Thẩm Thanh Yến nhìn theo cô, trong kinh ngạc xen lẫn cảm động, liền cười hỏi: “Em định nuôi anh như thế nào?”
Xu Mạn ngước mắt lên nhìn anh chằm chằm, còn thật sự nói: “Chúng ta có thể giống như bọn họ đi thầu cả một ngọn núi, nuôi lợn rừng, cũng có thể kiếm rất nhiều tiền. Lợn rừng nuôi rất tốt, anh không biết nuôi cũng không sao, em sẽ nuôi, như vậy anh không cần phải vất vả đi quay các chương trình như vậy.”
Phía sau núi Lăng Tiêu đạo có rất nhiều lợn rừng, Xu Mạn còn thường xuyên đi dọa chúng nó. Không ngờ rằng thế giới này, lợn rừng lại đáng giá như vậy, có thể phát tài làm giàu.
Thẩm Thanh Yến nghe xong quả thật không nhịn được cười lên, hoa lan nhỏ của anh quả thật đáng yêu, tưởng tượng đến hình ảnh cô nuôi lợn rừng… Hình ảnh quá đẹp, không có cách nào tưởng tượng.
Có điều, nhìn ánh mắt sáng láng này của cô, Thẩm Thanh Yến có vài phần động tâm, tìm một địa phương non xanh nước biếc, chỉ có anh với hoa lan nhỏ, trải qua cuộc sống thần tiên quyến lữ.
Nhưng mấu chốt là loại nuôi lợn rừng này, quả thật chỉ có cô mới nghĩ ra.
Thẩm Thanh Yến nhẹ nhàng gõ đầu cô: “Anh không nỡ để em đi nuôi heo có loại bùn đất thế kia, ăn cơm trước đi! Công việc của anh không mệt như em nghĩ đâu, nuôi em cũng không có vấn đề.”
Xu Mạn buồn bực: “Em chân thành mà.”
“Anh đương nhiên biết là em chân thành.” Thẩm Thanh Yến kéo cô đến bên bàn ăn.
Nghĩ đến có thể do Xu Mạn không có việc gì làm nên mới nghĩ chín nghĩ mười, Thẩm Thanh Yến hơi trầm tư: “Hay là như vậy đi! Lợn rừng sau này chúng ta sẽ nuôi, trước tiên em làm trợ lý cuộc sống cho anh, có thể giúp anh phân giải một số phiền não, như vậy anh sẽ không khổ cực nữa. Mỗi tháng anh đều phát tiền lương cho em, em cũng có thể như vậy nuôi anh.”
Hình như có chút đạo lý, lại hình như có chỗ nó đó không đúng.
Xu Mạn nghĩ một lúc: “Nhưng em chưa từng làm trợ lý cuộc sống bao giờ, cũng không biết nên làm gì.”
Thẩm Thanh Yến giải thích nói: “Rất đơn giản, trợ lý cuộc sống chính là em sống cùng với anh, cùng anh phân ưu là được rồi, không cần làm chuyện khác.”
Xu Mạn nửa tin nửa ngờ, Thẩm Thanh Yến kéo cô ngồi xuống ăn cơm.
Toàn ăn những thực phẩm rác kia quá lâu, buổi đêm nàng bắt buộc phải đi bắt một con mộng ma để bồi bổ linh lực, răng lợi những bệnh này ngày thứ ba đều khỏi hoàn toàn rồi. Thẩm Thanh Yến thấy cô hồi phục tinh thần, liền đem theo cô đi tách hộ khẩu.
Nhưng Xu Mạn không quá hiểu tại sao mới làm hộ khẩu, lại phải đi làm một cái mới cô cảm thấy cô với Thẩm Thanh Yến ở cùng một chỗ trên sổ hộ khẩu quan hệ rất thân thiết mà.
Rối rắm một lúc, Xu Mạn mới mở miệng nói: “Anh Thanh Yến, em có thể không tách hộ khẩu được không? Em muốn ở cùng một chỗ với anh.”
