Chương : Giằng co
Chu Bắc Hiền rất hiếm khi bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài, bất kể lúc đang phẫn nộ hay tức giận, hắn sẽ luôn kiềm chế mà bo bo giữ mình, giấu kín tâm sự và cảm xúc của bản thân. Cậu còn nhớ, kiếp trước Chu Bắc Hiền từng nói thế này: “Anh sống trong giới giải trí cơ mà, kẻ nào cũng là cao thủ diễn xuất, khả năng quan sát của ai cũng rất kinh khủng, nếu muốn sinh tồn trong giới ấy, bắt buộc phải giấu được tâm tư và tình cảm của mình ở nơi sâu nhất, mới không bị người khác đọc vị.”
Lúc ấy, Lăng Hàm không hề tin những lời hắn nói, cậu cảm thấy chỉ cần cá tính đủ mạnh, đặc trưng mới mẻ là có thể đứng vững ở giới giải trí. Hơn nữa khi ấy cậu đang trong thời kỳ hào quang vô hạn, là bậc đế vương trong giới, không cần thiết phải sống một cách đè nén ngột ngạt như vậy, cho đến khi ngã ngựa. Bây giờ nhìn lại, những gì Chu Bắc Hiền nói là đúng.
Bất kể sống trong ngành nghề nào, muốn trèo lên cao, muốn đứng cho vững, muốn trụ được lâu, bắt buộc phải học cách giấu tâm tư thật sâu.
Chu Bắc Hiền là nhân tài kiệt xuất trong số đó, cho dù họ từng ăn nằm, cậu cũng rất ít khi phát hiện ra lúc nào hắn bộc lộ cảm xúc.
Nhưng cậu không có hứng thú nghiên cứu xem tại sao hắn lại để lộ cảm xúc như thế, hắn kích động cũng được, bình tĩnh cũng được, có liên quan gì đến cậu đâu?
Sau khi giãy ra được sự kiềm hãm của Chu Bắc Hiền, Lăng Hàm quay người đi về phía thang máy một lần nữa. Hành động mang ý tứ từ chối rõ rệt này đã hoàn toàn chọc giận Chu Bắc Hiền, Lăng Hàm chưa kịp đi vào trong, đột nhiên có một nguồn sức mạnh cực kì lớn phía sau túm lấy cổ tay cậu, lôi về sau. Lăng Hàm lảo đảo bước theo, bị hắn kéo vào trong lối đi thoát hiểm, đến cả hành lý cũng bị bỏ chỏng chơ bên ngoài.
Cánh cửa của lối đi thoát hiểm đóng lại với một tiếng “rầm”, âm thanh vang vọng dội về trong hành lang rộng rãi mà tăm tối, trầm trầm mà áp lực, khiến người ta sợ hãi.
Trong lối đi này chỉ có hai người họ.
Vừa bị kéo vào trong, cơ thể Lăng Hàm đã đột ngột bị đẩy vào bờ tường lạnh như băng, một bàn tay đè cứng trên lồng ngực cậu. Lăng Hàm bị ép dính sát vào góc tường, không thể nhúc nhích được.
“Anh muốn làm gì?” Lăng Hàm không sợ hắn, cậu nói với vẻ mặt không cảm xúc. Dù sao thì hắn có làm gì cũng không liên quan đến cậu.
“Cậu với Chu Thành có quan hệ gì?” Chu Bắc Hiền chống một tay bên tai cậu, một bàn tay khác đè lên lồng ngực cậu, trong đôi mắt đen thẫm như vực thẳm ấy loáng thoáng hai ngọn lửa giận.
Lăng Hàm nhíu mày, không hiểu tại sao hắn lại hỏi vậy: “Liên quan gì đến anh?”
Bàn tay đang đè trên lồng ngực đột nhiên siết lại, Lăng Hàm cảm thấy ngực mình hơi đau, gương mặt Chu Bắc Hiền dí sát tới, hắn gằn giọng: “Cậu theo anh ta rồi à?”
Lăng Hàm không thể nhẫn nhịn được nữa, đột ngột hất hắn ta ra: “Anh bị khùng à! Đúng thật là không hiểu làm sao nữa.”
“Có phải cậu đi theo anh ta nên mới từ chối tôi không?” Biểu cảm của Chu Bắc Hiền chẳng khác gì một thằng đàn ông bị bạn gái cắm sừng khiến Lăng Hàm vừa tức cười vừa kinh ngạc.
“Chu tổng nhỏ, anh biết anh đang nói gì không?” Lăng Hàm đáp lời: “Có một số câu không thể nói lung tung được, nói gì cũng phải có chứng cứ.”
“Chứng cứ? Cậu đang nói đến chứng cứ với tôi?” Chu Bắc Hiền hừ lạnh: “Nếu như cậu không đi theo anh ta, tại sao anh ta cố tình đòi cậu đi? Cậu đã muốn rời khỏi tôi từ lâu lắm rồi đúng không?”
Hóa ra lại vì chuyện đổi quản lý, Lăng Hàm muốn rên rỉ.
Lăng Hàm cảm thấy cạn hết ngôn từ với vẻ mặt đố kỵ của hắn, cậu cười lạnh rồi nói: “Chu tổng nhỏ, thứ nhất, tôi và anh ta không có quan hệ gì; thứ hai, tôi và anh cũng không có quan hệ gì. Chuyện đổi quản lý do Lục Tư Nguyên đề nghị trước, không phải Chu Thành.”
Chu Bắc Hiền cười lạnh, ánh mắt hắn ta càng lạnh hơn.
