Thẩm Thanh Yến như ngừng thở, đáy lòng có một loại kích động khó nói thành lời, giống như chính anh mới là kẻ trộm.
Sắp rồi, chỉ còn vài bước nữa thôi, anh có thể bắt được tên trộm nhỏ xảo quyệt kia…
Ting ting, ting ting
Tiếng điện thoại trong trẻo từ phòng ngủ cùng với âm nhạc căng thẳng từ tivi thật sự không ăn khớp chút nào.
Đêm nay gió thổi mạnh, Xu Mạn đang chuẩn bị cài chốt cửa sổ thì bị dọa sợ đổ một thân mồ hôi lạnh, theo bản năng ngồi xổm xuống.
Không! Ngồi xổm cũng có thể bị phát hiện, cô không muốn lại mất thêm cánh hoa thứ hai đâu!
Mặc dù tiếng chuông điện thoại bị ngắt ngay sau đó nhưng Xu Mạn vẫn có thể cảm nhận được người kia đang đứng ngay ở cửa phòng ngủ. Xu Mạn không kịp nghĩ nhiều, vội vàng biến lại về hình dạng là một gốc lan, thu mình lại sau tủ ti vi gần cô nhất, ép mình vào khe hở giữa tường với tủ ti vi.
Cũng may cô không ở trên giường, bằng không thì người đứng trước cửa phòng ngủ nhất định đã phát hiện ra cô rồi.
Song, sự may mắn này của cô kéo dài không đến vài giây, bởi vì lọ kẹo đặt ở trên tủ tivi bị rung lắc mất thăng bằng, lại men theo đúng khe hở kia lăn xuống, đập thẳng vào người cô, ép cô nằm ngang xuống đất thành tiêu bản hoa.
Xu Mạn khóc không ra nước mắt
Thẩm Thanh Yến rõ ràng nghe được động tĩnh nhưng tiến vào thì lại không thấy gì cả. Đồ vật trong phòng ngủ anh không nhiều, phong cách trang trí đơn giản, cách bày đồ vật vừa nhìn là thấy hết, dù muốn giấu một đứa trẻ cũng khó.
Anh đi vào cũng chỉ mất vài giây, đối phương dù có cánh cũng không thể nào dễ dàng trốn đi như thế được.
Chăn trên giường cho thấy rõ là có người từng ngủ, trên sofa cạnh giường đồ ăn vặt rơi rải rác, trên tủ ti vi cũng chất đầy đồ ăn vặt. Quả thật như lời Triệu Uyên nói, những đồ ăn vặt này hầu hết toàn là đồ nhập khẩu, hơn nữa hầu như đều là đồ ngọt.
Thẩm Thanh Yến quay đầu nhìn phòng tắm, lúc nãy anh đứng ở của, thậm chí có thể nhìn thấy một bên giường, đối phương không có khả năng chạy vào phòng tắm và phòng thay đồ, nếu không chắc chắn sẽ bị anh tóm được.
Vậy… là trốn qua cửa sổ sao?
Thẩm Thanh Yến liếc nhìn cửa sổ đã được đẩy ra một nửa, đi đến bên cửa sổ, ngó ra bên ngoài xem xét, phía dưới là tòa nhà tầng, bức tường bên ngoài cũng không có chỗ mượn lực, trừ phi là đối phương không muốn sống nữa.
Trong phòng xác thực là không có ai, đối phương làm thế nào lại có thể biến mất không có dấu vết gì như vậy?
Anh vốn không tin vào quỷ thần, nhưng lúc này lại có chút do dự.
Xu Mạn không ngờ người về nhà lại là Thẩm Thanh Yến, mấy ngày trước không phải anh nói với Triệu Uyên rằng nửa tháng sau mới về ư? Sao buổi tối hôm nay lại đột ngột trở về rồi.
Con người quả nhiên lúc nào cũng nói dối, gian trá, xảo quyệt, mình khờ khạo ngây thơ nên lại bị lừa rồi.
Xu Mạn bị bình kẹo đè nặng, không dễ chịu chút nào, vốn là cái bình nhỏ, nhưng giờ với cô mà nói nó giống như chứa sức nặng ngàn cân.
Trong lúc nhàm chán, Xu Mạn lại không nhịn được nghĩ, người đàn ông liệu có phát hiện ra bản thân mình biến mất không?
