Chương : Tức giận
Có lẽ các nhân viên trong ê kíp đều là mèo đêm, vừa mới đồng ý kết bạn chưa bao lâu thì Tiểu Hồ Ly đã gửi một tin nhắn riêng cho cậu. Lăng Hàm mở ra xem, không ngờ lại là một tấm ảnh chụp trong phim của mình.
“Tôi đã up lên Weibo rồi, đẹp quá, đừng có kiện tôi chuyện vi phạm bản quyền hình tượng đấy nhé, tôi làm vậy cũng là một cách tuyên truyền giúp cậu mà!”
Lăng Hàm càng cười rộ hơn.
Cậu ấn vào Weibo của Tiểu Hồ Ly, phát hiện đúng là có ảnh trong phim của mình thật. Một người đàn ông mặc đồ trắng đang đứng nghiêng, hơi ngẩng đầu, để lộ vùng từ cằm xuống cổ và những đường nét tuyệt đẹp.
Bên dưới còn có cả bình luận của Tiểu Hồ Ly: Tiểu thịt tươi mà mọi người muốn đây! Chụp trực tiếp bằng điện thoại, không PS, không filter nhé!
Bên dưới có hàng loạt các bình luận nào là “liếm màn hình”, nào là đoán thân phận của người trong tấm ảnh.
Lăng Hàm thấy buồn cười, nhưng cậu cũng hơi vui vui, như thể trở về thời kỳ đỉnh cao trước kia, mỗi lần cậu up ảnh, có vô số người gào khóc gọi ông xã ơi em muốn lấy anh. Giờ nghĩ tới tình cảnh nửa hot nửa scandal của mình, Lăng Hàm lại thấy hơi bất lực.
Dạo gần đây cậu không có tin tức nào gây sốc cả, cũng không có tác phẩm gì, mọi người sắp quên mất cậu rồi. Lăng Hàm cảm thấy bản thân cũng nên cố gắng một phen, công ty không cho cậu tài nguyên, cậu không thể tự từ bỏ được, thế là cậu tải ảnh về rồi đăng lên Weibo của mình: Phim mới “Vô Huyền”, mong mọi người ủng hộ nhiều.
Chưa được mấy phút sau, mọi người lại lũ lượt bình luận, có người khen đẹp, khen ngầu kêu muốn liếm láp, có người lại chửi cậu xấu xa còn giả bộ thanh cao…
Lăng Hàm bình tĩnh tắt Weibo.
Căn phòng hai người giờ chỉ có một mình cậu, sau khi tắt điện thoại, căn phòng bỗng càng tịch mịch hơn.
Lăng Hàm dựa lưng vào đầu giường, cậu mở mắt nhìn chằm chằm chiếc đèn tròn trên trần nhà, thầm nghĩ: Tại sao Lục Tư Nguyên không liên lạc gì với mình nhỉ?
Cậu tới Hoành Điếm đã ba ngày rồi, Lục Tư Nguyên lại không hề gọi cuộc điện thoại nào, không gửi lấy cả một cái tin nhắn, như thể muốn hoàn toàn tuyệt giao với cậu vậy.
Lăng Hàm khó tránh khỏi có chút thấp thỏm, chắc không phải anh nhớ tới chuyện cậu đẩy anh hại anh bị đập đầu vào bồn tắm đấy chứ.
Lăng Hàm cười khổ, nhưng nụ cười cũng nhạt dần, ánh mắt đượm buồn.
Điện thoại bỗng vang lên tiếng “tích”, Lăng Hàm vội ấn vào.
Là một dãy số lạ.
Khóe miệng đang giương lên bỗng cứng đờ, tâm trạng mong chờ bỗng biến mất tăm, cậu lạnh lùng mở tin nhắn ra xem, đoán có lẽ là tin quảng cáo gì đó, nhưng đó lại mà một tin nhắn nằm ngoài dự liệu của cậu, nội dung chỉ vỏn vẹn hai chữ: Ngủ ngon.
Lăng Hàm nhìn hai chữ “ngủ ngon” này rất lâu, những người có thể nghĩ tới đều nghĩ hết một lượt trong đầu, nhưng không sao xác định được. Người đêm hôm khuya khoắt có thể gửi tin nhắn chúc mình ngủ ngon, lẽ nào là người ái mộ mình?
Từ lúc sống lại tới giờ, đây là lần đầu tiên Lăng Hàm nhận được tin nhắn kiểu này, nhưng trong lòng cậu không hề mong chờ, cũng không vui sướng chút nào.
Lăng Hàm giữ phím tắt nguồn một lúc lâu, màn hình hoàn toàn tối lại, phản chiếu gương mặt có chút tiều tụy mệt mỏi của cậu.
Lăng Hàm bỗng ý thức được việc cậu đang mong ngóng điện thoại của Lục Tư Nguyên.
Cậu vội để điện thoại lên tủ ở đầu giường, tắt đèn, chui vào chăn, nhưng mắt vẫn trợn trừng nhìn trần nhà tối đen như mực.
Tình trạng này không ổn…
Lần này sau khi về, cậu phải tìm nhà rồi chuyển ra ngoài ngay thôi.
Tính ra, công ty có phân ký túc cho diễn viên, biết đâu mình cũng có thể xin một căn?
Lăng Hàm quyết định sáng mai sẽ hỏi Tưởng Nghị, nói không chừng cậu ta lại biết rõ quy trình.
Cậu trở mình, từ từ chìm vào giấc mộng.
Hôm sau vẫn quay các cảnh rườm rà như mọi ngày, thoáng cái đã tới mười hai giờ trưa, anh trai đưa cơm đã mang cơm trưa tới, đạo diễn Lý tuyên bố nghỉ, cả đám người đã đói đến mức bụng dính lưng lúc này mắt sáng như sao, ùa cả lên.
