc Hiền nheo mắt nhìn chằm chằm Lăng Hàm, thầm kinh ngạc. Lăng Hàm có thể trả lời lưu loát trước những câu hỏi dồn dập của phóng viên, thái độ ung dung, hành động phóng khoáng cứ như thể đã từng trải qua chuyện này vô số lần. Bất lể là cách xử lý khiếu nại hay trả lời câu hỏi trong họp báo cậu đều vượt qua một cách trót lọt, xử lý rất đẹp mắt.
Thú vị đấy.
Tinh thần của Lăng Hàm tập trung cao độ, kiếp này cậu nói chuyện gì cũng chưa từng phải động não đến vậy, mỗi câu nói đều phải cân nhắc kĩ lưỡng rồi mới nói ra, nửa tiếng họp báo với cậu cứ như là nửa tiếng đánh trận vậy.
Những phóng viên được mời tới đây đều đã được GMG đánh tiếng từ trước, tuy rất kinh ngạc khi thấy nội dung bị thay đổi nhưng họ không phải kẻ ngốc, mọi người đều không đăng bài viết đã soạn sẵn từ trước mà viết lại rồi gửi cho Chủ biên.
Đương nhiên họ cũng không thể viết GMG không tốt, về phần Lăng Hàm, nếu Lăng Hàm đã thay đổi nội dung phát ngôn, họ sẽ tự động cho rằng GMG tới sát nút thì đổi ý muốn giữ lại Lăng Hàm, trên bản thảo sẽ đánh giá về Lăng Hàm nhiều hơn. Buổi họp báo cuối cùng cũng kết thúc trong sự ăn ý của đôi bên.
“Sếp?” Cạnh cửa phòng họp báo, cô trợ lý đẩy xe lăn chuẩn bị tiến vào lại bị Lục Tư Nguyên lên tiếng ngăn lại.
“Về thôi.”
Cô trợ lý rất kinh ngạc: “Không vào sao?”
Lúc biết tin sắp mở họp báo, Lục Tư Nguyên bất chấp sự ngăn cản của bác sĩ mà vội vàng quay về đây, không ngờ tới nơi thì đã kết thúc rồi.
“Không vào nữa.” Lục Tư Nguyên liếc qua Lăng Hàm đang bình tĩnh đáp trả câu trả lời của phóng viên, ra hiệu cho trợ lý đẩy anh ra ngoài.
Lăng Hàm cố giữ tinh thần tỉnh táo để ứng đối với mọi người xung quanh, bất giác ngẩng đầu lên trông thấy ngoài cửa hình như có người mới rời đi, cậu đang muốn qua đó nhìn kỹ hơn thì lại bị người ta ngắt lời.
Sau khi kết thúc họp báo, Lăng Hàm mệt mỏi cực độ, A Khôn thấy vậy liền bảo cậu về nghỉ ngơi, thái độ khách sáo hơn rất nhiều. Lăng Hàm thấy ánh mắt kì dị của anh ta liền biết sau vụ này chắc A Khôn sẽ thay đổi cách nhìn về mình, nhưng cậu cũng chẳng để tâm.
Cậu tranh thủ lôi điện thoại ra xem tin tức, những bình luận liên quan tới mình vẫn đang hot, khen chê đều có cả nhưng chê bai thì nhiều hơn. Cậu mở Weibo ra, lượng người theo dõi lại tăng lên đáng kể, cũng phải xấp xỉ lượng fan của những ngôi sao hạng A, hạng B. Lăng Hàm biết rõ mình không mua nhiều lượng theo dõi, cho nên con số này thật sự rất khá.
Đây gọi là tốt xấu lẫn lộn đấy à?
Lăng Hàm nhìn trời, từ góc độ nào đó thì cũng có thể coi là chuyện tốt nhỉ.
Lâu rồi không đăng Weibo, Lăng Hàm suy tư trong chốc lát rồi trịnh trọng viết: “Vụ án đã kết thúc, công đạo ở trong lòng mỗi người, cảm ơn mọi người đã quan tâm và theo dõi.”
Vừa mới đăng được vài giây, bình luận bên dưới đã tăng vùn vụt, có người chửi mắng, có người chất vấn, có người chế giễu, nhưng không ngờ còn có người ủng hộ cậu.
Lăng Hàm hơi bất ngờ, cậu bị lộ ra nhiều lịch sử đen tối như vậy mà vẫn có người chịu ủng hộ, đây đúng là tình yêu chân thật rồi.