“Đây là câu mà tôi muốn hỏi sau đó, cậu và Lục Tư Nguyên có quan hệ gì nữa? Trước đó không lâu, cậu ta cố gắng gạt bớt công việc để tới Hoành Điếm tìm cậu, hai người thậm chí còn ở chung một phòng, còn ăn cơm cùng nhau, không cần nói một chút à?”
Phản ứng đầu tiên của Lăng Hàm khi nghe thấy câu này là không ngờ Lục Tư Nguyên cố tình đến thăm cậu như vậy á? Phản ứng thứ hai là chuyện này bị Chu Bắc Hiền biết rồi, không biết đám thợ săn tin có biết không.
Cậu có phần không dám tin vào những điều Chu Bắc Hiền nói, nhưng cậu cũng biết rằng Chu Bắc Hiền trước nay không nói và không làm chuyện gì mà hắn chưa chắc chắn rõ ràng.
“Anh nghe ai nói vậy?” Lăng Hàm hỏi.
“Cậu không cần phải biết.”
Lăng Hàm rất bình tĩnh: “Đúng vậy, tôi không cần biết, cũng không muốn biết. Anh ấy đến Hoành Điếm nhất thiết phải đến thăm tôi à? Trong phòng tôi vừa vặn trống một chiếc giường, đạo diễn Đường sắp xếp anh ấy vào phòng tôi nghĩa là tôi với anh ấy có quan hệ mờ ám hả? Anh biết liên tưởng quá rồi đấy.”
Lăng Hàm nói rất hùng hồn, bởi cậu quả thật cậu không cho rằng Lục Tư Nguyên cố tình đến Hoành Điếm để thăm mình. Dựa vào cái gì mà anh phải đến Hoành Điếm thăm cậu? Nguyên do chẳng có miếng logic nào, cũng không hiểu đám thợ săn tin và người hóng chuyện bây giờ nghĩ cái gì nữa.
Hơn nữa, thái độ chất vấn của Chu Bắc Hiền khiến cậu rất khó chịu: “Cho dù quan hệ của tôi và Lục Tư Nguyên không đơn giản đi chăng nữa thì cũng liên quan gì đến anh? Anh là gì của tôi? Có tư cách gì mà chất vấn tôi?”
Chu Bắc Hiền bị cậu hỏi nên sững sờ, buông tay ra.
Lăng Hàm nhân cơ hội này thoát được khỏi sự kìm kẹp của hắn, hơi lùi về sau mấy bước.
“Xin lỗi, do tôi kích động.” Chu Bắc Hiền giống như người đột ngột tỉnh táo lại, khôi phục trạng thái hào hoa phong nhã trước đây, thái độ rất lịch thiệp, không giống với vẻ điên cuồng ban nãy.
Lăng Hàm hơi nghi ngờ, cậu thực sự có thể khiến cảm xúc của hắn thay đổi lớn đến vậy sao? Kiểu phẫn nộ và đố kỵ ban nãy không giống giả bộ lắm.
Nhưng hắn có tư cách gì mà giận dữ hay đố kỵ? Hắn thực sự để ý đến cậu à? Kiếp trước cậu chung chăn chung gối với hắn, hắn nói bỏ mặc là bỏ mặc ngay, qua lại với Y Tự sau lưng cậu, lúc ra tay giết hại không hề lưu luyến.
Hắn nói cậu bây giờ rất giống Bạch Tử Sách, cho nên, có thể suy đoán rằng sự giận dữ và đố kỵ của hắn là vì Bạch Tử Sách không?
Người chết đã chết rồi, hắn ra vẻ hoài niệm cho ai xem?
Như thế không thấy tức cười à?
Bàn tay của Lăng Hàm lặng lẽ siết chặt, cảm giác giận dữ trong lòng từ từ trào lên.
Cậu ghét Chu Bắc Hiền, ghét cái sự làm bộ làm tịch của hắn, ghét cái vẻ thâm tình giả dối của hắn. Đột nhiên có một ý nghĩ mơ hồ hiện ra trong đầu, càng lúc càng rõ ràng. Nếu như, nếu như Chu Bắc Hiền thực sự thích Lăng Hàm của hiện tại, có lẽ có thể thông qua cách này để đả kích hắn...
Ý nghĩ này một khi bùng ra thì không thể thu lại được, càng lúc càng mạnh mẽ, nhanh chóng dồn ép lý trí của cậu đến nơi sâu nhất.
Hít một hơi thật sâu, Lăng Hàm nghe thấy mình nói: “Tôi có thể hiểu rằng anh đang đố kỵ không?”
Cậu không chỉ không rời đi mà thậm chí còn bước tới gần Chu Bắc Hiền, hai mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt.
Chu Bắc Hiền im lặng không nói.
Lăng Hàm đã áp sát hắn đến mức cách nhau chưa đầy một thước, ngắm kĩ gương mặt tuấn tú của hắn, dùng giọng nói trầm và hơi nhỏ, lầm bầm bên cạnh hắn: “Tại sao anh phải đố kỵ?”
Giống như bị đầu độc, nhãn cầu của Chu Bắc Hiền hơi lay động, sau đó dùng bàn tay bóp bả vai cậu: “Trong lòng cậu hiểu rõ mà, không phải sao?”
Lăng Hàm hơi nghiêng đầu, cười mà như không: “Anh không nói, làm sao tôi biết được?”
Giống như tìm lại được sự chủ động của mình, Chu Bắc Hiền đột nhiên nở nụ cười, khẽ nhướn mày, không những không chùn bước mà còn tiến tới, ghét sát gương mặt của Lăng Hàm, chóp mũi hai người gần như chạm vào nhau, thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của đối phương.
“Tôi thích cậu, bây giờ đã biết chưa?”