Chương : Lật thuyền
“Từ nhỏ anh ta đã có cuộc sống ưu tú, chắc hẳn sẽ kiêu ngạo, về sau gặp phải tai ương, chắc hẳn sẽ rất buồn, sẽ ôm thù hận trong lòng, thế nhưng trong khoảnh khắc sắp báo được thù lớn mà lại từ bỏ vì không nỡ tổn thương sư muội, anh ta rất lương thiện, là một công tử khiêm tốn dịu dàng như ngọc...”
Đường Diệp khẽ gật đầu hài lòng, trong ánh mắt có phần tán thưởng, dường như rất đồng tình với phân tích của Lăng Hàm.
Lăng Hàm từng tham gia rất nhiều bộ phim truyền hình và điện ảnh, hợp tác cùng đạo diễn và biên kịch cả trong và ngoài nước, kinh nghiệm khá phong phú, việc phân tích nhân vật không thể làm khó được cậu, cho nên cậu không hề rụt rè, mọi chuyện sau đó cũng xảy ra y như suy nghĩ của cậu, bàn bạc với Đường Diệp vô cùng vui vẻ và thuận lợi, suy nghĩ của hai người trên các phương diện như nắm bắt và thể hiện nhân vật về cơ bản đồng nhất.
Bầu không khí hòa hợp một cách bất ngờ.
Kiểu hòa hợp này là kết quả mà Lăng Hàm cố tình tạo ra, khi đạo diễn bắt đầu chỉ dẫn, nội tâm đạo diễn đã có sẵn kết luận và mạch logic, cho nên suy nghĩ của diễn viên thực ra không quan trọng, quan trọng là suy nghĩ của diễn viên phải khớp với ý đồ của đạo diễn, có thể thể hiện ra được thứ mà đạo diễn muốn. Lăng Hàm biết Đường Diệp muốn nghe cái gì, câu nào cũng nói theo ý của Đường Diệp.
Bất tri bất giác mà đôi bên đã nói cả tiếng đồng hồ.
Hai bàn tay Đường Diệp đặt thoải mái trên sofa, nét cười trên gương mặt rõ hơn, đây là tâm thế hoàn toàn thả lòng. Lăng Hàm nhìn thấy tư thế của ông, âm thầm thở phào, cậu đã có được sự tin tưởng của Đường Diệp.
“Tiểu Lăng, nếu cậu là Bạch Như Phong, cậu sẽ tha thứ cho sư muội của mình chứ?” Bất thình lình, Đường Diệp cất tiếng hỏi.
Bàn tay đang cầm cốc nước của Lăng Hàm khựng lại, có tha thứ không?
Trong đầu hiện lên gương mặt của Chu Bắc Hiền và Y Tự cùng vẻ đắc ý của họ.
“Anh Bạch, chúng tôi chưa từng chia tay...”
“Anh Bạch, anh sẽ tha thứ cho chúng tôi chứ...”
Sự chật vật khi bị gán mác “bóc bánh trả tiền”, cảm giác hoảng hốt lo sợ khi tháo chạy...
Sống lại đã rất lâu rồi, Lăng Hàm có rất ít cơ hội nhìn thấy hai người kia, cậu tưởng mình đã lãng quên thù hận và khổ đau của kiếp trước, nhưng bây giờ xem ra chẳng qua chỉ là tự lừa mình dối người.
Cậu đặt cốc nước lên trà kỷ bằng gỗ đàn hương, chén sứ sáng bóng chạm vào mặt gỗ phát ra tiếng vang thanh thúy, khẽ cười: “Sao có thể chứ?”
Tiếng cười trong vắt đó như bám vào trái tim người nghe, Đường Diệp và Đường Tập đồng thời sững sờ.
Đồng tử của thanh niên nhạt dần, đôi môi nhếch thành một nụ cười mỉm, nhưng nét cười không hề chạm đến đáy mắt.
“Nếu như tôi là Bạch Như Phong, chắc chắn sẽ không buông tha đôi nam nữ kia.”
Giọng nói nhẹ nhàng như gió thổi mây bay, nhưng khi lọt vào tai lại mang ý vị khiến người ta phải kinh ngạc.
Nhất thời không có ai nói gì.
Chốc lát sau, Đường Tập kinh ngạc mà gọi một tiếng “Lăng Hàm”, Lăng Hàm mỉm cười dịu dàng với cậu chàng: “Sao thế?”
Đường Tập lầm bầm như bị hỏi đúng chỗ khó, lát sau mới do dự: “Tại sao không tha thứ?”
Nghe thấy câu hỏi này, chàng thanh niên đột nhiên bật cười, cơ thể ngửa ra lưng ghế gỗ lành lạnh, ngón tay trắng bệch vuốt lên chất gỗ bóng loáng.
“Bởi vì tôi ghét sự phản bội, bị người yêu phản bội là chuyện rất đau khổ.”
Câu nói của chàng thanh niên rất nhạt, chỉ là kể lại một sự thật, nhưng khiến người ta nghe ra bên trong dường như có ý tứ khác.
“Đó là vì cậu không yêu cô ấy.”
Người đàn ông trung niên ngồi ở ghế đối diện chậm rãi nói một cậu: “Nếu như cậu thực sự yêu một người, khi cô ấy cầu xin cậu, cho dù cậu có hận cô ấy đến thế nào đi chăng nữa, cậu vẫn sẽ tha thứ cho cô ấy, nếu như không thể tha thứ, vậy thì là chưa đủ yêu.”
