Chương : Giấc mơ
“Từ lúc A Khôn thăng chức đến khi nghệ sĩ dưới trướng được thay đổi rất thừa thời gian, đủ cho cậu suy nghĩ rõ xem có cần tiếp tục đi theo anh ta hay không, tôi đoán Tư Nguyên tính toán như thế.”
Lăng Hàm: “...”
Nói như vậy, hình như mình trách nhầm anh thật rồi. Lục Tư Nguyên có lòng tốt giúp đỡ cậu, nào ngờ lòng tốt bị lừa đá, nếu đổi lại là cậu, chắc cậu cũng tức giận.
Trong lòng Lăng Hàm trào lên cảm giác ấm áp, có Chu Thành với Chu Bắc Hiền làm nền, cậu đột nhiên cảm thấy Lục Tư Nguyên là một người đàn ông cực kì tốt, ngoài việc hơi ngượng ngùng ra.
Tiếc rằng, trái tim của đàn ông tốt đã sớm có chủ rồi.
Lăng Hàm không biết nên vui mừng hay nên buồn bã, cậu xoa đầu Đại Bạch và đáp lời: “Em biết rồi, là em đã trách nhầm anh ấy.”
“Cậu đã về rồi thì tôi cũng nên đi đây.” Tần Vĩnh dặn: “Cậu dỗ dành cậu ấy một tí, đợt này cậu ấy có hơi nhiều áp lực.”
Lăng Hàm không hiểu đầu cua tai nheo thế nào, dỗ dành anh ấy? Dỗ dành Lục Tư Nguyên á? Dỗ thế nào? Coi anh ấy như một đứa con ba tuổi?
Nhưng nghĩ tới việc ban nãy Tần Vĩnh đã nói, vì mình hiểu lầm nên Lục Tư Nguyên không vui, Lăng Hàm gắng gượng đồng ý: “Vâng.”
Tuy rằng cậu cũng chẳng biết phải dỗ dành người khác thế nào.
Tính tình của con khổng tước họ Lục kia quá khó nắm bắt, biến đổi khó lường hơn cả mây trên trời, muốn hầu hạ cũng tốn sức đây.
Cứ mặc kệ trước đã.
Mặc kệ con khổng tước kia vui hay buồn, áp lực hay thoải mái, Lăng Hàm thực sự cảm thấy mệt đến rã rời. Vừa ngồi máy bay từ Hoành Điếm về đã phải gặp A Khôn, Chu Thành, Chu Bắc Hiền, qua một phen đấu trí tuệ, đọ dũng khí, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi vô cùng. Người ngoài không nhìn ra được tình trạng của cậu, lúc nào cũng cảm thấy chắc hẳn cậu vẫn ổn, trên thực tế đó chỉ là hiện tượng giả mà cậu điều chỉnh được qua nhiều năm tháng tích lũy, chuyên dùng để đối phó với người ngoài thôi.
Tần Vĩnh vừa đi khỏi, Lăng Hàm đã vội vàng tắm một cái rồi nhào lên giường lớn trong phòng ngủ chính, thầm nghĩ mình chỉ ngủ khoảng một tiếng thôi, đợi khi nào Lục Tư Nguyên về mình sẽ trả giường cho anh ấy, mơ mơ màng màng cứ nghĩ vẩn nghĩ vơ rồi không biết gì nữa.
Trong lúc mơ màng, Lăng Hàm cảm thấy có người đang gọi tên mình, cậu muốn mở mắt ra, thế nhưng mí mắt quá nặng, không mở ra nổi.
Người kia không gọi tên cậu nữa mà giơ tay xoa xoa đầu rồi nhét cậu vào ổ chăn.
Chẳng trách cậu thấy hơi lạnh, hóa ra là chưa đắp chăn.
Lăng Hàm rúc mình trong ổ chăn ấm áp, dễ dàng chìm vào mộng đẹp.