Nếu như anh phát hiện mình biến mất rồi, có phải cũng chỉ cảm thấy không có gì cả mà than thở hai tiếng rồi thôi, sau đó từ bỏ không? Cô không khỏi nhớ đến cảnh người đàn ông dùng cái vợt vớt những con cá xinh đẹp vứt vào thùng rác, liệu anh có thể nào vì không thấy mình, nên cũng vứt chậu hoa luôn không?
Nghĩ đến thảm cảnh bản thân mình bị vứt bỏ một cách tàn nhẫn, trong lòng Xu Mạn dâng lên cảm giác mất mát.
Cô vẫn nên biến thành người, thẳng thắn nói hết tất cả mọi chuyện với anh thì hơn, là bản thân mình không đúng, không nên cho cá của anh ăn no đến chết, không nên trốn trong phòng cùng anh chơi trốn tìm, anh dịu dàng như vậy, bình thường đều chăm sóc bản thân cô tỉ mỉ cẩn thận, hẳn là sẽ không bị cô dọa sợ đâu nhỉ?
Xu Mạn đang định hóa thành hình người, song cô kinh ngạc nhận ra hiện giờ mình không thể biến thân! Linh lực của cô không đủ để hóa thành hình người!
Nếu cứ tiếp tục như vậy, cô quay về lại được trong chậu hoa, không có nước cùng dinh dưỡng từ đất, cô thật sự có thể trở thành một gốc cây khô.
Cô thậm chí có thể dự đoán trước vào một ngày nào đó trong tương lai, khi người đàn ông dọn dẹp phòng nhìn thấy gốc cây khô là mình đây, sẽ khẽ lắc đầu rồi ném cô vào thùng rác hôi hám.
Xu Mạn càng nghĩ càng tuyệt vọng.
Thẩm Thanh Yến không tìm thấy người, nhưng trong phòng dường như vẫn còn sót lại một ít mùi hương thanh mát.
Đây là mùi thơm thoang thoảng của hoa lan.
Hoa lan của anh!
Thẩm Thanh Yến nhìn về phía tủ thấp, lúc này mới phát hiện hoa lan và chậu hoa của mình biến mất rồi.
Anh bỗng chốc như tỉnh táo hơn nhiều, vội vàng báo cảnh sát: “Xin chào! Nhà tôi có trộm… Không thấy bóng dáng của đối phương, cũng không biết còn ở trong nhà không… Vâng, địa chỉ là đường lớn Quan Lan… “
Giọng nói của người đàn ông giống như gió lạnh tràn vào từ cửa sổ, mang theo sự lạnh lẽo, khác hẳn với giọng nói ấm áp thường ngày.
Cũng không biết tại sao, nghe giọng nói lạnh lùng cùng lo lắng của người đàn ông, trong lòng cô ngược lại lại dễ chịu hơn một chút, giống như trong lúc tuyệt vọng tìm được chút ít an ủi, xem ra anh vẫn còn để ý đến mình.
Mặc dù bị coi là kẻ trộm, khiến cô có chút không vui
Anh nhất định phải tìm được tôi đấy, từ nay về sau tôi sẽ ngoan ngoãn ở yên trong chậu hoa, không bao giờ làm loạn nữa, Xu Mạn cầu nguyện
Sau khi anh gọi điện báo cảnh sát, lại bật tất cả các đèn trong các căn phòng khác lên để kiểm tra tình hình trong nhà. Đồng thời anh cũng gọi điện cho người đại diện của mình là Cao Khang Hạo, bảo anh ấy quay lại giúp mình xử lý tình huống bất ngờ tối nay.
Cuối cùng, Thẩm Thanh Yến tìm thấy chậu hoa lan ở ban công, nhưng lại không tìm thấy cây hoa lan yêu quý của mình. Những đồ vật đáng giá trong nhà đều còn nguyên vẹn, chỉ có hoa lan là không thấy nữa.
Không lâu sau, Cao Khang Hạo và hai vị cảnh sát một béo một gầy đến nơi, hỏi Thẩm Thanh Yến để tìm hiểu tình hình cụ thể.
Nghe xong lời trần thuật của Thẩm Thanh Yến, vị cảnh sát béo hỏi:” Ngoài hoa lan ra, còn mất gì nữa không?”
“Chỉ có một gốc hoa lan đấy thôi.” Thẩm Thanh Yến nghiêm túc nói.
Cảnh sát lại cùng Thẩm Thanh Yến kiểm tra một lượt phòng ngủ, phòng khách và ban công. Phòng khách với ban công không có gì bất thường, phòng ngủ thì thay đổi nhiều hơn, rõ ràng có người từng làm gì đó ở đây.