Giọng điệu rất bình thản khiến Lăng Hàm hơi sững người.
“Cho nên Bạch Như Phong từ bỏ việc trả thù trong thời khắc quan trọng nhất, tha cho sư muội và sư đệ, bởi vì cậu ấy yêu cô ấy. Thù hận sinh ra từ tình yêu, tình yêu có thể hóa giải thù hận, yêu đến tận cùng, có thể bao dung cho một người, không có giới hạn, cho dù cô ấy có làm ra chuyện sai trái đến đâu đi chăng nữa. Đây là suy nghĩ của Bạch Như Phong, bởi vì cậu ấy yêu sư muội của mình.”
Giọng nói nho nhã của Đường Diệp lửng lơ trong không khí, khiến hai người còn lại trong phòng khách im lặng.
Đồng tử của Lăng Hàm hơi co lại, khóe miệng bất giác muốn nhếch lên thành một nụ cười phản đối, tiếc rằng sau cùng cậu chẳng tỏ thái độ gì. Cậu muốn nói, cảm giác đau đớn đó, ông không hiểu được, khi bị phản bội, cảm giác đau đớn ấy như một con dao, nó sẽ tùng xẻo người ta đến chết. Có lẽ thánh nhân có thể tha thứ được, nhưng cậu thì không, cậu không phải thánh nhân, cũng sẽ không lựa chọn tha thứ.
“Xem ra cậu không hề hiểu Bạch Như Phong như tôi tưởng tượng, cậu có thể quay về suy nghĩ cho kĩ, tôi đợi câu trả lời của cậu.” Giọng nói của đạo diễn nổi tiếng có vài phần thở than, sau đó chủ nhân của giọng nói này đứng dậy, khoát tay ngăn lời khuyên ngăn của Đường Tập, quay người bước lên cầu thang cách đó không xa, từ từ lên tầng.
“Cha...”
Giọng nói của Đường Tập khiến Lăng Hàm đang ngẩn ngơ trên sofa hoàn hồn lại, cậu đứng dậy, nói to với bóng lưng của Đường Diệp: “Thầy Đường, tôi sẽ quay về tìm hiểu thật kĩ!”
Người đàn ông trung niên kia không đáp lời, bóng lưng của ông nhanh chóng biến mất ở đầu cầu thang.
“Tính tình cha tôi có phần quái gở, Lăng Hàm, anh đừng để bụng...” Đường Tập giống như một chú chó Golden Retriever lo lắng, vẫy vẫy đuôi xoay quanh Lăng Hàm: “Ông ấy cảm thấy anh rất tốt, đã muốn dùng anh từ lâu rồi.”
Lăng Hàm lắc đầu, mỉm cười với thiếu niên như chú cún kia: “Là tôi thất lễ, cha cậu nói đúng, tôi vẫn chưa đủ hiểu Bạch Như Phong, tôi sẽ về suy nghĩ cho kĩ.”
Đường Tập lộ vẻ do dự: “Anh...”
Vẻ lo lắng của Đường Tập khiến Lăng Hàm không thể không vỗ vỗ bả vai cậu chàng: “Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ hiểu rõ nhân vật Bạch Như Phong này, đừng nói chuyện của tôi với cha cậu, tôi cũng hy vọng dựa vào khả năng của mình để có được sự công nhận của đạo diễn, cậu hiểu được tâm tình này chứ?”
Những lời này khiến Đường Tập im lặng, Lăng Hàm biết cậu ta đang nghĩ gì, trước kia Đường Tập cố gắng quay phim ngắn, không dựa dẫm vào danh tiếng của cha là để chứng minh bản thân, sau cùng thực sự đã làm được. Nghe những lời cậu nói, chắc chắn Đường Tập sẽ nghĩ rằng mình cũng muốn làm như vậy.
Quả nhiên, im lặng trong chốc lát, Đường Tập không khuyên nhủ nữa, chỉ nói: “Để tôi tiễn anh.”
Bên ngoài biệt thự rất yên tĩnh, gió mùa thu hơi mạnh, thổi qua tán lá làm lá cây kêu xào xạc. Lăng Hàm từ chối để Đường Tập tiễn thêm, một mình cậu từ từ bước ra khỏi khu biệt thự.
Gió thổi qua mái tóc, để lộ vầng trán trơn nhẵn của cậu.
Hơi lạnh thoảng qua khiến suy nghĩ của Lăng Hàm bay tán loạn.
“... Yêu đến tận cùng, có thể bao dung cho một người, không có giới hạn...”
“Nếu như không thể tha thứ, vậy thì là chưa đủ yêu...”
Giọng nói của Đường Diệp như hòa vào cơn gió, không ngừng luẩn quẩn quanh tai cậu.
Cậu chưa từng nghĩ tới việc tha thứ cho Chu Bắc Hiền, cho nên, ngay từ đầu cậu đã không yêu hắn?
Nếu như không yêu hắn, vậy cảm giác đau đớn như cào xé ruột gan kia không phải rất nực cười à?
Vốn tưởng rằng phân tích nhân vật rất đơn giản, mình có thể chiến thắng một cách thoải mái, không ngờ lật thuyền trong mương, làm hỏng ngay chuyện đơn giản nhất.
Lăng Hàm lắc lắc đầu, gạt mái tóc bị gió thổi tung lên, bước nhanh ra khỏi khu nhà.
Đợi khi cậu đi rồi, thiếu niên mới bước ra khỏi bụi cây phía xa xa, âm thầm thở dài.