Xu Mạn bỗng cảm thấy cổ họng đau nhói, vội vàng đứng dậy đi nhổ thứ mắc trong họng vào thùng rác.
Thẩm Thanh Yến đi theo cô, Tần Hiểu Đồng thấy vậy vui mừng nhướng mày, liếc mắt với Thẩm Xuân Quân, sau đó lại nhìn Thẩm Thanh Yến và Xu Mạn đầy ẩn ý.
“Sao thế?” Thẩm Thanh Yến vỗ lưng cho Xu Mạn, quan tâm hỏi.
“Đau.” Xu Mạn chỉ họng mình, nước mắt lưng tròng nhìn Thẩm Thanh Nham, cô bị hóc xương cá, giờ nuốt nước bọt cũng thấy đau.
Thẩm Thanh Yến vội vàng kéo cô vào trong bếp, rót một chén giấm cho cô: “Uống đi, xem xem có đỡ hơn chút nào không?”
Xu Mạn nắm lấy tay Thẩm Thanh Yến, uống chén giấm chua loét vào bụng, chua từ miệng đến tận bụng.
Một lúc sau, Thẩm Thanh Yến lại hỏi: “Cảm thấy sao rồi? Còn đau không?”
Lúc này Xu Mạn mới nhận ra mình không còn đau như trước nữa, đã đỡ hơn nhiều rồi. Cô lắc đầu: “Không đau nữa, nhưng mà chua quá, buồn nôn.”
Tần Hiểu Đồng đang vội vội vàng vàng đi tới, nghe cô nói buồn nôn, cười tít mặt mày: “Không sao, Mạn Mạn, đây là chuyện bình thường thôi, bình thường con phải chú ý một chút. Có những thứ không nên ăn thì đừng ăn, phải chú ý sức khỏe của mình hơn, nếu như Thanh Yến quá bận thì con cứ qua ở với chú dì.”
Thẩm Thanh Yến nghe vậy có chút đau đầu, rõ ràng là Tần Hiểu Đồng đã hiểu lầm rồi. Anh đang định giải thích thì Xu Mạn đã nhanh miệng hơn anh: “Con biết rồi ạ, cảm ơn dì, dì và chú cũng phải chú ý sức khỏe nhé.”
Tần Hiểu Đồng kéo tay cô, cười rạng rỡ nói: “Đã là lúc nào rồi mà còn gọi cô chú, con với Thanh Yến đã đăng ký kết hôn rồi, nên đổi cách gọi đi thôi.”
Hả? Xu Mạn bỗng nhớ đến sau khi con người kết hôn sẽ phải gọi bố mẹ của nửa kia là bố mẹ. Vì vậy, Xu Mạn cũng gọi Tần Hiểu Đồng là “mẹ”, sau đó gọi Thẩm Xuân Quân là “bố” một cách vô cùng ngọt ngào.
Hai ông bà nghe vậy, đều vui mừng ra mặt.
Thẩm Thanh Yến còn muốn giải thích Xu Mạn chỉ bị hóc xương cá mà thôi, nhưng hiếm lắm mới thấy hai ông bà vui đến vậy, anh cũng không muốn làm họ mất hứng.
Xu Mạn sợ bị hóc xương cá, không dám ăn cá nữa. Thẩm Thanh Yến bèn gắp một miếng cá, gỡ hết xương cá đi rồi đút cho Xu Mạn.
Thẩm Xuân Quân và Tần Hiểu Đồng thấy hai người họ ân ái ngọt ngào đến vậy, không cả muốn nhìn nữa.
Nhưng Thẩm Thanh Yến và Xu Mại lại chẳng thấy sao cả, phản ứng của hai người vô cùng tự nhiên.
Sau bữa cơm, hai ông bà mang chút rau tươi và hoa quả về, Thẩm Thanh Yến và Xu Mạn thì ngồi trong sân hóng gió, cùng nhau ngắm sao trời.
Xu Mạn gối lên đùi Thẩm Thanh Yến, từ dưới nhìn lên cẩn thận đánh giá đường nét rõ ràng của Thẩm Thanh Yến. Thẩm Thanh Yến gầy hơn ngày trước nhiều, hai má cũng hơi hóp vào, nhưng những điều này không hề làm giảm khí chất dịu dàng và nho nhã trên người anh.
Lúc Thẩm Thanh Yến quay phim điện ảnh, mặc dù Xu Mạn chưa biến về lại hình người, nhưng vẫn luôn ở phim trường với anh. Lúc đó mỗi ngày Thẩm Thanh Yến đều nghỉ bốn, năm tiếng, giấc ngủ buổi tối cũng rất nông, Xu Mạn nhìn mà đau lòng.