Ví dụ như gối ôm trên giường còn có chút ẩm ướt, trong phòng tắm cũng có vết nước chưa khô, chăn lại có mùi thơm thoang thoảng, rõ ràng không phải mùi nước hoa nồng đậm trên người đàn ông này.
Nếu như không phải thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Thẩm Thanh Yến thì cảnh sát còn nghi ngờ rằng đại minh tinh như anh đang kim ốc tàng kiều.()
() Kim ốc tàng kiều (金屋藏娇): nhà vàng cất người đẹp, dùng để chỉ ngôi nhà đẹp, sang trọng bên trong cất giấu giai nhân hoặc người tình. Xuất phát từ truyền thuyết nổi tiếng về Trần Hoàng hậu được ghi lại trong Hán Vũ cố sự.
“Đối phương rất có khả năng là một người cô gái trẻ tuổi thích làm đẹp.” Cảnh sát béo đưa ra một kết luận.
“ Ông chủ của chúng tôi độc thân, không hẹn hò với người phụ nữ nào cả.” Cao Khang Hạo sợ đối phương hiểu lầm, vội vàng giải thích.
Cảnh sát gầy liếc nhìn tủ ti vi: “Chỗ bánh kẹo kia đều là cô ta ăn sao? Tên trộm này có vẻ không sợ béo nhỉ, toàn là đồ ăn vặt nhiều đường và nhiều chất béo”
Hai người đeo găng tay lấy để lấy mẫu vân tay, nhưng họ tìm nửa ngày trời, rồi có chút khó hiểu nói: “Trên những đồ vật này không phát hiện được dấu vân tay, còn trên giường thì ngoại trừ dấu vân tay của cậu ra chúng tôi không tìm thấy dấu vân tay của người khác.”
Thẩm Thanh Yến cảm thấy kết quả này rất khó tin, nhưng lại làm anh nhớ lại lần trước Triệu Uyên mang đồ đi kiểm tra cũng không có kết quả.
“Vậy tôi phải làm thế nào để lấy lại hoa lan của tôi?” Thẩm Thanh Yến nghiêm nghị hỏi.
Vị cảnh sát gầy khó hiểu nhìn anh, khuyên nhủ: “Mua lại một chậu mới đi! Một chậu hoa thôi mà, người đã chạy rồi, tình huống của cậu e là khó có thể lấy lại được.”
Cao Khang Hạo xen vào: “Ông chủ chúng tôi mất hơn triệu mới mua được chậu hoa lan này, sợ là rất khó để mua lại một chậu mới.”
“Hơn triệu?” Nói là nghìn còn dễ tin hơn.
“Đây là chậu hoa mà ông chủ tôi yêu thích nhất, có tình cảm đặc biệt, vì vậy chúng tôi muốn xem xem có cách nào để xác định được kẻ tình nghi, lấy lại hoa lan không.” Cao Khang Hạo lại nói.
Xu Mạn nghe bọn họ nói chuyện, muốn nói to với bọn họ rằng cô đang ở đây. Tiếc là bây giờ cô đang là một gốc hoa, không thể nói được.
Hai vị cảnh sát đã gặp rất nhiều vụ đột nhập trộm cắp, vốn dĩ họ thấy Thẩm Thanh Yến không mất gì ngoài một gốc hoa lan nên cũng không để tâm, nhưng hiện tại xem ra tình hình có chút phức tạp
“Hay là thế này đi, chúng ta đi xem camera theo dõi trước đã.” Vị cảnh sát gầy nói rồi bắt đầu thu thập đồ đạc, tay không cẩn thận chạm vào một lọ kẹo dẻo, làm lọ kẹo rơi xuống khe hở giữa vách tường và tủ tivi.
Anh ta khom lưng nhặt nó lên, không ngờ lại phát hiện ra điều bí mật đằng sau tủ ti vi.
“Cậu xem xem góc kia có phải hoa lan của cậu không?” Vị cảnh sát gầy nói.
Thẩm Thanh Yến vội vàng đẩy tủ tivi ra, quả nhiên nhìn thấy hoa lan của mình đang nằm trong góc, bị một hộp kẹo bằng thiếc đè ép xuống đất làm biến dạng. Anh vội vàng nhặt hộp kẹo lên, cứu lấy gốc hoa lan.
Xu Mạn cuối cùng cũng thấy được ánh sáng mặt trời, đến được với tay của người đàn ông. Cảm nhận được sự ấm áp từ đầu ngón tay người đàn ông, cô suýt chút nữa đã khóc vì vui sướng.
