Chương : Đàm phán
Lăng Hàm chỉ hận sao thời gian không thể quay ngược lại, nếu như ban nãy cậu không bước vào phòng thì tốt quá. Chu Thành có gì đáng sợ đâu, dù sao anh ta cũng không thể ăn tươi nuốt sống cậu được. Người từng có quan hệ xác thịt với anh ta là Lăng Hàm trước kia, không phải cậu, hơn nữa Chu Thành và cậu đã cắt đứt quan hệ, cho dù anh ta nhìn thấy cậu cũng sẽ không có động tác dư thừa nào, trốn tránh cái con khỉ!
Điện thoại nội bộ trong văn phòng bất thình lình đổ chuông, cô trợ lý vốn đang dựa sát vào người Lăng Hàm quay người đi nghe điện thoại, giúp cậu thở phào một hơi.
Cô trợ lý ngọt ngào “a lô” một tiếng, sau đó ngẩng đầu nhìn Lăng Hàm, đáp lời rồi đặt điện thoại xuống, nói với Lăng Hàm: “Anh Lăng Hàm, Chu tổng lớn bảo anh tới văn phòng của anh ấy.”
Lăng Hàm: “...”
Chắc chắn ban nãy Chu Thành đã nhìn thấy mình cho nên mới gọi điện thoại tới. Có thể thu hồi suy nghĩ ban nãy được không, thực ra cậu cũng không muốn gặp Chu Thành lắm đâu.
“Tôi biết rồi.” Thể diện của Chu tổng lớn thì phải giữ rồi, Lăng Hàm chỉ có thể tự công nhận rằng số mình đen.
“Anh Lăng Hàm, hình như anh với Chu tổng lớn rất thân thiết nhỉ.” Cô trợ lý chớp đôi mắt ngây thơ, õng ẹo nói.
“Ờm, từng gặp vài lần.” Lăng Hàm thực không sống nổi với kiểu con gái ẽo ợt chảy nước này, cậu nói với trợ lý: “Lát nữa anh Khôn về, làm phiền cô thông báo với anh ấy một tiếng rằng tôi đã về nhé.”
“Dạ vâng.” Cô trợ lý ngọt ngào mỉm cười với cậu.
Lăng Hàm thực sự không chịu nổi nữa, lẽ nào A Khôn nhét tình nhân của anh ta vào đây!
Nhưng đây không phải chuyện mà cậu nên nghĩ tới, Lăng Hàm lắc lắc đầu, nhanh chóng đi ra khỏi văn phòng.
Văn phòng của Chu Bắc Hiền ở tầng bảy, văn phòng của Chu Thành ở tầng tám, cũng không biết có phải cố ý hay vô tình, cho dù Lăng Hàm vừa sống lại không được bao lâu, cậu cũng được nghe vài chuyện đấu đá cả trong sáng lẫn ngoài tối của hai anh em nhà này.
Lăng Hàm vừa đi vừa nghĩ, không biết Chu Thành tìm cậu có chuyện gì. Chu Thành từng cảnh cáo mình không được nhắc đến mối quan hệ với anh ta, bây giờ anh ta lại là người chủ động tìm mình.
Không ngờ cửa phòng làm việc lại để mở. Lăng Hàm do dự trong chốc lát mới sải chân tiến vào. Chu Thành ngồi trên ghế sô pha, cứ như đang cố tình đợi cậu; thấy cậu bước vào, anh ta mỉm cười đứng dậy: “Cuối cùng cậu cũng về rồi.”
Lăng Hàm có phần bất ngờ với vẻ nhiệt tình của anh ta, giọng điệu của anh ta khi nói chuyện như thể đôi bên là bạn bè, khiến cậu không được thoải mái lắm.
“Xin hỏi anh tìm tôi có chuyện gì không?” Lăng Hàm tỏ rõ thái độ làm việc công, đứng cách Chu Thành hơi xa một chút.
“Không có chuyện gì thì không được tìm cậu à? Dù gì chúng ta cũng từng...” Cậu cả nhà họ Chu chớp đôi mắt đào hoa, vừa nói vừa ghé tới, nụ cười trên mặt anh ta có phần ái muội.
Lăng Hàm thừa nhận Chu Thành thực sự rất đẹp trai, đã thế còn nhiều tiền, hào phóng, biết cách thả thính, nếu như làm tình nhân chắc sẽ là kiểu được chào đón nhất; nhưng Lăng Hàm cứ nghĩ đến việc hai người từng có mối quan hệ không thể miêu tả được kia, nhìn thấy gương mặt tuấn tú thoáng ý cười ấy, không những không cảm nhận được một chút sức hút nào mà ngược lại rất muốn đấm cho anh ta một cái.
“Chu tổng lớn từng cảnh cáo tôi đừng quá dây dưa với anh, nếu như không có chuyện gì thì tôi đi thật đây.”
Chu Thành sững sờ, sau đó nở nụ cười hờ hững: “Khá thú vị đấy. Nghe nói trong thời gian tôi đi Mỹ, cậu từng làm rất nhiều chuyện, lá gan của cậu cũng to gớm nhỉ, sao trước đây tôi không phát hiện ra!”
Lăng Hàm thản nhiên đáp: “Cậu cả nhà họ Chu một ngày trăm công nghìn việc, làm gì có cơ hội tìm hiểu một nghệ sĩ tận tầng đáy của giới giải trí như tôi? Với cả, tôi làm những chuyện đó cũng vì bất đắc dĩ mà thôi.”
Chu Thành hơi nheo đôi mắt đào hoa của mình, đột nhiên nói: “Cậu nói đúng lắm, tôi đã biết quá ít về cậu, chi bằng, chúng ta quay lại đi.”
Lăng Hàm: “...”
