Chương : Ảnh chân dung
Lục Tư Nguyên bị tai nạn nằm viện lâu như thế, chắc chắn có rất nhiều công việc dồn lại, bận rộn cũng là chuyện thường. Lăng Hàm cầm mảnh giấy mỉm cười, được rồi, không cần phải phiền não nghĩ xem bắt chuyện với Lục Tư Nguyên thế nào nữa, vấn đề đi ngủ cũng được giải quyết luôn.
Trên bàn cơm có mấy món ăn bình thường như các gia đình khác, các món rau khá nhiều. Sống chung được một thời gian, Lăng Hàm biết Lục Tư Nguyên không phải động vật ăn thịt, có thể vì giữ gìn vóc dáng, cũng có thể vì phải giữ giọng, tóm lại anh ăn uống rất thanh đạm.
Mở nồi cơm điện ra, bên trong hầm cháo gạo lứt, trộn cùng với vừng, lạc, bách hợp và những loại hạt khô vừa thơm vừa dinh dưỡng, nhìn thôi đã khiến người ta thèm ăn rồi.
Lăng Hàm rất tò mò, những món ăn này do Lục Tư Nguyên nấu hay do dì giúp việc nấu?
Nhưng bất kể là ai nấu thì hôm nay chỉ có thể vào bụng cậu hết. Lăng Hàm ngồi trước bàn cơm ăn uống thả ga, quả thực cậu có hơi đói.
Sau một bữa no nê, chút phiền muộn trong bụng Lăng Hàm bị chèn ép đến mức không còn gì.
Cậu nghĩ, mình không nên chấp nhặt với dạng người như A Khôn, trên đời này lúc nào mà chẳng bợ đỡ kẻ đang lên, giẫm đạp kẻ lỡ vận, không có gì phải buồn. Có lẽ mọi chuyện không tệ đến mức thế, fan của mình nhiều như vậy, còn sống chung với ngôi sao lớn, hòa giải được với Chu Thành, ngày mai có cơ hội quay phim truyền hình nữa... Tính ra thì cũng có vài chuyện tốt, tương lai không hẳn là mù mịt.
Lăng Hàm xử lý cảm xúc tiêu cực khá thuận buồm xuôi gió, nhanh chóng trở nên lạc quan và tích cực.
Cậu ngâm nga một bài hát rồi vào phòng vệ sinh tắm rửa, lúc mở cửa phòng tắm mới phát hiện ra Đại Bạch đang lượn lờ bên ngoài. Chắc vì còn ám ảnh tâm lý với chuyện tối qua, Đại Bạch nhìn thấy cậu, chạy nhanh như một làn khói ra phòng khách, sau đó biến mất tăm mất tích trong căn phòng dành cho cún của mình.
Lăng Hàm thấy hơi cô đơn, ngồi xem tivi trong phòng khách một lúc rồi về phòng ngủ.
Màu sắc chủ đạo của phòng ngủ chính là màu xám, trong phòng có một chiếc giường đôi rất lớn, chất liệu chăn cực kỳ tốt, Lăng Hàm vẫn còn nhớ được cảm giác ấm áp khi được tỉnh dậy giữa đống chăn sáng nay. Đèn đầu giường được chỉnh màu vàng hơi tối, dưới chân đèn có vài quyển sách.
Hình như Lục Tư Nguyên rất thích đọc sách, trong phòng khách có kê một giá sách rất to, trên giá chất đầy sách vở đủ thể loại. Khi Lăng Hàm vẫn còn là Bạch Tử Sách, trong nhà cũng có giá sách to lắm, bên trên cũng chất đầy sách, nhưng đống sách ấy mua về để trưng thôi, căn bản chẳng đọc được mấy cuốn. Lăng Hàm thầm nghĩ, chắc Lục Tư Nguyên cũng chỉ mua về để trang trí. Anh ta bận sứt đầu mẻ trán như thế, làm gì có cơ hội đọc nhiều sách, không cần làm việc nữa chắc?