Xem ra Xu Mạn vẫn chưa hiểu đạo lý anh em trên cùng hộ khẩu không thể kết hôn được.
Thẩm Thanh Yến nghĩ ngợi trấn an nói: “Đem hộ khẩu em tách ra, chúng ta cũng có thể ở cùng một chỗ, đây chỉ là thủ tục pháp luật. Hiện tại em có nhà rồi, nên tự mình có hộ khẩu. Đợi sau này em nghĩ thông rồi, chúng ta lại có thể một lần nữa kết hôn trở thành gia đình.”
Một đôi vợ chồng.
Xu Mạn nghe anh nói vậy, liền không căng thẳng nữa, cùng Thẩm Thanh Yến đi xử lý thủ tục tách hộ khẩu.
Phòng mới vẫn chưa trang hoàng, Thẩm Thanh Yến liên hệ nhà thiết kế, để bọn họ thiết kế cùng trang trí lại căn hộ.
Mọi thứ lại khôi phục những ngày tháng đơn giản hạnh phúc, Thẩm Thanh Yến bắt đầu trầm mê loại cuộc sống nhàn nhã này. Nơi có hoa lan nhỏ, dường như là nơi có niềm vui vô tận.
Chớp mắt đến ngày , ngày quay buổi phỏng vấn với bên “Beauty”.
Hỏa hoạn lần trước khiến bọn họ tổn thất trầm trọng, không chỉ có phòng làm việc bị hủy, mà có rất nhiều tư liệu đều bị đốt cháy, sau đó một đoạn thời gian xoay sở trở lại.
Thẩm Thanh Yến đem cô đến địa điểm phòng làm việc mới bên “Beauty”, Mary rất nhiệt tình tiếp đón bọn họ.
Đôi bên hàn huyên một lúc lâu, Thẩm Thanh Yến đi thay quần áo. Mary cũng có việc phải làm, liền để Xu Mạn tại chỗ đợi, thuận tiện để trợ lý đưa cho xu Mạn chén nước.
Xu Mạn lật giở rất lâu các tạp chí trên bài, nghe thấy bước chân quen thuộc, liền ngẩng đầu nhìn.
Thẩm Thanh Yến đã thay xong quần áo, đồ thiết kế tạo hình rất đẹp. Anh mặc một áo sơ mi màu trắng, áo sơ mi chỉ cài ba nút bên dưới, cà vạt có chút lệch, trước ngực lộ ra một vùng da.
Nhìn qua thực gợi cảm, biếng nhác, mị hoặc.
Rất ít khi Xu Mạn nhìn thấy anh như vậy, quả thật so với những bộ quần áo ngày thường càng quyến rũ người khác.
Người đến đối với cô cười một cái, nụ cười này không giống bình thường là hai bên môi đều nhếch lên, hơn nữa lần này chỉ có một, có một loại tà mị trên khuôn mặt anh mà từ trước đến nay Xu Mạn chưa từng thấy.
Nguy hiểm, nhưng lại chịu không nổi sự hấp dẫn.
Mắt Xu Mạn hơi hơi mở lớn, nhất thời kinh ngạc nói không thành lời.
Thẩm Thanh Yến vốn dĩ muốn trêu chọc cô, không ngờ đến dáng vẻ cô đáng yêu như vậy, khiến anh nổi lên tâm tư. Thẩm Thanh Yến nắm chặt tay, cất bước về phía trước cô, sau đó anh vươn một tay chống lên chiếc bàn tròn, một tay khác nâng chiếc cằm nhỏ của cô lên.
Anh cúi thấp người, nghiêng về phía trước, ngửi trước mũi cô, như có chút đăm chiêu nói: “Hm, mùi hương trên người tiểu yêu tinh rất ngon miệng, không biết ăn vào có mùi vị thế nào đây.”
Xu Mạn kinh ngạc nhìn theo ánh mắt anh, mãi đến khi cô thấy ý cười tràn ngập đôi mắt màu hổ phách kia, cô mới biết Thẩm Thanh Yến đang trêu đùa cô.
