Chương : Đánh nhau
Cậu không ngừng lướt Weibo, tin tức, vì có Âu Dĩnh dẫn đầu làn sóng, thêm việc có người cố tình đẩy chuyện này lên cao, có những ngôi sao nhỏ trước đây bị ức hiếp cũng nhảy ra chỉ trích Y Tự. Nhất thời, Y Tự bỗng trở thành đối tượng đả kích của mọi người.
Nhưng chuyện video cũng nhanh chóng được đè xuống, đồng thời biến mất khỏi từ khóa tìm kiếm.
Lòng Lăng Hàm chùng xuống, cậu biết GMG ra tay bảo vệ Y Tự rồi.
Một công ty quản lý coi nghệ sĩ làm hàng hóa như GMG, lúc nghệ sĩ xảy ra chuyện sẽ căn cứ vào tổn thất và tiềm lực lợi ích để quyết định xem có cứu nghệ sĩ đó không, ví dụ như vụ mâu thuẫn trước đây của cậu với Thường Hoan, GMG thà làm trái lương tâm bảo vệ Thường Hoan cũng không chịu đứng về phía cậu. Hôm nay, bên đó lại ra tay giúp đỡ Y Tự, chắc chắn là muốn giữ cậu ta rồi.
Điều đó cũng đúng thôi, trước mắt Chu Bắc Hiền chủ lực nâng đỡ Y Tự, muốn xây dựng cậu ta trở thành ngôi sao lớn giống như Bạch Tử Sách, bước đầu đã có hiệu quả, không thể vào thời khắc quan trọng thế này mà kéo Y Tự rớt đài được.
Sau khi lịch sử đen tối của Y Tự được đè xuống, các tuyên truyền về bộ phim “Vô Huyền” cũng lũ lượt được tung ra. Trong đó, còn đẩy điểm sáng là tình tiết giữa mối quan hệ giữa nhân vật nam thứ hai do Y Tự đóng và nam thứ ba do Lăng Hàm đóng ra, về sau hai người xích mích thành thù, mối quan hệ trở nên tồi tệ. Phương hướng tuyên truyền rõ ràng là muốn trộn lẫn scandal đời thật và tình tiết trong phim của hai người vào với nhau, xào nấu thành giả tưởng giữa hai người.
“Bên ngoài có nhiều phóng viên lắm.” Cây Kéo Nhỏ lén chạy tới chỗ Lăng Hàm: “Chắc tới để moi tin.”
Lăng Hàm “ừ” một tiếng, không có phản ứng gì. Chuyện này cũng bình thường thôi, chó săn bây giờ lúc nào chẳng thính, họ không tới mới khiến người ta cảm thấy kỳ lạ.
Tới mười một giờ, Đường Diệp quay lại, Y Tự mang theo nụ cười gượng gạo đi cạnh ông. Trước ánh mắt của nhiều người, Đường Diệp bình tĩnh, tự nhiên hô hào mọi người bước vào quay phim theo đúng tiến độ. Lăng Hàm vừa nhìn ánh mắt ông liền biết nguyện vọng muốn đuổi Y Tự cút khỏi đây tan thành mây khói rồi.
Có Đường Diệp ở đây, mọi người làm như không có gì xảy ra, quay về công việc của mình, trưng ra cái vẻ “tôi không biết gì hết”, “tôi chẳng hóng hớt gì cả”.
“Lăng Hàm.”
Lúc Đường Diệp đi vào, Lăng Hàm đã đứng dậy, nhưng cậu chần chừ không đi qua đó, có vẻ Đường Diệp chú ý thấy cậu liền vẫy tay với cậu: “Qua đây với tôi.”
Lăng Hàm ngờ ngợ, đi theo ông vào một góc không người, Đường Diệp nói: “Tôi biết cậu và Y Tự có mâu thuẫn với nhau.”
Ông đưa tay lên ngăn lời Lăng Hàm định nói lại: “Tôi biết cậu định nói gì, cậu không cần phải giải thích gì cả, tôi không quan tâm, cũng không muốn biết. Tôi chỉ yêu cầu cậu nhớ một điều, vấn đề giữa cậu và Y Tự đã làm ảnh hưởng tới cả đoàn làm phim của chúng tôi.”
Lăng Hàm ngậm miệng, thật ra Đường Diệp nói đúng, giờ có nói gì thì cũng vẫn rất cứng nhắc, mâu thuẫn của cậu và Y Tự gây ảnh hưởng tới đoàn làm phim là chuyện ván đã đóng thuyền, không thể chối cãi được.
“Tôi xin lỗi.” Rõ ràng Đường Diệp đã cho cậu cơ hội để cậu có được vai diễn này, nhưng vì chuyện của cậu với Y Tự mà lại làm ảnh hưởng tới Đường Diệp, Lăng Hàm cảm thấy rất áy náy.
“Không cần phải xin lỗi.” Đường Diệp xua tay, dịu dàng nói: “Lát nữa sẽ có người vào đây chụp ảnh, nhớ phải duy trì hòa bình với Y Tự đấy.”
Ồ, thì ra là cố tình muốn đánh tiếng trước.
Biết được mục đích của ông, Lăng Hàm khẽ thở dài, cậu thì có thể phối hợp, chỉ là không biết bên phía Y Tự…
Đường Diệp như nhìn ra nghi vấn của cậu, ông nói: “Tôi đã dặn Y Tự rồi.”