Sau đó anti và fan lại bắt đầu lao vào chiến nhau, một bên nói Lăng Hàm làm chuyện xấu xa không trong sạch, bên còn lại nói Lăng Hàm là người bị hại không nên bị chê trách, tóm lại ai cũng có lý riêng của mình, cuối cùng lại lôi vụ trước đây Lăng Hàm khoe thân với giả bộ giàu có ra nói lại một chập nữa.
Lăng Hàm thầm nghĩ: Chắc những lịch sử đen tối này sẽ theo cậu cả đời rồi.
Mọi chuyện kết thúc, Lăng Hàm bỗng nhớ ra cậu vẫn còn nợ ân tình của Lục Tư Nguyên. Lục Tư Nguyên từng yêu cầu cậu ở bên cạnh chăm sóc cho anh, sau đó cậu lại lén chạy mất, chọc Lục Tư Nguyên giận điên lên, nếu chuyện này đã kết thúc, cậu cũng nên thực hiện lời hứa quay về chăm sóc anh.
Nhưng nghĩ tới việc sáng nay bị từ chối thảm như vậy, Lăng Hàm lại hơi chùn bước.
Hai người gặp nhau thì sẽ ngượng ngùng lắm, lỡ anh ta hiểu làm thì sao? Liệu có cảm thấy da mặt mình dày quá không?
Tại hành lang tòa nhà GMG.
Lục Tư Nguyên đang chuẩn bị rời đi, ai ngờ lại bị người ta phát hiện. Trưởng phòng bộ phận phát hành trông thấy anh thì mắt sáng rực lên, vội chạy tới chỗ anh nói: “Lục tổng, anh về rồi à?”
Lục Tư Nguyên ngẩng lên, khẽ nói: “Tôi sắp đi rồi, có chuyện gì không?”
“Là thế này, anh cũng biết dạo gần đây Lăng Hàm có nhiều tin tức xấu, mà cậu ta lại vừa mới tham gia MV của anh, công ty đang nghĩ là không được thích hợp…” Trưởng phòng phát hành uyển chuyển nói.
“Tại sao lại không thích hợp?”
“Sợ là sẽ ảnh hưởng tới album của anh…”
Lục Tư Nguyên cau mày: “Tôi đã sắp xếp xong hết lịch trình rồi, album cũng sắp được tung ra, giờ anh mới nói với tôi là không dược, chẳng lẽ muốn tôi làm lại từ đầu à?”
Trưởng phòng phát hành có chút khó xử: “Chuyện này…”
“Daniel đã về Pháp rồi, nếu muốn quay lại thì cần phải tìm diễn viên và ê kíp, lãng phí thời gian tiền bạc không nói, chất lượng cũng không được bảo đảm, tại sao tôi phải chịu chuyện thiệt thòi như vậy?”
Trưởng phòng phát hành dè dặt nói: “Hay là… không phát hành hai ca khúc đó?”
“Không phát hành?” Lục Tư Nguyên cười như không cười.
Trưởng phòng phát hành tê cả da đầu: “Hai bài có Lăng Hàm…”
“Vì Lăng Hàm? Giờ Lăng Hàm đang hot, không phải rất tốt đấy sao?”
“Nhưng mà…”
“Không có nhưng nhị gì hết, cứ theo kế hoạch mà làm.” Lục Tư Nguyên quyết.
Thấy thái độ kiên quyết của anh, trưởng phòng phát hành đành phải nghe theo.
Đúng lúc này Lục Tư Nguyên vô tình ngẩng lên, trông thấy Lăng Hàm đang ở góc ngoặt đi tới, vội nói với trợ lý: “Đi thôi!”
Nếu để Lăng Hàm hỏi sao anh lại ở đây thì khó xử lắm.
Cô trợ lý không hiểu gì nên chỉ tiến tới đẩy anh đi, bỏ lại trưởng phòng phát hành đang nghệt mặt tại chỗ. Anh ta còn chưa nói hết cơ mà!
Một người điềm tĩnh, lạnh lùng như Lục Tư Nguyên rốt cuộc đã nhìn thấy cái gì vậy? Tại sao tự dưng lại trở nên thất thố như thế?
Anh ta ngoảnh lại, chỉ thấy Lăng Hàm đang nổi tiếng dạo gần đây đeo ba lô đi tới, có vẻ như cậu nhìn thấy anh ta nên còn lịch sự gật đầu chào hỏi. Trưởng phòng bộ phận phát hành theo phản xạ cũng gật đầu đáp lại, trơ mắt nhìn cậu đi về hướng Lục Tư Nguyên đã biết mất.