Mùi hương bay khắp nơi, lửa cháy lan khắp đồng cỏ, trong phòng đầy cảnh xuân.
Một đêm trôi qua…
Xu Mạn tỉnh lại từ trong lòng Thẩm Thanh Yến.
Rèm cửa chặn ánh mặt trời ở ngoài cửa sổ, Xu Mạn mở mắt ra nhìn người đàn ông trước mắt.
Cô nhìn anh với khoảng cách gần như vậy vẫn cảm thấy rất đẹp trai. Tay cô sờ lên khuôn mặt tuấn tú kia, sờ nhẹ lên lông mày, sau đó dọc theo cánh mũi từ từ trượt xuống đến bờ môi gợi cảm.
Cô không nhịn được muốn đến gần bờ môi duyên dáng kia, cảm giác vô cùng mềm mại thoải mái, còn mang theo vị ngọt, hơn nữa vị ngọt này có thể lan từ trong miệng ra khắp người.
Bờ môi được cô hôn khẽ cong lên, nở một nụ cười nhạt.
Sau đó người đang ngủ mở mắt ra, con ngươi màu hổ phách đầy ý cười.
Thẩm Thanh Yến bắt được yêu tinh đang làm loạn, sau đó phản kích lại làm cho nụ hôn này càng sâu hơn, trong chăn tràn đầy mùi hoa lan.
“Ưm ~” Xu Mạn ưm một tiếng, có chút khó nhịn vặn vẹo cơ thể, tay cô ve da thịt của cô: “anh Thanh Yến ~”
Giọng cô mềm mại dịu dàng như nước.
“Hả?” Thẩm Thanh Yến cảm giác trái tim mình muốn tan ra, anh hôn lên môi cô rồi đến mặt, vành tai, cổ… (xuống phía dưới, đã giản lược quá trình)
“Em có thích không?” Thẩm Thanh Yến dừng lại ở môi cô, nhẹ nhàng ngậm đôi môi anh đào kia.
Giọng anh khàn khàn mang theo sự quyến rũ khó tả, mê hoặc Xu Mạn: “Thích.”
Thẩm Thanh Yến nhận được đáp án mong muốn thì ý cười trong mắt càng sâu, anh cầm điện thoại trên tủ đầu giường lên nhìn lướt qua, hiện tại đã chín giờ rưỡi sáng.
“Em nằm một lát đi, anh đi làm bữa sáng.”
Thẩm Thanh Yến còn chưa đứng lên thì tay cô đã vươn tay ôm lấy eo anh: “Nhưng em muốn chúng ta ngủ thêm một lát.”
“Em thật sự muốn ngủ tiếp?” Thẩm Thanh Yến cười sâu xa hỏi.
Xu Mạn vùi đầu vào ngực anh, nghe tiếng đập của trái tim anh. Thẩm Thanh Yến nhìn dáng vẻ lưu luyến của cô thì lại tiếp tục nằm xuống, ôm cô vào lòng.
Xu Mạn leo lên người anh cọ cọ, làm cho hô hấp của Thẩm Thanh Yến nặng nề hơn.
Mà người kia vẫn không hay biết gì, cô nằm trên người anh, gặm yết hầu của anh, lại gặm cằm anh, rất hào hứng đề nghị: “Anh Thanh Yến, chúng ta chơi trò chơi tối hôm qua một lần nữa được không?”
Ánh mắt Thẩm Thanh Yến trở nên sâu hơn, anh vốn sợ cô mệt, nhưng hiện tại xem ra anh không làm cho mệt mà là chưa thỏa mãn được cô.
“Em có chắn muốn làm thêm một lần nữa không?”
Xu Mạn nhìn anh gật đầu: “Rất thoải mái, em muốn ôm anh, chúng ta mãi mãi không xa rời nhau. Hơn nữa em cảm giác linh lực trong cơ thể đã tăng lên không ít, còn tốt hơn cả ăn ác mộng, nói không chừng đây là một cách tu luyện mới.”
Cô nói rất nghiêm túc, hoàn toàn không giống như nói giỡn.
