Chương : Hỏi
Câu hỏi của Đường Diệp càng ngày càng kỳ quặc, Lăng Hàm không biết nên trả lời như thế nào, đây là tuyển diễn viên hay đi coi mắt vậy?
Cảm giác kỳ lạ ngày càng dâng lên, Lăng Hàm nghĩ có lẽ do cậu đến quá sớm, hiện giờ nên rời đi rồi tìm một cơ hội thích hợp để chính thức gặp mặt nói chuyện hay không?
Nhưng nghĩ lại, Đường Diệp là người lớn, tính tình không được tốt cho lắm, có lẽ ông hỏi thăm chuyện này là vì những tin đồn kia, muốn xem xét bối cảnh để tìm hiểu cậu thì sao?
Lăng Hàm nghiêng đầu, phát hiện Đường Tập đang im lặng nhìn mình chằm chằm như thể cậu chàng cũng đang chờ câu trả lời của cậu.
Ánh mắt nghiêm túc của Đường Tập làm Lăng Hàm bừng tỉnh - đây là đang kiểm tra!
Đường Tập không cắt lời chứng tỏ cậu ta muốn cậu trả lời, nói cách khác, câu trả lời của cậu rất quan trọng đến việc Đường Diệp có nhận cậu hay không!
Cậu nhớ tới những tin đồn từng nghe về Đường Diệp, nghe nói người này cực kì nho nhã, có vài phần kiêu ngạo, lúc chọn người đặc biệt coi trọng phẩm chất, nếu phẩm chất không đủ tuyệt đối không được nhận.
Lăng Hàm lập tức xốc lại tinh thần, cẩn thận trả lời: “Đúng là có rất nhiều người theo đuổi.”
Cảm ơn quyển nhật ký của Lăng Hàm để cậu có thể biết về chuyện của Lăng Hàm, bằng không cậu chẳng biết gì hết.
“Từng quen bao nhiêu bạn gái rồi?”
Câu hỏi này là để làm rõ lịch sử chuyện tình cảm sao? Có vài nghệ sĩ có đời tư chẳng ra làm sao, chắc chắn Đường Diệp sẽ không cho phép người như vậy ở trong ê kíp của mình.
“Không có.” Lăng Hàm là một chàng gay, làm sao có thể có bạn gái được.
“Thật sao?”
“Thật ạ.”
“Vậy có bạn trai không?” Đường Diệp bất thình lình hỏi.
Lăng Hàm sửng sốt nhưng may mắn cậu phản ứng nhanh, lắc đầu nói: “Không có ạ.”
“Không có? Không thích đàn ông sao?” Đường Diệp hỏi rất thẳng thắn, đôi mắt của ông nhìn chằm chằm Lăng Hàm như đang muốn nhìn vào tận xương của cậu.
Trái tim của Lăng Hàm đập thình thịch, Đường Diệp đã biết được chuyện gì rồi? Vì sao đột nhiên ông lại hỏi như vậy?
Thừa nhận? Hay là không thừa nhận?
Nội tâm Lăng Hàm đấu tranh kịch liệt một hồi, cậu kiên định đứng ở phe “không thừa nhận”.
Nói đùa, nếu để Đường Diệp biết cậu là gay thì chắc chắn cậu out rồi. Một đạo diễn lớn cứng nhắc, luôn ra dáng bề trên như vậy chắc chắn cực kì bảo thủ, hơn nữa bí mật cậu là gay tuyệt đối không thể nói ra, bằng không tiền đồ sẽ bị hủy hoại.
“Không thích đàn ông.” Lăng Hàm nuốt nước miếng nói.
Đường Diệp không nói gì, chỉ mỉm cười rồi nhanh chóng liếc qua Đường Tập im lặng ngồi một bên.
Lăng Hàm nghi hoặc nhìn về phía Đường Tập, chỉ thấy biểu cảm của cậu chàng rất lạnh nhạt, khóe miệng luôn nhếch lên chẳng biết đã biến thành một đường thẳng tắp từ bao giờ.
Bầu không khí trong phòng ăn có chút quái dị.
Trong lòng Lăng Hàm trở nên khẩn trương, chẳng lẽ lời nói dối của cậu đã bị bóc mẽ? Lẽ nào Đường Diệp cũng giống với chú Lê của Lục Tư Nguyên, có khả năng dùng ánh mắt xác định được đối phương có nói láo hay không? Chẳng lẽ cậu bị vạch trần rồi sao?
Trái tim đập thình thịch, cậu đang định nói gì đó để phá vỡ bầu không khí gượng gạo này thì thấy Đương Diệp thu lại ánh mắt đang nhìn Đường Tập, sau đó ông nhìn cậu, vẻ mặt ôn hòa, hỏi: “Một đối tượng qua lại cũng không có sao?”
Nghe câu hỏi này, phản ứng đầu tiên của Lăng Hàm là chuyện cậu nói láo đã bị nghi ngờ! Cũng đúng thôi, đến tuổi này của cậu mà chưa quen một ai đúng là rất bất bình thường, rất giả dối.
Lăng Hàm do dự không biết có nên đổi giọng hay không.
“Được rồi.” Đường Tập đặt đũa xuống, thanh âm của cậu chàng lúc này có chút lạnh lùng: “Cha, cha đừng hỏi nữa được không?”
Không biết có phải là ảo giác của cậu hay không nhưng Lăng Hàm cảm giác Đường Tập không vui, rõ ràng vừa rồi còn rất bình thường mà sao đột nhiên lại không vui rồi?