Trong mơ cậu tóm được một cái gối ôm to ơi là to ấm ơi là ấm, không kìm lòng được mà ôm chặt lấy cái gối ôm kia. Cái gối ôm liều mạng giãy giụa, cậu sợ cái gối chạy mất nên dùng hết cả tay lẫn chân quấy lấy nó như con bạch tuộc.
Cái gối ôm không vùng vẫy nữa mà ngược lại, còn ôm lấy cậu. Lăng Hàm bị ôm nên không thoải mái, thầm nghĩ mình ôm gối ôm vẫn thoải mái hơn, để cái gối ôm ôm mình còn ra thể thống gì, thế là vùng vẫy đòi ôm gối ôm.
Gối ôm không chịu.
Lăng Hàm trong giấc mơ tức giận, vung tay đánh, cuối cùng thì tách gối ôm ra.
Tứ chi không còn bị giam hãm của Lăng Hàm vội vàng quấn lấy cái gối ôm, ôm chặt cứng, quyết không buông tay. Cái gối ôm kia hình như cũng tức giận, cũng vung tay đánh cho Lăng Hàm một cái làm cậu choáng váng. Khi ấy Lăng Hàm bị đánh nên thức giấc, chật vật muốn mở mắt ra, nhưng xung quanh đột nhiên không có động tĩnh gì nữa, cậu lại mơ mơ màng màng ngủ tiếp.
Sau đó cái gối ôm lại ôm cậu, Lăng Hàm không giãy được, đành mặc cho nó muốn ôm sao thì ôm. Cậu tìm một tư thế thoải mái trong vòng tay của gối ôm, yên tâm chết giấc.
Ngủ một giấc tỉnh dậy, trời đã sáng bảnh.
Lăng Hàm mở mắt ra, trong lòng ảo não vô cùng. Đã bảo chỉ ngủ một tiếng thôi, cuối cùng lại ngủ trương phềnh chết trôi đến tận sáng hôm sau!
Mình chiếm giường của Lục Tư Nguyên rồi, thế Lục Tư Nguyên đâu?
Quay đầu nhìn bên kia giường, không có ai cả, cậu vội vàng đứng dậy đi ra ngoài, vô thức bước về phía khung cửa sổ sát đất trong phòng khách, quả nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang ngồi trên sô pha bên cửa sổ đút cho chó ăn.
“Anh về rồi à?” Lăng Hàm vội vàng lên tiếng chào hỏi.
Lục Tư Nguyên nghe tiếng, ngẩng đầu lên nhìn cậu, rồi nhanh chóng cúi xuống, nhét miếng bánh quy trong tay vào miệng Đại Bạch.
Lăng Hàm cảm thấy rất lúng túng, nhưng sau khi bước tới, cậu phát hiện ra trên mặt Lục Tư Nguyên có vết bầm, nhất là trên gò má anh có vết bầm màu xanh nhàn nhạt, rất rõ ràng.
Lăng Hàm kinh ngạc, ai dám đánh anh ấy? Ai ăn gan hùm mật gấu mà dám đánh Lục ảnh đế?
“Mặt anh…”
Cuối cùng Lục Tư Nguyên cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt vô cùng sắc bén, trong ánh mắt ẩn chứa vẻ phẫn nộ và tố cáo. Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Lăng Hàm chằm chằm.
Lăng Hàm bị anh nhìn mà không hiểu gì, có phần đờ đẫn. Anh nhìn tôi làm gì! Từ đầu đến cuối tôi chưa làm gì nhé.
Nhưng nghĩ lại, nếu như Lục Tư Nguyên đã bị người ta đánh cho bầm xanh cả mặt, chắc cũng không muốn để người khác nhìn thấy đâu nhỉ! Một khi chuyện này bị lộ ra ngoài, bất kể thế nào cũng gây ra tổn hại tới hình tượng của anh, hơn nữa cũng thu hút những lời đồn đoán không cần thiết từ thế giới bên ngoài.