Thẩm Thanh Yến cong môi lên, anh xoay người đè yêu tinh vẫn chưa được thoả mãn ở dưới thân…
Lần thứ hai Thẩm Thanh Yến tỉnh lại đã hơn mười hai giờ trưa, anh đói đến mức ngực dán vào lưng.
Anh cẩn thận đỡ đầu Xu Mạn lên, từ từ rút tay ra khỏi cổ của cô. Cô ngủ rất yên tĩnh, lông mi dài rũ xuống, nhìn có vẻ rất ngoan ngoãn.
Cũng không biết có phải ảo giác của anh hay không, anh cảm thấy sắc mặt của Xu Mạn càng thêm hồng hào, hai má hồng lên, trắng trẻo mũm mĩm, càng khỏe mạnh hơn lúc trước.
Cô nhóc này thật sự biết cách hành hạ người khác ở trên người, tuy rằng anh cũng rất thỏa mãn, nhưng làm nhiều lần như vậy thật sự sẽ bị cô ép khô.
Thẩm Thanh Yến nhớ lại mùi vị mất hồn của tối hôm qua và sáng nay thì cong môi cười, anh hôn lên môi của người đang ngủ một cái, sau đó đứng dậy đi nấu cháo tổ yến và canh gà rừng bồi bổ.
Xu Mạn tỉnh lại trong hạnh phúc, linh lực dồi dào trong cơ thể làm cho cả người cô sảng khoái.
“Dậy ăn cơm thôi.” Thẩm Thanh Yến thấy người trên giường vẫn lười biếng duỗi lưng thì không khỏi cười nhạt.
Xu Mạn phát hiện mình không hề cảm thấy đói bụng, cô nằm ở trên giường để Thẩm Thanh Yến đến kéo mình dậy.
“Anh Thanh Yến, em không muốn đi, anh ôm em đi.”
Xu Mạn phát hiện mặc dù linh lực trong trong cơ thể rất dồi dài, nhưng chân lại rất đau nhức, giống như không phải của mình.
Thẩm Thanh Yến cưng chiều cười cười, anh vén chăn ra ôm cô lên.
Xu Mạn ôm cổ anh, vẻ mặt say mê nhìn anh: “Anh Thanh Yến.”
“Hả?” Thẩm Thanh Yến cúi đầu nhìn cô một cái, trong mắt tràn đầy dịu dàng.
“Sau này chúng ta có thể chơi mỗi ngày không?” Xu Mạn sờ cổ áo anh, như có như không trêu chọc anh.
Thẩm Thanh Yến dừng bước chân: “Đương nhiên là có thể, ăn cơm trước. Em có thể đi được không? Có lẽ chiều nay chúng ta sẽ đi thử quần áo và dây chuyền, nếu không thì chuyển qua ngày khác.”
Xu Mạn nghe xong thì hào hứng không thôi, buổi chiều cô và Thẩm Thanh Yến đi ra ngoài mua quần áo mới và dây chuyền lắc tay trang sức.
Tiểu hoa lan cảm nhận được thú vui trên giường, mỗi ngày cô và Thẩm Thanh Yến làm mấy lần, mặc dù Thẩm Thanh Yến biết mình phải điều độ, nhưng… Anh không chịu nổi Xu Mạn trêu chọc mình.
Gần gây đêm từ thiện XX tổ chức hoạt động bán đấu giá, Thẩm Thanh Yến định lấy dây chuyền ngọc trai mà Xu Mạn dùng hai đồng mua mang đi bán đấu giá, quyên góp với danh nghĩa của Xu Mạn.
Cao Khang Hạo lái xe đón hai người đến nơi đấu giá, anh ấy thấy sắc mặt Thẩm Thanh Yến hơi kém thì còn có chút tò mò: “Ông chủ, gần đây cậu không có nghỉ ngơi tốt sao? Sao sắc mặt lại kém như vậy?”
Thẩm Thanh Yến ho nhẹ một tiếng, không trả lời anh ấy, chỉ hỏi: “Lần trước anh điều tra người đụng chúng ta đến đâu rồi?”