Ban nãy tai cậu không có vấn đề gì chứ, không nghe nhầm chứ, Chu Thành vừa nói anh ta muốn quay lại?
Cố tình gọi cậu tới để nói câu này?
Cậu vừa mới quay về, có cần thiết phải gây sốc như vậy không?
Chắc vì biểu cảm trên mặt cậu quá chấn động, Chu Thành bước tới, đặt tay lên vai Lăng Hàm. Lăng Hàm run lên như phải gió.
Chu Thành đưa đầu tới gần, ghé miệng vào tai cậu mà nói nhỏ: “Tiếp tục làm tình nhân của tôi, cậu thấy sao?”
Toàn thân Lăng Hàm lại run lên lần nữa, vội vàng hất tay anh ta ra, lùi về sau một bước: “Chẳng thế nào hết! Anh và tôi đã không còn quan hệ gì nữa rồi, sau này cũng không có đâu.”
Chu Thành có vẻ rất bất ngờ khi cậu từ chối, anh ta hơi nhíu mày, nghiêng đầu hỏi: “Thế này nhé, tôi cho cậu căn hộ đó, cậu thấy sao?”
Trong đầu Lăng Hàm hiện ra hình ảnh căn hộ mà mình từng sống khi sống lại, căn hộ đó rất lớn, môi trường khá ổn, bài trí xa hoa, nằm giữa thành phố A tấc đất tấc vàng, chỉ e giá của nó không thể dưới mười triệu tệ.
Người trước mặt cậu đang đùa à? Chỉ vì muốn tán cậu mà bỏ ra nhiều tiền như thế?
Lăng Hàm không thể tin nổi.
“Chi bằng thế này nhé, chỉ cần cậu theo tôi, sau này cậu muốn hát cũng được, muốn đóng phim cũng được, đều được hết, tôi đảm bảo cậu sẽ có nhiều cơ hội tốt hơn những người khác.”
Lăng Hàm không nói được gì nữa.
Cậu ấm đẹp trai nhiều tiền chắc hẳn đã tán nhiều người lắm rồi, lười quá chẳng buồn đưa đẩy ái muội lá mặt lá trái nữa mà đưa thẳng giá cả rõ ràng. Hoặc có khi vì cậu từng đi theo anh ta, cho nên anh ta không muốn tốn thời gian và sức lực nói những lời ngọt ngào hư tình giả ý nữa chăng?
Nói thật lòng, Lăng Hàm không hề có cảm giác bị sỉ nhục hay gì gì đó đại loại thế. Cả hai kiếp đều lăn lộn trong giới giải trí, cậu biết hết những chuyện nên biết và không nên biết. Cậu cũng hiểu rằng cái giá mà cậu ấm đẹp mã thừa tiền trước mặt mình đưa ra, đối với một nghệ sĩ ở chiếu dưới như cậu, không thể coi là sỉ nhục, thậm chí có thể xếp vào hàng “chân ái”. Dù sao thì các thương gia khác bao nuôi minh tinh đa phần đều có vợ con, hơn nữa trông mặt to bụng phệ; còn người trước mặt cậu có thể khiến người ta chủ động bò lên giường chỉ với gương mặt của anh ta, không cần anh ta phải ra tay bao nuôi.
Vụ buôn bán này không thể có lời hơn được nữa.
Nếu như là Lăng Hàm của trước kia, chắc lúc này cậu ta đã cảm động đến mức nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, nhào tới gọi anh ta là “tâm can bảo bối” rồi, nhưng tiếc rằng Lăng Hàm của hiện tại đã thay lòng đổi dạ.
Dù gì trước kia cậu cũng từng là nhân vật hô mưa gọi gió, là người từng trải, nên thứ mà cậu theo đuổi chắc chắn sẽ khác biệt.
Nhưng nếu như từ chối thẳng thừng, chắc anh ta sẽ tưởng mình đòi thêm nhiều hơn, nên Lăng Hàm nghĩ ngợi, lấy lui làm tiến: “Tôi đã có người trong lòng rồi.”
“Người trong lòng?” Biểu cảm của Chu Thành giống như đang nói “cậu đùa đấy à, cậu mà cũng có người trong lòng? Lẽ nào thứ cậu thích không phải là tiền sao?”.
“Nếu như anh muốn tìm tình nhân, bên ngoài kia có đầy trai xinh gái đẹp cho anh tha hồ lựa chọn, anh thấy đấy, tính tình tôi không ổn lắm, vẻ ngoài cũng chỉ đến thế thôi, không đáng để anh nhọc lòng.” Lăng Hàm hiếm hoi mới có được lúc hạ thấp mình. Thực ra cậu còn định nói rằng, ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ, nếu đã tách nhau ra rồi thì dứt khoát chút đi cậu chủ ơi.
“Cậu đang từ chối tôi?” Người đàn ông tuấn tú kia nhíu mày, có vẻ không tin nổi.
Lăng Hàm nhún vai, tỏ ý tôi cũng bất đắc dĩ.
Chu Thành đột nhiên bật cười, cười to đến mức hai vai run run, Lăng Hàm không hiểu tại sao tự dưng anh ta bật cười, cứ đứng ngơ ngác tại chỗ đợi anh ta cười dứt cơn.
“Thú vị thật đấy.” Chu Thành nói: “Ban nãy tôi chỉ đùa, muốn xem xem phản ứng của cậu thế nào thôi.”
Lăng Hàm chớp chớp mắt, rồi lại chớp chớp mắt, không hiểu anh ta đang nói thật hay nói dối, nhưng nếu cậu ấm này đã muốn tìm lối thoát, cậu cũng không thể cắn mãi không nhả, thế là đành nói: “Tôi biết anh đang đùa mà.”
Chuyện này coi như xong rồi, đúng không?