Xu Mạn đưa tay nắm lấy cái tay trên cằm cô, nhu thuận nói: “Em ăn không ngon đâu, anh đừng ăn em.”
“Hai người…” Vừa đúng lúc chủ biên Mary với thầy chụp ảnh đi qua lắp bắp kinh ngạc, cô biết mối quan hệ giữa Thẩm Thanh Yến với Xu Mạn vô cùng không bình thường, nhưng không nghĩ đến một người đứng đắn như Thẩm Thanh Yến, thế nhưng cũng có một mặt như vậy, cô không khỏi hối hận bản thân đến không đúng lúc.
Thầy chụp ảnh phía sau Mary lại không nghĩ vậy, hắn cầm máy ảnh giơ lên chụp liên tục Thẩm Thanh Yến với Xu Mạn.
Thẩm Thanh Yến thả cằm cô ra, ho nhẹ một tiếng, biểu cảm biến về như bình thường: “Không cần chụp nữa, bắt đầu chính sự đi.”
Thầy chụp ảnh đem ảnh vừa mới chụp ra xem một lần, mười phần hài lòng nói: “Thầy Thẩm, tôi cảm thấy những bức ảnh này có cảm giác đặc biệt feel, chúng ta có thể chọn một tấm làm ảnh bìa.”
Thẩm Thanh Yến sau khi nghe xong cười: “Ảnh bìa thì thôi đi, có điều một lúc nữa anh có thể gửi cho tôi, tôi giữ làm kỉ niệm.”
“Thầy Thẩm đừng vội từ chối a, thật sự mang cảm giác đặc biệt, có điểm giống như… giống thú cưng và chủ nhân! Đúng! Chính là thú cưng và chủ nhân!” Thầy chụp ảnh hình như tìm được linh cảm, vẻ mặt anh ta hào hứng tiếp tục nói ra phương pháp của mình: “Nếu cô ấy mặc thêm bộ quần áo thú cưng lông xù, vậy thì hiệu quả sẽ càng tốt hơn.”
Mary luôn thực tán thưởng suy nghĩ sáng tạo và tiêu chuẩn của An Ni, cô cũng có chút động lòng, vừa nãy thấy sự trao đổi giữa Thẩm Thanh Yến với Xu Mạn quả thật mang đến cảm giác, bọn họ có thể thay đổi một chút phong cách và chủ đề lần này.
Vì thế Mary cũng đề nghị: “Hay là Thanh Yến xem xét một chút? Nếu như cậu không muốn Xu Mạn xuất hiện trước ống kính, chúng tôi có thể an bài một số đặc thù, bảo đảm chắc chắn cô ấy không thể bị nhận ra. Đương nhiên, cô ấy xuất hiện trước ống kính, chúng tôi cũng dựa theo giá tiền của người mẫu trả, tất cả đồ cùng phụ kiện chúng tôi sẽ chuẩn bị, có hứng thú thử một chút không?”
Thẩm Thanh Yến bị câu nói cuối cùng của cô đả động, anh cũng rất muốn có một bộ ảnh cùng hoa lan nhỏ.
Có điều…
Thẩm Thanh Yến nghiêm mặt nói: “Thú cưng với chủ nhân hay là thôi đi, cô ấy không phải thú cưng, tôi cũng không phải là chủ nhân, chúng ta chụp một bộ ảnh chủ đề hoa tiên tử với người phàm đi.”
Tiểu yêu tinh của anh, so với thú cưng cao cấp hơn nhiều, nói thế nào thì cũng là hoa tiên tử mới đúng.
An Ni sau khi nghe xong nhưng làm thế nói mới đồng ý với ý kiến này được, bầu không khí khi nãy giữa người họ quả thật vô cùng thích hợp với chủ đề thú cưng và chủ nhân, tiểu động vật ngoan ngoãn và người đàn ông cưng chiều cô, là một đề tài rất có lực hấp dẫn với tương phản.