Lăng Hàm cầm đại một quyển sách trên đầu giường để lật xem, phát hiện ra đây là một cuốn sách về khuông nhạc, Lăng Hàm hoàn toàn không hiểu nổi những kí hiệu trông vặn vặn vẹo vẹo kia nghĩa là gì.
Xin lỗi nha, tế bào âm nhạc của cậu thực sự tệ không tả nổi, tệ đến nỗi kiếp trước công ty muốn xây dựng hình ảnh phát triển toàn diện cho cậu, cố ý để cậu hát nhạc phim, thế mà ở trong phòng thu, cậu hát làm sao mà ý đồ nâng tầm cậu thành ca sĩ của nhà sản xuất cũng phải tắt ngúm. Lúc đó, Bạch Tử Sách không để tâm lắm, cậu chỉ cần có diễn xuất tốt là được rồi, con người làm sao có thể đạt đến trình độ cái gì cũng biết, cái gì cũng giỏi được?
Sau này, sự xuất hiện của Lục Tư Nguyên khiến suy nghĩ của cậu chịu đả kích nặng nề.
Lục Tư Nguyên không chỉ hát hay mà diễn cũng tốt, con người này quá hoàn hảo, hoàn hảo đến mức làm nổi bật nhược điểm của Bạch Tử Sách lên.
Bây giờ nghĩ lại, một nguyên nhân quan trọng khiến khi ấy cậu ghét Lục Tư Nguyên chắc là đố kị.
Lăng Hàm đặt lại quyển sách, vô tình phát hiện ra bên dưới có một quyển sách bìa cứng, hình ảnh trang bìa là ảnh đen trắng của một người đàn ông, chỉ có góc nghiêng của nửa thân trên, dường như người đàn ông này đang ngửa cổ, khoe ra chiếc cằm tinh tế, đôi mắt hơi nhắm lại, lông mi dài giống như hai con bướm đậu trên đó.
Đó là cậu - Bạch Tử Sách của trước kia.
Lăng Hàm không kìm lòng được mà cầm quyển sách đó lên, mở ra mới biết đây là một quyển sách ảnh, bên trong tập hợp đủ loại ảnh chụp của Bạch Tử Sách khi còn sống. Có lẽ vì làm Lăng Hàm lâu quá, cậu cảm thấy người đàn ông trong ảnh rất xa lạ, giống như một người khác.
Đặt sách ảnh của ngôi sao nam khác trên đầu giường, lẽ nào Lục Tư Nguyên là fan của mình?
Sau đó cậu nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ này, nếu như Lục Tư Nguyên là fan của mình, kiếp trước hai người cũng không đến mức nhìn nhau không vừa mắt như thế.
Bỏ cuốn sách ra, tâm trí Lăng Hàm bị chiếc giường đôi rộng rãi mềm mại bên cạnh thu hút, chiếc giường này tối nay là của một mình cậu rồi.
Lăng Hàm vui vẻ nhào lên đó mà lăn tới lăn lui, mùi hương thanh mát và sạch sẽ ngập tràn trong khoang mũi. Tất nhiên tối hôm đó Lục Tư Nguyên không về.
Ngày hôm sau, Lăng Hàm ăn mặc chỉnh tề, tinh thần hăng hái, đi thử vai theo địa chỉ mà Đường Tập đã gửi cho cậu. Bất kể là cơ hội thế nào, đối với cậu của thời điểm hiện tại, nó đều hiếm có và quý giá. Chuyện như thế này nếu gặp phải đời trước chắc cậu còn chưa từng nghĩ đến, từ khi ra mắt cậu đã gặp được toàn những đoàn phim truyền hình và điện ảnh chất lượng cao, hơn nữa chưa từng phải cầu cạnh cơ hội khắp nơi như vậy, đúng là khiến người ta phải bùi ngùi.