Cao Khang Hạo báo cáo: “Tạ Lâm đã nhận tội, nói có người thuê ông ta làm, bởi vì hiện tại ông ta còn chưa nhận được tiền, con của ông ta đã lấy hết tiền mang đi rồi.”
Thẩm Thanh Yến nghe đến đây thì không khỏi híp mắt lại: “Ai thuê?”
Cao Khang Hạo lại nói: “Ông ta nói cũng không biết, lúc đối phương gặp mặt ông ta thì che chắn rất kín, hơn nữa xung quanh nơi gặp mặt không có camera, có lẽ trước đó đối phương đã kiểm tra tình hình rồi. Tôi đã đưa lời khai của Tạ Lâm cho cảnh sát, để xem bọn họ xử lý thế nào.”
Thẩm Thanh Yến khẽ gật đầu, nhưng chuyện này hoàn toàn dựa vào cảnh sát thì hiệu suất sẽ quá thấp, anh không thể bỏ qua cho người muốn làm hại Xu Mạn. Thẩm Thanh Yến nói: “Chúng ta cứ tiếp tục điều tra. Tôi nói anh điều tra một người khác, cô ta có liên quan đến chuyện này không?”
“Hiện tại cô ta không ở trong nước, chúng tôi không điều tra được. Bây giờ nhà họ Từ rất hỗn loạn, lúc trước còn được lên tin tức.” Cao Khang Hạo nói.
Xu Mạn ngồi bên cạnh nghe hai người trò chuyện thì cảm thấy không thú vị, cô nằm sấp lên người Thẩm Thanh Yến cầm điện thoại chơi.
Cao Khang Hạo nhìn qua kính chiếu hậu thấy tư thế thân mật của hai người thì kinh ngạc đến ngây người. Thẩm Thanh Yến lại không nói kêu Xu Mạn ngồi thẳng, ngược lại còn nâng chân lên cho cô tiện nằm bò lên chân anh chơi trò chơi, tay cũng đặt lên lưng đối phương, vuốt tóc cho cô.
Cao Khang Hạo không thể tin được hai mắt của mình, ông chủ theo Phật hệ, hiện tại anh lại học theo người trẻ tuổi, tự nhiên khoe tình cảm trong xe.
“Ông chủ, chúng ta sắp đến rồi, sẽ có rất nhiều phóng viên ở đây.” Cao Khang Hạo suy nghĩ, vẫn nhắc nhở nói.
Thẩm Thanh Yến lại chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng, tỏ vẻ mình đã nghe được, sau đó không làm gì cả, cũng không nói Xu Mạn ngồi thẳng lên.
Trong lòng Cao Khang Hạo mệt mỏi, lại nhắc nhở: “Ông chủ, phía trước sẽ có rất nhiều phóng viên chụp ảnh.”
“Tôi biết.” Thẩm Thanh Yến nhẹ nhàng bâng quơ nói, tầm mắt dừng lại trên điện thoại Xu Mạn, thuận tiện chỉ cô chơi nữa, cuối cùng ba bước hoàn mỹ qua một cửa.
Cao Khang Hạo không nói nữa, ông chủ đã không thèm để ý, anh ấy là người đại diện không cần gấp gáp.
Tuy rằng ông chủ Thẩm có vẻ bình thường, nhưng Xu Mạn càng xinh đẹp hơn lúc trước, làn da trắng hồng, không cần trang điểm cũng có thể đi chụp ảnh quảng cáo.
Hôm nay buổi đấu giá rất thuận lợi, dây chuyền ngọc trai kia được đấu giá lên đến mấy triệu, cuối cùng quyên góp tất cả dưới danh nghĩa của Xu Mạn.
Thẩm Thanh Yến mang theo Xu Mạn đi chụp ảnh, Cao Khang Hạo đi lấy giấy chứng nhận.
Nhưng không biết có phải buổi đấu giá tiến hành quá lâu hay không, lúc Thẩm Thanh Yến rời đi chỉ cảm thấy không đi nổi, Xu Mạn thấy sắc mặt của anh không tốt thì quan tâm nói: “Anh Thanh Yến, anh sao vậy?”