Hắn có ý đồ khuyên bảo Thẩm Thanh Yến, nhưng Thẩm Thanh Yến đối với chủ đề này rất cố chấp, anh trực tiếp hỏi: “Vậy Mạn Mạn nhà chúng tôi không xinh đẹp sao? Tôi cảm thấy em ấy rất xinh đẹp, một hoa tiên tử cổ linh tinh quái.
Cổ linh tinh quái: ám chỉ người mang một vẻ đẹp đáng yêu đến kỳ lạ có chút gì đó nghịch ngợm và thông minh.
Nói tới đây, Thẩm Thanh Yến bỗng nhiên nhớ đến hỏa hoạn lần trước, anh lại tiếp tục nói: “Tiểu tiên tử thiện lương trong hỏa hoạn cứu người, cô ấy dùng hương hoa chỉ dẫn mọi người thoát khỏi hỏa hoạn, thế nhưng không ai biết nàng mất đi một đóa hoa xinh đẹp, chỉ có người thích cô ấy mới biết…Vừa đúng lúc chúng ta mới trải qua lần hỏa hoạn lần trước, chúng ta sao không tạo nên một câu chuyện cảm động đến với mọi người?”
Xu Mạn một mặt kinh ngạc nhìn Thẩm Thanh Yến, hóa ra anh biết rồi?
Mary nghe thấy anh nói như vậy, bỗng nhiên nhớ đến thời điểm chạy thoát lần trước, cả một đường cô đề ngửi thấy một mùi hương vô cùng thanh mát. Sau khi hương thơm kia biến mất, cô với Cao Khang Hạo hô hấp đều rất gian nan.
Mãi đến khi Thẩm Thanh Yến với Xu Mạn chạy tới…
Nhưng là, sao có thể như thế được?
Cô vẫn luôn cho rằng mùi hoa trong trận hỏa hoạn kia là ảo giác, hiện tại nghe Thẩm Thanh Yến nói đến chuyện này, cô cũng không nhịn nảy sinh một chút chần chừ.
Mary nhìn về phía Xu Mạn, tiểu cô nương lớn lên rất xinh đẹp, thích hợp với hình tượng hoa tiên tử, hơn nữa… mùi hương trên cơ thể cô so với mùi hương trong trận hỏa hoạn giống nhau như đúc, chỉ là lúc đó nồng đậm hơn một chút, hiện tại phải dựa sát vào mới có thể ngửi thấy được.
Mary liền nói: “An Ni, vậy chúng ta chụp theo ý kiến của thầy Thẩm đi. Tôi cũng cảm thấy chủ đề và câu chuyện đều không tồi, vừa đúng lúc đây là kỳ đầu tiên của chúng ta sau hỏa hoạn, phải có một chút ý nghĩa không giống nhau.”
Thẩm Thanh Yến với Mary nói cũng có đạo lý, An Ni cũng không tiếp tục kiên trì nữa.
Mary để người tạo mẫu, thợ trang điểm chọn quần áo và thiết kế tạo hình cho Xu Mạn, cũng tiện để An Ni với bọn họ khơi thông tạo nên hiệu quả tốt.
Xu Mạn bị đẩy đến phòng hóa trang, Mary liền ngồi xuống bàn cùng Thẩm Thanh Yến nói chuyện.
Mary là một người phụ nữ mạnh mẽ cũng gần tuổi, rất có mắt nhìn, cũng có năng lực vô cùng tốt. Bởi vì lần trước cùng nhau trải qua sinh sử, quan hệ cô với Thẩm Thanh Yến càng thêm thân thiết, liền cười hỏi: “Xu Mạn không chỉ là trợ lý của cậu đi?”
Thẩm Thanh Yến thế nhưng chỉ cười không nói.
Mary lại tò mò: “Cậu ra mắt bao nhiêu năm, thật sự chưa từng cùng nữ minh tinh nào có scandal, trên mạng thậm chí còn có người nói cậu gay nữa, tôi thiếu chút nữa tin rồi. Xem ra mấy tên cẩu tử năm nay không làm được việc, chuyện này bắt đầu từ khi nào? Chuẩn bị lúc nào mời tôi ăn kẹo cưới?”