Nếu như hoa cũng có thể khóc.
Thẩm Thanh Yến cảm ơn hai vị cảnh sát, đồng chí cảnh sát nói rằng nếu muốn tìm ra nghi phạm thì vẫn cần Thẩm Thanh Yến đi xem camera giám sát tòa nhà với họ.
Thẩm Thanh Yến gật đầu, vì lo lắng tình huống trong nhà nên anh để Cao Khang Hạo ở lại trông nhà còn mình thì cùng cảnh sát đi đến phòng quản lý một chuyến.
Trước khi đi, anh đặt hoa lan lại vào trong chậu hoa, Xu Mạn dường như vẫn chưa bình tĩnh lại, uể oải đâm rễ vào trong đất, lòng buồn rười rượi.
Thẩm Thanh Yến và cảnh sát đi đến chỗ quản lý tòa nhà, xem camera theo dõi ở thang máy nhưng cũng không phát hiện bất cứ người nào khả nghi ra vào tòa nhà.
Cũng giống như lần trước anh đi xem camera theo dõi cùng Triệu Uyên vậy.
Không tìm được kẻ khả nghi, cảnh sát cũng đành bất lực, tình huống này cùng lắm chỉ coi là đột nhập có chủ đích. Bọn họ an ủi Thẩm Thanh Yến, sau này nếu như anh lại gặp phải tình huống như này thì cứ gọi , không nên một mình đối chọi với kẻ khả nghi.
Thẩm Thanh Yến tiễn hai vị cảnh sát rồi quay về nhà.
Anh trồng lại gốc lan vào trong chậu, nhìn thấy nụ hoa bị ép xẹp lép, thậm chí còn có một búp hoa bị thiếu mất một cánh, ánh mắt Thẩm Thanh Yến tối sầm lại. Anh để một que nhỏ cạnh thân gốc lan, buộc phần thân hoa vào que nhỏ, như vậy phần thân của gốc lan sẽ không dễ bị gãy nữa.
Xu Mạn bị đầu ngón tay linh hoạt của anh làm cho ngứa ngáy, nhưng cũng rất thoải mái, vì vậy cô cúi người trên tay của anh, bày tỏ sự thân thiết.
Cao Khang Hạo đứng bên cạnh nhìn Thẩm Thanh Yến bón phân cho hoa lan, chăm sóc như thể đang chăm vợ con của mình, không biết nên khóc hay nên cười. Đây cũng là lần đầu tiên anh ấy thấy ông chủ nhà mình lo lắng như vậy, mặc dù ông chủ yêu hoa lan, chậu hoa lan này có giá trị hơn triệu thật nhưng loại yêu thương bảo vệ này của ông chủ, cũng có phần khoa trương quá rồi. Có thể do mình là người bình thường, không hiểu được thú vui tao nhã này của ông chủ.
Tuy nhiên đổi lại là ai mất đi bảo bối trị giá hơn triệu, chắc chắn cũng đều đau lòng, lo lắng, vừa nghĩ như vậy, dường như anh ấy cũng nghĩ thông rồi.
“Ông chủ, chỗ này không an toàn, hay là cậu sang chỗ Hồ Thiên Nga ở đi?” Cao Khang Hạo đề nghị
Thẩm Thanh Yến có một ngôi biệt thự ở Hồ Thiên Nga, biệt thự ở vị trí đắc địa, hoàn cảnh xung quanh yên tĩnh, ra vào cũng thuận lợi, nhưng vì một số lí do cá nhân nên anh ít qua đấy ở.
Thẩm Thanh Yến khựng lại, dường như là đang xem xét.
Cao Khang Hạo lại nói: “Cậu ở bên này, tôi cũng không yên tâm, cậu cứ qua đó ở một thời gian trước đi đã. Nếu như ở không quen thì chờ bắt được trộm ở đây rồi cậu lại chuyển về.”
Lúc này Thẩm Thanh Yến mới đồng ý: “Được, cũng tốt, tôi sợ đối phương nhòm ngó chậu lan, tôi mang nó theo luôn.”
Cao Khang Hạo: …
Được rồi! Ông chủ vui là được!
Thẩm Thanh Yến không đồ gì mấy cần phải thu dọn, những đồ dùng sinh hoạt cần thiết bên kia đều có. Anh ôm lấy chậu hoa lan, Cao Khang Hạo giúp anh kéo hành lý, hai người một trước một sau ra khỏi căn hộ.