Chắc vì biểu hiện mất tự nhiên của Lăng Hàm quá rõ nên gương mặt đang âm trầm của Đường Tập lộ ra một chút ý cười, cậu chàng nói với Lăng Hàm: “Cha tôi đang nói đùa ấy mà.”
Lăng Hàm chẳng thể làm gì khác hơn là cười ha ha hai tiếng, trong lòng cảm thấy bất an, cậu không biết có chuyện gì xảy ra giữa Đường Tập với Đường Diệp, hiện giờ cậu chỉ quan tâm xem mình có vượt qua cuộc kiểm tra hay không.
Cậu không ngừng nhìn về phía Đường Tập, muốn lấy được kết quả kiểm tra từ trong ánh mắt của cậu chàng nhưng đáng tiếc Đường Tập chỉ cúi đầu tập trung ăn cơm, không hề nhìn Lăng Hàm.
Lăng Hàm mơ hồ cảm giác được lời nói vừa rồi của cậu khiến Đường Tập không vui, nhưng cậu vắt hết óc cũng không nghĩ ra được rốt cuộc là đắc tội ở chỗ nào.
Mấy người họ ăn sáng xong lại ngồi xuống ghế sofa nói chuyện chính, Lăng Hàm được Lục Tư Nguyên hướng dẫn đã sớm có chuẩn bị, tối hôm qua cậu đã chuẩn bị sẵn tất cả mọi thứ trong đầu.
“Bạch Như Phong sống ở Cốc Thần Y từ nhỏ, được Cốc Thần Y cứu sống, từ nhỏ đã lập chí cứu người, bản tính thiện lương cho nên dẫn đến chuyện anh ta dễ dàng tha thứ cho người khác.” Lăng Hàm dừng một chút, rũ mi nói: “Nhưng mà Bạch Như Phong cũng là người, cũng có yêu hận tình thù, sau khi bị phản bội chắc chắn sẽ tức giận, đau lòng, khổ sở, khoảng thời gian đó Bạch Như Phong nhất định không dễ chịu gì, sau khi gặp nam nữ chính, có nam nữ chính làm bạn và hóa giải tâm tình tiêu cực của anh ta cho nên sau này mới có thể tha thứ cho tiểu sư muội, thế nhưng...”
Lăng Hàm nói một mạch, Đường Tập ngồi đối diện cậu thẳng lưng chăm chú lắng nghe, ánh mắt có chút lo lắng như đang sợ ý kiến của cậu và ý kiến của Đường Diệp sẽ không giống nhau.
Lăng Hàm mỉm cười, tiếp tục thẳng thắn: “Có lẽ khoảnh khắc Bạch Như Phong buông tha cho tiểu sư muội cùng sư đệ là vì Bạch Như Phong yêu tiểu sư muội, cũng có tình cảm với sư đệ! Nhưng tâm tình của Bạch Như Phong phức tạp, có khả năng anh ta âm thầm thề rằng cả đời này sẽ không gặp lại hai người đó nữa, có lẽ sẽ có chút hối hận, cũng có chút thoải mái, có thể Bạch Như Phong đã từng hỏi chính mình rằng nếu có cơ hội làm lại thì có tha thứ cho họ lần nữa không, nhưng chính bản thân anh ta cũng không có đáp án.”
Giọng nói trẻ tuổi ổn định, rõ ràng như dòng suối róc rách chảy qua.
Lăng Hàm vừa nói vừa chăm chú nhìn phải ứng của Đường Diệp, cách làm an toàn nhất khi nói chuyện với Đường Diệp đó là cứ dựa theo ý tứ của Đường Diệp mà nói, sao cho hoàn toàn phù hợp với ý kiến của ông nhưng Lăng Hàm vẫn chọn cách nói suy nghĩ của mình.
Nếu như không thể hoàn toàn loại bỏ được ảnh hưởng của chính mình, vậy chẳng thà đánh nát nhân vật đó rồi đem cả suy nghĩ lẫn lý giải của mình trộn vào rồi sáng tạo ra một nhân vật mới. Mỗi diễn viên đều có cách hiểu về nhân vật khác nhau dẫn đến cách lý giải cũng khác nhau, chỉ cần có thể biểu đạt ra được ý đồ mà đạo diễn mong muốn, khống chế ở trong phạm vi đạo diễn có thể chấp nhận được thì chắc chắn những đạo diễn có năng lực, có sáng tạo đều sẽ tiếp nhận.
Lăng Hàm tin rằng, với lý lịch đời tư cùng địa vị của Đường Diệp, tuy ông sẽ không thích người không có ý kiến giống mình, nhưng cậu càng tin rằng sự chuyên nghiệp của Đường Diệp sẽ không để ông từ bỏ cơ hội có được một cách lý giải nhân vật tốt hơn.
Trong ánh mắt Đường Tập thoáng ánh lên vài phần lo lắng, chắc cậu ta sợ Đường Diệp sẽ lại nói lời phê bình.
Lăng Hàm giữ im lặng, Đường Diệp đột nhiên cười rộ lên rồi gật đầu: “Không tệ không tệ, tuổi trẻ tốt ở chỗ này, có suy nghĩ, có can đảm, logic về nhân vật của cậu không có vấn đề gì cả, hơn nữa còn càng đầy đủ hơn, cậu không giống người mới như một trang giấy trắng.”
Lăng Hàm nghe Đường Diệp nói vậy rốt cuộc cũng yên tâm, bàn tay nắm chặt buông ra, lúc này cậu mới cảm nhận được lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.