Thẩm Thanh Yến cười cười: “ Có khả năng còn thêm một đoạn thời gian nữa, thời cơ đến, tự nhiên sẽ mời chị.”
“Cô nương này rất tốt, lớn lên đẹp như minh tinh, đối với cậu có ý, rất khó thấy.”
Mary nhớ lại cảnh tượng Xu Mạn xông vào tìm bọn họ lần trước, cũng có chút cảm động. Có thể do ở trong giới nhìn thấy quá nhiều tình chị em plastic, ngược lại càng yêu thích loại cảm tình đơn giản này hơn.
Mà lấy thành tích nhiều năm Thẩm Thanh Yến trong giới, anh cũng không cần phải tìm một minh tinh như mình xào lên, anh cũng không thiếu nguồn tài nguyên điện ảnh, con người khiêm tốn, tìm một người ngoài giới càng thích hợp hơn.
Song, Mary nghĩ đến câu chuyện hoa tiên tử mà Thẩm Thanh Yến kể, cô cũng chần chừ, hỏi: “Câu chuyện vừa nãy cậu kể, có khi nào là thật không?”
Thẩm Thanh Yến nhìn ánh mắt nửa tin nửa ngờ của Mary, cười nhợt nhạt nói: “Chị Mary cho rằng là thật, vậy thì sẽ là thật.”
Mary sửng sốt, bất khả tư nghị nhìn Thẩm Thanh Yến, cô dường như từ trên khuôn mặt Thẩm Thanh Yến muốn tìm được đáp án. Thế mà, biểu tình chân thật của Thẩm Thanh Yến mang theo chút ý cười, ngược lại khiến Mary lại càng không nắm bắt được.
Hai người tán gẫu, Mary với anh nói chuyện về tình huống buổi tiệc từ thiện tối, đưa cho anh một số tài nguyên, để Thẩm Thanh Yến tự mình cảm thấy hứng thú cái nào thì lựa chọn.
Qua một tiếng, người tạo mẫu đã tạo hình xong cho Xu Mạn, mang Xu Mạn ra ngoài.
Thẩm Thanh Yến nhìn qua phía Xu Mạn, cô mặc một thân váy trắng xinh đẹp, trên đầu quấn một vòng, điểm xuyết thêm vài cánh hoa. Theo yêu cầu của Thẩm Thanh Yến từ phần mũi xuống, cô đeo một tấm che mặt màu vàng kim, chỉ lộ đôi mắt trong sáng xinh đẹp.
Thợ chụp ảnh gọi Thẩm Thanh Yến qua chụp ảnh.
Bởi vì Xu Mạn che đi phân nửa khuôn mặt, ngược lại bớt không ít chuyện, thầy chụp ảnh không cần tốn quá nhiều tinh lực theo dõi nét mặt của cô có đúng hay không, bởi vì đã bị che đi hơn nửa.
Có điều phải chụp ánh mắt của cô, thầy chụp ảnh vẫn phải nhắc thêm vài điểm.
Mặc dù lăn qua lăn lại mất nửa ngày, nhưng hiệu quả chụp ảnh thật sự rất không tồi. Dù sao chỉ là chụp ảnh, không phải quay phim điện ảnh, tạo hình, ánh mắt đúng chỗ, hậu kỳ lại chỉnh sửa sẽ không quá tồi.
Sau khi chụp xong, Thẩm Thanh Yến lại nói với Mary với An Ni: “Quay chụp lần này, bên tôi không thêm trả thêm tiền. Có điều tôi muốn mời An tiên sinh chụp giúp chúng tôi một bộ ảnh riêng tư.”