Lăng Hàm nghĩ vậy mà cảm thấy mình nên thông minh một chút, bèn cúi đầu vuốt ve Đại Bạch, giả bộ như câu hỏi vừa rồi không phải do mình thốt ra.
“Là cậu đánh đấy.”
Hả?
Lăng Hàm ngẩng đầu lên, kinh ngạc chớp chớp mắt. Cậu không nghe nhầm chứ, ban nãy Lục Tư Nguyên nói cậu đánh anh ấy?
“Anh đừng có nói linh tinh. Làm sao mà tôi đánh anh được! Hôm qua tôi về đến nhà là đi ngủ ngay, hôm nay mới thấy bản mặt anh mà!” Lăng Hàm cãi.
Nghe vậy, khí thế trên người Lục Tư Nguyên có vẻ càng sắc bén thêm: “Xem ra cậu chẳng nhớ gì rồi.”
Lăng Hàm càng không hiểu gì. Cậu có thể quên mất chuyện gì được? Anh cần nói gì thì nói cho rõ ràng được không, không thể việc gì cũng lôi ra hàm oan cho cậu được.
Lăng Hàm cảm thấy mình không sai gì cả, nên hùng hồn cãi: “Nhớ gì mới được? Tóm lại tôi không nhớ rằng tôi từng đánh anh.”
Trên gương mặt Lục Tư Nguyên thoáng hiện vẻ bất đắc dĩ: “Cậu không biết lúc ngủ cậu thích đánh người loạn xạ à?”
Lăng Hàm: “...”
Trong đầu Lăng Hàm đột nhiên xẹt qua hình ảnh của giấc mơ tối qua, hình như cậu đã đại chiến ba trăm hiệp với một cái gối ôm, chẳng lẽ...
Cậu có phần chột dạ, hỏi lại: “Tối hôm qua sao?”
Lục Tư Nguyên hừ một tiếng, tỏ ý không muốn nói chuyện với cậu nữa.
Lăng Hàm nhớ tới tình cảnh chiếc gối liều mạng giãy giụa mà mình cố gắng trấn áp nó trong giấc mơ thì càng chột dạ hơn.
“Ôi chao, Đại Bạch, con ăn gì mà lắm thế! Coi chừng mập thù lù như cái lu bây giờ!” Lăng Hàm nhanh chóng chuyển đề tài, túm lấy tai Đại Bạch mà sờ mó. Khóe mắt cậu vẫn liếc về phía người đàn ông phía đối diện, chăm chú để ý từng biểu cảm của anh.
Đại Bạch có đồ ăn rồi nên không thèm ngó ngàng tới cậu nữa, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên dùng đôi mắt long lanh biển hồ nhìn cậu một cái, rồi nhanh chóng ăn bánh quy của mình.
Không dám nịnh nọt chủ, chỉ có thể liều mình nịnh nọt cún cưng của chủ. Quả nhiên, khóe mắt cậu liếc thấy khóe miệng của Lục Tư Nguyên hơi nhếch lên.
Lăng Hàm hơi thả lỏng, nhanh chóng tìm thời cơ nói: “Xin lỗi anh, tướng ngủ của tôi không ổn lắm, tôi đảm bảo sau này sẽ không xảy ra những chuyện tương tự nữa... À không, sẽ không có chuyện như thế này nữa, bởi vì tôi sẽ ngủ ngoài sô pha.”
Lăng Hàm dõng dạc bộc bạch quyết tâm của mình, chỉ thiếu nước giơ tay lên trời mà thề thốt. Thực ra Tưởng Nghị đã giúp cậu liên hệ với chung cư của công ty rồi, qua vài hôm nữa là có thể chuyển vào đó.
Căn phòng bỗng chốc im lặng hẳn, qua một lúc, hai người đồng thời lên tiếng: “Anh...”/ “Cậu...”
Rồi đồng thời im bặt.
Lục Tư Nguyên nói: “Cậu nói trước đi.”