Cao Khang Hạo cũng nói: “Ông chủ, hay là tôi đưa cậu đến bệnh viện kiểm tra một chút nhé?”
Thẩm Thanh Yến: “Không cần, có lẽ thời tiết quá nóng nên bị cảm nắng thôi.”
“Không được, có bệnh nhất định phải chữa.” Xu Mạn nói Cao Khang Hạo lái xe đến bệnh viện, cứng rắn kéo Thẩm Thanh Yến đi gặp bác sĩ.
Thẩm Thanh Yến không xoay chuyển được Xu Mạn nên đành phải đi.
Bác sĩ trung y nhìn sắc mặt Thẩm Thanh Yến, lại hỏi tần suất sinh hoạt dục, thở dài: “Người trẻ tuổi phải biết cách điều chỉnh chuyện phòng the, người chịu giày vò như cậu thì có làm bằng sắt hay kim cương cũng không chịu nổi. Mỗi ngày bốn năm lần, không thận hư cũng phải hư, sau này kiềm chế một chút.”
Thẩm Thanh Yến ngoan ngoãn đồng ý, Cao Khang Hạo kinh ngạc đến ngây người lần thứ hai, không ngờ ông chủ theo Phật hệ lại phóng túng như vậy, có thể làm cho thận hư…
Cao Khang Hạo đưa Xu Mạn và Thẩm Thanh Yến về biệt thự, lần này trên tay Thẩm Thanh Yến có thêm túi thuốc đông y đen sì.
Xu Mạn cũng không ngờ con người lại yếu ớt như thế, làm chuyện vui vẻ nhiều lần thì sẽ bị bệnh.
Nhưng Xu Mạn nghĩ tới sự thay đổi của mình gần đây thì bỗng nhiên nghĩ ra một cách, cô đi đến trước mặt Thẩm Thanh Yến nói: “Anh Thanh Yến, em nghĩ mình biết vì sao anh hư thận rồi, hơn nữa em có thể chữa cho anh.”
Hai chữ hư thận làm cho Thẩm Thanh Yến đau tim.
Xu Mạn xòe tay biến ra một đóa hoa, sắc mặt Thẩm Thanh Yến biến đổi, anh nghe Xu Mạn nói: “Anh cho em linh lực, hiện tại em có thể ra hoa, em nghĩ đây là nguyên nhân anh hư thận. Này, em tặng hoa cho anh pha trà uống, có lẽ sẽ chữa được bệnh của anh.”
Thẩm Thanh Yến bán tín bán nghi, Xu Mạn lập tức biến thành một gốc cây hoa lan rơi xuống tay anh.
Thẩm Thanh Yến nhìn hoa lan trên tay, thật sự có nhiều nụ hoa mới, có chỗ đã hoàn toàn nở rộ, có chỗ vẫn còn nụ hoa. Sau đó hoa lan trên tay anh biến mất, cô biến thành con người.
Xu Mạn kéo tay anh, vẻ mặt nghịch ngợm nhìn anh: “Hiện tại anh tin chưa?”
Thẩm Thanh Yến dở khóc dở cười, cúi đầu nhặt quần áo cho cô: “Vậy em cầm quần áo mặc vào trước đã.”
Xu Mạn mặc quần áo xong thì đi pha trà nóng cho anh.
“Anh uống thử xem.”
Thẩm Thanh Yến cầm chén trà uống một ngụm, mùi hương trà bay khắp nơi, làm cho cả người sảng khoái, năng lượng trong người cũng tăng lên.
“Cảm giác thế nào?” Xu Mạn tha thiết nhìn anh, chờ đợi anh trả lời.
Thẩm Thanh Yến gật đầu, sự mệt mỏi và bất lực cũng dần dần biến mất.
“Vậy thì tốt quá.” Xu Mạn đầy vui vẻ: “Chờ anh khỏe lại, chúng ta có thể chơi tiếp rồi. Em hút linh lực của anh, có thể ra hoa; sau khi nở hoa thì có thể cho anh pha trà, giúp anh khôi phục thể lực. Vậy thì chúng ta không cần bận tâm nữa, có thể thỏa thích vui chơi…”