Mary với An Ni nhìn qua anh, Thẩm Thanh Yến tiếp tục nói: “An tiên sinh điểm vừa nãy chụp về thú cưng cũng rất không tồi, tôi cũng muốn Mạn Mạn mặc một bộ quần áo thú cưng xù xù cũng rất đáng yêu, tôi muốn chụp một bộ làm một bộ sưu tập riêng.”
An Ni:…
Vừa nãy cái người cực lực phản đối, nói xu Mạn không phải là thú cưng là ai?!
Mỗi người đàn ông đứng đắn a, đều là muộn tao.
Nhưng nếu Thẩm Thanh Yến đã đưa ra thỉnh cầu như vậy, Mary với An Ni đều đáp ứng, đây là giao dịch sòng phẳng, dù sao phí quảng cáo của Thẩm Thanh Yến rất đắt.
Người tạo mẫu lại một lần nữa tạo mẫu cho cho hai người.
Thẩm Thanh Yến lại trời về tạo hình bại hoại như trước, Xu Mạn thay đổi một bộ quần áo mèo, trên mông lộ ra một cái đuôi mèo xù xù, trên mặt còn vẽ thêm vài sợi râu mèo, nhìn qua quả thật giống một con mèo con nghịch ngợm.
Mèo con đang tràn đầy hứng trí đánh giá bộ quần áo trên người mình, rồi sau đó nâng mắt lên, nỗ lực nhìn đôi tai mèo đang đặt trên đầu.
Thẩm Thanh Yến bị bộ dáng cô đáng yêu như vậy chọc cười, liền đi về phía cô.
“Em không phải mèo, bọn họ biến em thành mèo:” Xu Mạn đối với cái này có chút ý kiến, cô đường đường là một tiên thú mộng mô uy phong lẫm liệt, đáng tiếc cô nói với bọn họ nửa ngày, bọn họ hóa trang cho cô thành mèo.
Thẩm Thanh Yến sờ sờ tai cô: “Không có chuyện gì, mèo cũng rất đáng yêu.”
Nhân viên công tác bắt đầu thiết kế hiện trường, bọn hộ kéo ra một cái sofa dài tầm hai mét, thợ chụp ảnh gọi Thẩm Thanh Yến ngồi trên ghế: “Một lát nữa hai người tự mình hỗ trợ động tác, có thể coi như chúng tôi không tồn tại, cũng không cần tìm ống kính, như vậy hiệu quả chụp ảnh càng tự nhiên hơn.”
Thẩm Thanh Yến một tay đút túi quần, một tay khoát trên thành sofa, uể oải dang rộng hai chân một cách tự nhiên. Anh suy nghĩ đến việc Xu Mạn qua đây tự mình ngồi xuống, giống như ở nhà bọn họ ngồi cạnh anh, hoặc có lẽ ngoan ngoãn gối đầu lên bả vai anh.
An Ni để Xu Mạn tự nhiên một chút, tạo hình có điểm ngốc manh.
Xu Mạn nhớ đến cảnh tượng trước kia giữa mình với Thanh Huyền tiên quân tại thế giới trước, đi về phía Thẩm Thanh Yến, dừng trước mặt anh. Tiếp theo, cô chen vào giữa chân đang mở, ngẩng đầu lên nhìn anh, lắc lắc chiếc lông xù đằng sau mông.
“Chủ nhân~”
Thầy chụp ảnh bắt đầu chụp hai người bọn họ, loại cảm giác mê hoặc quả thật đến rồi, nhưng…
Biểu tình thầy Thẩm hình như có chút… tức giận?
Biểu hiện của Thầy Thẩm trong mỗi bức ảnh đều rất tuyệt, có cái gì đó sai sai sao?
An Ni đang muốn tiến lên hỏi chút về tình huống, lúc này Thẩm Thanh Yến đỡ mèo con trước mặt mình lên, để đối phương ngồi lên sofa.
Thẩm Thanh Yến không biết cô từ đâu mà học được loại động tác này, nhưng câu nói “chủ nhân” vừa mới thốt ra kia cùng với động tác đó lại làm cho Thẩm Thanh Yến quả thật không thích.