Có Đường Diệp bảo đảm, Lăng Hàm cũng yên tâm hơn.
Một lúc lâu sau, Âu Dĩnh mặc váy đen và Tất Thâm mới bận rộn ở ngoài cũng đã tới, Lăng Hàm và Âu Dĩnh đưa mắt nhìn nhau, từ trong mắt cô, cậu có thể nhìn ra được việc cô cũng đã được dặn dò trước rồi.
Cho nên cuộc họp ban nãy để đưa ra quyết định xây dựng một ê kíp thân thiết vui vẻ với nhau sao?
Lăng Hàm cạn lời nhìn trời.
Quay về phim trường, Lăng Hàm, Âu Dĩnh, Y Tự cứng nhắc đến mức có mù cũng nhìn ra, may mà ở giữa có Tất Thâm có EQ cao giảng hòa, khiến bầu không khí không bị gượng gạo quá.
Sau đó, Âu Dĩnh và Lăng Hàm xếp hàng đi đến phòng trang điểm, bỗng có người đi nhanh, chen vào giữa Lăng Hàm và Âu Dĩnh, khiến Âu Dĩnh đang đi đôi guốc cao mười hai phân suýt thì bị ngã.
“Cậu!” Âu Dĩnh được Lăng Hàm đỡ lấy, thấy người đi qua là Y Tự, cô dựng ngược cả lông mày: “Không biết đi đường cho đàng hoàng à!”
Y Tự chậm rãi quay qua, ánh mắt lạnh lùng, kiêu ngạo: “Chó ngoan không chắn đường.”
Âu Dĩnh tức đến mức suýt thì phun máu, vành mắt đỏ lên, cơ thể mảnh mai khẽ run.
“Lại bắt đầu giả bộ yếu đuối đấy à?” Y Tự quay lại, lạnh lùng nhìn Âu Dĩnh: “Là cô hại tôi trước, giờ lại trưng ra cái vẻ kẻ bị hại cho ai xem?”
Cậu ta còn giả bộ nhìn trái ngó phải, nhún vai nói: “Có phải lại tìm ai đó lén quay lại không? Quay đi! Tôi chờ xem đấy! Nào, từ từ mà quay, nói cho cả thế giới này Y Tự tôi đây ghét con khốn như cô thế nào!”
Lăng Hàm cau mày, đang định nói gì đó thì Y Tự đã chỉ thẳng vào mũi cậu mắng: “Còn mày nữa đấy! Mày với con khốn này cùng một giuộc với nhau, lòng dạ độc ác, thủ đoạn dơ bẩn gì cũng muốn dùng hết!”
“Cậu quá quắt nó vừa thôi!” Âu Dĩnh trợn tròn mắt, xua mạnh tay, như thể làm thế có thể đuổi được Y Tự đi vậy.
Trong phòng hóa trang, chỉ có Cây Kéo Nhỏ với một stylist khác đang trợn mắt nhìn ba người họ cãi nhau.
“Đừng tưởng tôi không biết cô làm những chuyện bẩn thỉu gì? Cô từng ngủ với lão sếp của Chính Hợp Thanh Mỹ, còn từng ngủ với Thái tử của Long Hưng, giờ kim chủ là ai ấy nhỉ? À, hình như là lão tổng của Gia Di đúng không? Được lắm, có muốn tôi tung những chuyện này của cô ra cho cả thế giới này biết không! Con đĩ bao thằng cưỡi như cô, có dám thừa nhận không!”
“Chát” một tiếng, tất cả mọi người trong phòng trang điểm đều ngẩn ra, cứ như ai đó vừa ấn công tắc dừng, mọi người đều đơ ra tại chỗ.
Mặt Y Tự lệch sang một bên, trên gương mặt trắng nõn dần hiện lên dấu năm ngón tay rõ ràng.
Tay Lăng Hàm giơ cao trên không.
Âu Dĩnh vì tức giận mà vẫn giữ nguyên tay xua đuổi trước ngực.
Thời gian như ngừng lại, qua năm giây, Y Tự không tin nổi sờ sờ mặt mình, từ từ ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Lăng Hàm: “Mày… đánh tao?”
Mặt Lăng Hàm lạnh tanh, không có cảm giác căm ghét, không hưng phấn, không ai có thể nhìn ra được điều gì ở cậu, chỉ có đôi mắt trở nên thâm trầm, như bầu trời sao, ẩn chứa một ngọn lửa giận.
“Đúng, là tôi đánh cậu.” Cậu từ từ thu tay lại, cái tát này cậu đã muốn tát từ kiếp trước rồi.
“Mày đánh tao?” Y Tự vẫn không tin nổi, bất ngờ, kinh ngạc đến mức không thể chấp nhận nổi sự thật.
“Đúng, tôi không chỉ đánh cậu, còn muốn đạp cậu nữa kìa.” Sau đó cậu nhấc chân, đạp thẳng vào bụng Y Tự.
Một đạp này là để trả thù cho những cú đâm ở bụng.
Y Tự hoàn toàn không ngờ được Lăng Hàm vẫn còn đánh người, không phòng bị lại nhận thêm một đạp, cậu ta ôm bụng kêu lên một tiếng, ngã xuống đất co ro cả người.
Lúc này, ba người còn lại trong phòng đã hoàn toàn sững sờ, vội chạy tới vây lấy Y Tự.