Lăng Hàm không có trợ lý, tất nhiên cũng phải qua đó giành đồ ăn, thật ra tình cảnh của cậu khiến người trong ê kíp rất kinh ngạc, dạo gần đây vì dính nhiều scandal nên Lăng Hàm bỗng nổi lên nhanh chóng, lại còn được làm nam thứ ba trong phim, đáng ra sẽ không phải một mình như vậy, không cần phải có tới ba trợ lý như Y Tự nhưng ít nhất cũng nên có một người chứ, đằng này cậu chẳng có ai cả.
Lăng Hàm đang định đi qua đó, một bóng người cao gầy bỗng đứng chắn trước người cậu, Y Tự mặc một bộ trường bào màu xám tím đứng chắn trước đường của Lăng Hàm. Cậu ta mím chặt môi, ánh mắt lạnh như băng.
Lúc này, phần lớn mọi người đều đang vây quanh đạo diễn sinh hoạt để lĩnh cơm hộp, rất ít người chú ý tới bên này, tiếng nói huyên náo cũng che lấp đi cảnh giương cung bạt kiếm của hai người.
“Có chuyện gì không?” Lăng Hàm chớp mắt, dạo gần đây, trừ lúc phải quay phim ra thì hai người này tránh xa nhau được bao nhiêu thì tránh bấy nhiêu, nước sông không phạm nước giếng, Y Tự cũng đã dừng các hành động khiêu khích, gây sự của mình lại. Cậu cứ tưởng rằng con người này đã học được cách tôn trọng người khác, nhưng không ngờ vẫn chứng nào tật nấy.
“Tối qua, có phải Chu Bắc Hiền tới phòng của mày không?” Y Tự hỏi thẳng, may mà lúc này xung quanh đang rất ồn ào, mọi người đều bận buôn chuyện rồi ăn uống, không có ai chú ý tới bên này.
Lăng Hàm: “…”
Câu này nghe sao thấy kỳ vậy nhỉ? Y Tự là người yêu của Chu Bắc Hiền, là người yêu mà lại hùng hổ tới chất vấn có phải người đàn ông của cậu ta tối qua tới phòng của cậu không, thế này không phải sẽ khiến người ta hiểu lầm à?
Sự trầm ngâm của Lăng Hàm khiến Y Tự càng tức điên lên, cậu ta tiến sát lại một bước, nghiến răng nói: “Đúng, hay là không?”
“Đúng.”
Giây phút nói xong, Lăng Hàm có cảm giác khí thế của người trước mặt bỗng bừng bừng lên, gương mặt vặn vẹo, hai mắt như có thể phun ra lửa. Cùng lúc đó, tay phải của cậu ta khẽ giơ lên kèm theo cơn tức, áp sát vào mặt Lăng Hàm!
Trong tích tắc, Lăng Hàm đã giơ tay lên chặn ngay bàn tay phải đang giáng xuống mặt mình lại, cậu cười lạnh: “Muốn đánh người à?”
“Đồ khốn!” Người đối diện tức tối gắt lên, vì giọng điệu quá sắc bén khiến cho hai người ở gần nhất quay lại, tò mò nhìn qua.
Lăng Hàm vô cùng kinh ngạc, cậu hoàn toàn không ngờ Y Tự sẽ phát điên, cũng không ngờ phản ứng của cậu ta lại mạnh đến vậy, còn dám có ý định đánh người trước mặt bao người ở đây.
“Anh ta chỉ vào phòng tôi ba phút rồi đi luôn.” Lăng Hàm vội nói.
Y Tự bỗng vung tay ra, tựa như hoàn hồn lại từ cơn phẫn nộ, hất cằm nói: “Thật?”
Lăng Hàm đoán có lẽ tối quá cậu ta không nhìn thấy những việc đã xảy ra, chỉ nghe thấy tiếng bàn tán cho nên hôm nay mới tới hỏi ép mình.
“Thật.” Cậu bực mình nói: “Phiền cậu tránh ra cho.”
“Anh ấy tới phòng của mày làm gì?”
Lăng Hàm nhếch lên một nụ cười châm biếm, khoanh tay trước ngực đáp: “Xin hỏi cậu Y đây với Chu tổng có quan hệ gì với nhau? Tại sao lại phải hỏi chuyện giữa tôi và Chu tổng vậy?”
Y Tự sững ra, ngang ngược nói: “Mặc kệ tao, tao hỏi thì mày cứ trả lời đi là được!”
“Xin hỏi, cậu Y Tự là cảnh sát à? Tại sao lại phải cố gặng hỏi chuyện giữa tôi và Chu tổng thế?”
Trong mắt Y Tự lóe lên vẻ ác liệt, nhưng cậu ta vẫn gằn giọng nói: “Đừng có kiểu rượu mời không uống thích uống rượu phạt.”
Trong đôi mắt độc ác ấy ẩn giấu sự lo lắng cùng bất an, cảm giác này có chút quen thuộc, là cảm xúc cậu thường thấy ở kiếp trước vào những lúc soi gương.
Khi ấy, có người thường chụp ảnh cho cậu, cho cậu biết Chu Bắc Hiền và Y Tự lại đi đâu và làm gì.
Cậu lại nghĩ tới ánh nhìn chăm chú đầy sự ganh ghét của Y Tự khi Chu Bắc Hiền và mình tiếp xúc trước đó, Lăng Hàm bỗng thấy sung sướng. Chu Bắc Hiền và Y Tự xảy ra vấn đề rồi! Cho nên giờ Y Tự mới nhạy cảm và tức giận với chuyện tối qua Chu Bắc Hiền vào phòng cậu đến thế.