Anh nhớ đến hoa lan nhỏ trong mộng luôn gọi hai tiếng” chủ nhân”, một bộ dáng ngoan ngoãn yêu kiều, nghe đến mức lòng anh khó chịu.
Xu Mạn tò mò nhìn về phía Thẩm Thanh Yến, nhìn thấy đối phương nhếch môi, cô hơi nghiêng nghiêng đầu, có chút khó hiểu… Thẩm Thanh Yến đây là không vui sao?
Cô ghé vào lồng , hy vọng anh có thể dễ chịu thêm chút, đôi mắt Thẩm Thanh Yến nheo nheo lại, bàn tay sờ sờ đuôi mèo của cô, con ngươi màu hổ phách lóe lên một tia quang mang không rõ ràng.
An Ni không hiểu cảm thấy đây có lẽ là một câu chuyện xưa, giơ máy ảnh lên, chụp liên tiếp vài tấm.
Nhưng sau khi chụp xong, cách hồi lâu, Thẩm Thanh Yến vẫn là một mặt nghiêm nghị.
An Ni cảm thấy biểu tình lần này của Thẩm Thanh Yến quá mức nghiêm túc, không đủ ấm áp, cùng tiểu miêu manh manh không hòa hợp, liền đề nghị dừng lại: “Thầy Thẩm, hai người không cần ngại hỗ trợ nhau, quan hệ giữa cậu với Xu Mạn phải càng thân mật thêm một chút. Chúng ta nghỉ ngơi trước mười phút, thả lỏng một chút rồi tiếp tục.”
Xu Mạn không biết tại sao Thẩm Thanh Yến đột điện lại không vui, cô buồn bực cúi đầu, bởi vì quá buồn chán, liền gặm khuy áo trước ngực Thẩm Thanh Yến.
Thẩm Thanh Yến vốn dĩ ăn mặc mỏng manh, bị hai cánh môi mềm nhẹ như vậy dán sát gặm khuy áo, có một loại cảm xúc không nói thành lời.
Anh lại một lần nữa kéo Xu Mạn lên, đưa tay xoa hai cánh môi mềm mại kia: “Khuy áo có vi khuẩn, không thể tùy tiện gặm,”
Xu Mạn gật gật đầu: “Em chỉ là thấy anh không vui.”
Thẩm Thanh Yến trong lòng dần dần mềm nhũn: “Không phải anh hung dữ với em, có điều từ nay về sau không thể gọi cái xưng hô chủ nhân này, ai cũng không phải là chủ nhân của em, em là em, không phải là thú cưng của bất kỳ ai.”
Cái này rất quan trọng sao?
Xu Mạn khó hiểu, anh là chủ nhân, Thanh Huyền tiên quân cũng là chủ nhân. Thế giới trước Thanh Huyền tiên quân cứu tiên thú là cô, thế giới này là anh dùng một số tiền lớn mua hoa lan, tại sao gọi anh là chủ nhân, anh sẽ không?
Nhưng, cô vẫn mờ mịt gật gật đầu, biểu tình bản thân đã biết.
Dù sao nhân loại có nhiều quy tắc với đạo lý như vậy, cô không hiểu, nhớ là được rồi.
Nhìn thấy biểu tình cái hiểu cái không của cô, Thẩm Thanh Yến nhớ đến chuyện từng có người đối đãi với cô như thú cưng, có chút đau lòng không rõ. Anh kéo cô vào lòng, để cô ngồi yên, dù sao đây là bên ngoài, không phải trong nhà.
Xu Mạn cảm thấy không nói chuyện rất buồn chán, quay đầu tìm chuyện nói: “Anh Thanh Yến, trong túi quần anh có gì vậy.”
“Hửm?” Thẩm Thanh Yến không có thói quen để đồ trong túi quần.
Xu Mạn chỉ chỉ cái quần anh, bổ sung một câu: “Vừa rồi em sờ qua thấy cưng cứng.”