Sau khi đến nơi mà Đường Tập bảo, Lăng Hàm phát hiện ra đây là một khu biệt thự, hơn nữa trông có vẻ quen quen. Hoàn cảnh ở khu biệt thự này rất ổn, mảng phủ xanh rất nhiều, xe cộ đi lại cũng ít.
Sau khi xuống xe, càng đi vào trong, Lăng Hàm càng khẳng định đây là nơi mà mình từng đến.
Do dự đi men theo con đường nhỏ vào sâu bên trong, Lăng Hàm đột nhiên nhận được điện thoại của Đường Tập: “Anh đến nơi chưa?”
“... Đến rồi.”
“Đến đâu rồi? Tôi ra đón anh.” Giọng của Đường Tập có vẻ rất phấn khích.
Lăng Hàm dừng bước, hỏi đầy nghi ngờ: “Đây thực sự là chỗ thử vai à?”
Cậu còn tưởng là những nơi đại loại như công ty hay khách sạn, không ngờ là ở khu biệt thự.
“Đúng vậy!” Giọng của Đường Tập lẫn cùng tiếng thở hổn hển, chắc vì vội vàng chạy ra: “Anh đang ở đâu? Tôi ra ngoài rồi.”
Lăng Hàm nhìn xung quanh, phát hiện bên cạnh mình có một lối đi do giàn hoa tạo thành, liền nói thật.
“Đợi yên ở chỗ đó, tôi qua đón anh ngay.” Đường Tập vội vàng nói hai câu rồi cúp máy.
Lăng Hàm hơi nhướn mày, liếc thấy băng ghế dài bên cạnh, bước tới đó và ngồi đợi.
Chưa được bao lâu đã có tiếng bước chân từ xa chạy tới, qua khe hở của những cây dây bụi, cậu nhìn thấy Đường Tập xuất hiện ở một con đường lát đá khác, vừa đi vừa nhìn ngó xung quanh.
Lăng Hàm vẫy vẫy tay với cậu ta: “Tôi ở đây.”
Đường Tập lập tức quay đầu lại, khoảnh khắc nhìn thấy Lăng Hàm, cậu ta hơi giật mình: “Ở đây thật nè.”
Nghe thấy câu nói ngốc không tưởng được của cậu ta, Lăng Hàm suýt nữa đã bật cười thành tiếng: “Tất nhiên rồi, chẳng lẽ cậu cho rằng tôi đang lừa cậu?”
Đường Tập sờ sờ chóp mũi, có vẻ mất tự nhiên, dáng vẻ ngượng ngùng của một chàng trai trông vô cùng đẹp. Nói về tướng mạo, Đường Tập tuyệt đối không thể sánh cùng Lục Tư Nguyên, nhưng hơi thở thanh xuân chỉ có ở lứa tuổi thiếu niên ấy khiến Lăng Hàm rất thích, ở bên cạnh Đường Tập cho cậu cảm giác trẻ trung, ở bên cạnh Lục Tư Nguyên, lúc nào cũng thấy thiếu tự nhiên.
Lăng Hàm đột nhiên ý thức được việc mình lại nghĩ tới Lục Tư Nguyên, vội vàng cắt ngang dòng suy nghĩ, cười khẽ bước tới bên cạnh Đường Tập: “Đi thôi.”
“Đi theo tôi.” Đường Tập đi đằng trước dẫn đường, cứ đi vài bước quay đầu một lần, dường như sợ cậu không theo kịp.
Lăng Hàm cảm thấy rất buồn cười.
Đi bộ chừng khoảng năm phút, hai người đến trước một căn biệt thự ba tầng, biệt thự ở chỗ này trông cũng na ná nhau, thế nhưng khi đứng trước căn biệt thự ấy, Lăng Hàm đột nhiên nhận ra nơi này.
Đây là nhà của đạo diễn phim truyền hình nổi tiếng Đường Diệp, cũng là nhà của Đường Tập.