Edit: camélia
Nhìn Lục Trình đi xa, Quý Vi vẫn còn đang xuất thần.
Chẳng biết từ lúc nào, Randy đã đi tới bên người Quý Vi. Hắn hỏi Quý Vi, "Cô hà tất phải làm thế chứ?" Nếu đã hài lòng thì tại sao lại không nói thẳng, càng như là muốn cố ý làm khó dễ anh ta?
Không phải lúc nào Randy cũng có thể hiểu được ý nghĩ của cô chủ mình.
Vẻ mặt của Quý tổng tài vẫn mang dáng vẻ hờ hững đó, cô quay đầu nhìn Randy, ánh mắt thật sự không có ý tốt.
Randy chợt cảm thấy không ổn.
Hắn liền nghe Quý tổng tài nói, "Nhặt lên."
Randy sững sờ.
"Cái gì?" Người đàn ông thông minh này hiếm có lúc giả vờ ngớ ngẩn. Hắn thật sự là không thể nào hiểu được ý lời này của Quý Vi, nhỏ giọng xin chỉ bảo, "Cô chủ, cô bảo tôi đi nhặt cái gì?"
Quý Vi không trả lời, chỉ nhìn thoáng qua thùng rác phía sau.
Randy nếu vẫn còn chưa rõ ý của cô thì hắn chính là một con chim ngốc.
Randy tình nguyện tin rằng từ hắn nghe được là "Bắt lại", bắt Lục Trình lại. Mà không phải là "Nhặt lên", nhặt canh miến trong thùng rác lên.
Đôi tay này của hắn là bàn tay điều khiển phong vân giới kinh doanh, không phải là bàn tay lục rác rưởi trong thùng rác...
Câu nói kế tiếp của Quý Vi đã hoàn toàn phá vỡ một chút may mắn cuối cùng trong lòng Randy, cô nói, "Tôi bảo cậu nhặt đồ vật trong thùng rác lên."
Giọng nói của Quý Vi còn bao phủ một tầng sương lạnh, "Còn không hiểu sao?"
Ánh mắt Quý tổng có chút hung dữ.
Nếu Randy lại dám chất vấn thêm một câu, Quý Vi liền có thể đánh cho hắn liệt nửa người.
Ham muốn sống sót bốc lên rất mạnh mẽ, Randy đành phải đi đến bên cạnh thùng rác. Hắn nhìn bên trong thùng rác, còn được, coi như cũng sạch sẽ. Mỗi sáng sớm, công nhân vệ sinh đều đúng giờ đến đây dọn dẹp và thay túi rác mới.
Công nhân vệ sinh trong công ty cũng rất chuyên nghiệp, biết khu vực này là địa bàn của Quý tổng nên công tác vệ sinh làm rất ổn. Thùng rác ở chỗ này sạch sẽ hơn so với những nơi khác một chút.
Biểu cảm của Randy hơi dễ nhìn hơn một chút.
Hắn xoay người, duỗi bàn tay quý giá của mình ra, xách ra một cái túi từ trong thùng rác.
Trong túi có một cái bát sứ, phía trên bát sứ có một cái nắp. Thời điểm Lục Trình ném nó, trong lòng còn đang tức giận, bởi vậy động tác không hề nhẹ nhàng. Cái nắp đã bị bật ra, một ít canh miến đã vãi vào trong túi.
Randy có thể cảm nhận được nước canh trong túi vẫn đang nóng. Hắn đưa cái túi đến trước mặt Quý Vi rồi hỏi cô, "Cô chủ, cô muốn cái này để làm gì..."
Quý Vi đưa tay cầm cái túi trong tay hắn đi.
Biểu cảm trên mặt Randy cứng lại.
Sẽ không phải là, muốn ăn chứ...
Như hắn suy nghĩ, Quý Vi cầm theo cái túi đó ngồi lên cỗ xe Ghost. Chỉ một lát, Randy và lái xe đã ngửi được một mùi thơm, mùi thơm kia thật sự rất mê người.
Nói thật thì, ngửi được mùi hương này, chính Randy cũng muốn đi ăn một miếng.
Một lát sau, Quý Vi bước ra khỏi xe. Trước khi đi vào thang máy, cô căn dặn một câu với lái xe, "Mang bát đi rửa sạch sẽ rồi để vào văn phòng của tôi."
Mang bát rửa sạch sẽ...
Nói cách khác, cô chủ thật sự ăn hết phần đồ ăn được xách ra từ trong thùng rác kia.
Randy và tài xế một lần nữa lại bị cô chủ bọn họ đổi mới nhận thức.
Randy biết khẩu vị Quý Vi lớn, mặc kệ công ty lớn thế nào, kẻ địch ác độc biết bao thì cô đều ăn được. Nhưng hắn không nghĩ tới, ngay cả đồ vật trong thùng rác cô cũng ăn. Hắn rất muốn móc một điếu thuốc ra từ trong túi, mò mẫm bật lửa, châm một điếu, hút một hơi. Như vậy mới có thể làm bình ổn mớ cảm xúc phức tạp trong lòng hắn.
Đáng tiếc, hắn là một người tích mệnh, hắn không hút thuốc lá.
...
Lục Trình nổi giận đùng đùng rời khỏi bãi đỗ xe. Đứng dưới mặt trời, ánh nắng buổi sáng sớm mặc dù không nóng lắm nhưng chiếu lên người vẫn để lại một lớp mồ hôi mỏng trên lưng anh. Bước chân Lục Trình dừng lại, anh lại hối hận.
Anh không nên đắc tội vị Quý tổng này.
Quay lại nói lời xin lỗi?
Trong đầu Lục Trình nhảy ra câu nói kia của Quý Vi --- Cậu là ai?
Ba chữ kia giống như một chậu nước lạnh dội vào đầu anh, xóa sạch sành sanh một chút chán nản vừa mới nhen nhóm lên trong lòng Lục Trình.
Quên đi, loại đồ chơi dành cho con chim ngốc này, ai thích ôm đùi cô ta thì đi ôm đi, dù sao anh cũng sẽ không đi.