Sau khi Thẩm Thanh Yến ý thức được cô vừa nói cái gì, sắc mặt bỗng dưng đỏ lên, nóng rực chạy thẳng lên vành tai.
Thẩm Thanh Yến giữ tay cô lại, vẫn may hiện tại không có ai để ý đến bọn họ bên này, anh thật sự nên cảm thấy vô cùng may mắn.
Tiểu yêu tinh không biết sống chết này!
Xu Mạn hoàn toàn không biết mình nói sai cái gì, mặt Thẩm Thanh Yến quá đỏ, cô dùng tay chạm vào khuôn mặt anh: “Mặt anh vừa đỏ lại vừa nóng, em giúp anh thổi thổi.”
Xu Mạn thổi thổi vài ngụm trên khuôn mặt anh, nhưng hiệu quả không thấy mấy, cô nhìn thấy lỗ tai đỏ đỏ của anh, bỗng nhiên như bị mê hoặc, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng mà ở vành tai anh.
Tách, tách, tách.
An Ni vừa đúng lúc bắt gặp một màn này, anh cầm lấy máy ảnh nhanh chóng giơ lên chụp lại.
Cảm giác tê dại truyền khắp cơ thể, Thẩm Thẩm Yến giật mình, nhanh chóng kéo người đang làm chuyện xấu xuống, trực tiếp kéo cô vào lồng .
Tiểu hoa làm làm việc xấu hồn nhiên không biết chuyện gì, vô tội nhìn về phía anh, trong mắt tràn đầy tò mò.
Thẩm Thanh Yến nhìn chằm chằm người không an phận trong ngực vài giây, anh mắt kia sâu thẳm, thậm chí có chút dọa người.
Xu Mạn ngoan ngoãn không động, chờ đợi phong ba bão táp lặng xuống.
Lúc này, thầy chụp ảnh điên cuồng bấm máy chụp.
Thẩm Thanh Yến câu môi lên, có chút ý xấu cười lên.
Sau khi An Ni chụp xong, đối với những tấm ảnh này rất là tán thưởng: “Mấy tấm ảnh này quả thật quá có xúc cảm, tôi cảm thấy Xu Mạn thật sự chính là người mẫu, từng tấm ảnh đều biểu hiện không tồi, có thuần khiết có quyến rũ. Mạn Mạn sau này có muốn làm người mẫu của tôi không?”
Thẩm Thanh Yến vừa nghe, ngay lập tức từ chối: “Xu Mạn sẽ không làm người mẫu.”
An Ni: Ai nói thầy Thẩm ấm áp độ lượng, ở chung rất tốt?
Kết thúc buổi quay chụp, Thẩm Thanh Yến cầm lấy tất cả các ảnh ở bộ thứ hai, chọn một vài tấm đưa Mary định chế làm một quyển sổ lưu niệm, đến lúc đó gửi đến nhà anh.
Từ phòng làm việc “Beauty” đi ra, Thẩm Thanh Yến liền trực tiếp cùng Xu Mạn về nhà.
Anh nhẫn nhịn hoa lan nhỏ này lâu lắm rồi, lúc nào cũng đem anh thành Liễu Hạ Huệ mà đùa giỡn, thật sự coi anh là thánh nhân?
Xu Mạn hôm nay rất vui, cô phát hiện làm người mẫu để người khác chụp ảnh là một chuyện vui vẻ, hơn nữa những bức ảnh kia đều vĩnh viễn lưu lại một khắc kia, từ nay về sau muốn tưởng niệm chỉ cần mang ra xem lại.
Thẩm Thanh yến ngồi xuống sofa, ném áo khoác ngoài, cởi ba cúc áo sơ mi, nhìn thoáng qua người đang lật xem ảnh,
Tiểu yêu tinh này, trêu ghẹo mình xong, còn có thể làm bộ như không có chuyện gì xảy ra. Không dạy cho cô một chút giáo huấn, chỉ sợ cô từ nay về sau không biết thu liễm lại.
Thẩm Thanh yến vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, âm u nói: “Xu Mạn, lại đây.”