“Sao thế? Nhìn anh như vậy.” Thẩm Thanh Yến thấy cảm xúc phức tạp trong mắt cô, không khỏi cười khẽ.
Cô lật người lại, ngồi trên đùi Thẩm Thanh Yến, vươn tay cẩn thận ve khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Thanh Yến, thương tiếc nói: “Anh Thanh Yến, anh gầy rồi.”
Thẩm Thanh Yến không khỏi bật cười, hóa ra là hoa lan nhỏ đang xót anh à?
“Diễn viên phải duy trì thân hình gầy để ăn ảnh hơn. Nhưng bây giờ em quay về rồi, trang trại của chúng ta đang dần đi vào quỹ đạo, sau này nếu như không đọc được kịch bản cực kỳ yêu thích, anh sẽ không đi quay phim nữa.” Thẩm Thanh Yến nói.
Xu Mạn gật đầu: “Vâng, vậy sau này em sẽ bù đắp cho anh.”
Thẩm Thanh Yến mím môi cười khẽ: “Em đừng rời khỏi anh đã là sự bù đắp tốt nhất rồi.”
Xu Mạn nâng mặt anh lên, hôn một cái: “Anh Thanh Yến, trừ khi em không còn nữa, nếu không thì em sẽ không rời xa anh đâu. Ôi, bên kia có đom đóm, em đi bắt cho anh nhé.”
Xu Mạn nói rồi bỏ anh ra, chạy về phía đám đom đóm đang phát sáng trong bụi hoa.
Tiếc là cô ở trong bụi hoa bắt cả nửa ngày trời cũng không bắt được con nào.
Thẩm Thanh Yến mỉm cười nhìn cô, luôn cảm thấy cảnh này rất quen mắt. Cứ như thể là đã từng xảy ra, anh đã từng nhìn hoa lan nhỏ của anh bắt đom đóm như này vậy.
Anh lại nhớ đến giấc mơ hôm nay ở hồ sen, bèn đứng dậy đi về phía Xu Mạn: “Không bắt được thì thôi, nhìn chúng bay như này cũng tốt, bắt rồi chúng cũng không sống được bao lâu.”
Xu Mạn nghĩ ngợi, gật đầu đồng ý với anh, vốn dĩ tuổi thọ của đom đóm đã rất ngắn ngủi, không dễ nuôi. Hơn nữa đom đóm ở thế giới này rất ít, không giống như sau núi ở Lăng Tiêu Đạo, vừa đến mùa hè, khắp khu rừng đều là đom đóm lập lòe.
Vật càng hiếm thì càng quý, cô cũng không giày vò chúng nữa.
“Anh Thanh Yến, chúng ta nuôi thêm thú cưng đi, nơi này có nhiều thực vật như vậy, không có động vật thì không náo nhiệt.” Hôm nay Xu Mạn đi tham quan trang trại với Thẩm Thanh Yến, luôn cảm thấy nơi đây vắng vẻ quá.
Huống hồ, ban đầu lúc cô mở trang trại, cũng muốn nuôi một vài động vật đắt tiền.
“Được, em thích con gì thì chúng ta nuôi con ý.” Thẩm Thanh Yến khẽ gật đầu nói.
Mặc dù Xu Mạn trở về rồi, nhưng buổi tối Thẩm Thanh Yến vẫn không dám ngủ say, sợ mình ngủ sâu quá Xu Mạn sẽ lại biến mất. Anh thường tỉnh giấc vào giữa đêm khuya, xác nhận người ở trong lòng anh vẫn chưa rời đi mới yên lòng.
Nháy mắt, lễ Thất tịch đang đến gần.
Thẩm Thanh Yến quyết định tổ chức party ở đây, để chúc mừng Xu Mạn trở về. Anh mời một vài người thân, bạn bè thân thiết đến tham gia và chính thức đặt tên cho nơi này là trang trại Hạnh Phúc.
Tổng biên tập Mary của tạp chí Beauty sau khi nhìn thấy phong cảnh nơi đây thì lập tức ký hợp đồng với Thẩm Thanh Yến, sau này nơi đây sẽ là địa điểm chụp hình ngoại cảnh chính của Beauty.
Tối nay khắp trang trại Hạnh Phúc đâu đâu cũng là ánh đèn nhấp nháy, mọi người uống rượu, tụ tập lại với nhau nói chuyện trên trời dưới đất.
Xu Mạn đang nói chuyện hăng say với Phương Viện Viện và Phan Tịnh, bởi vì từng cùng tham gia “Minh Tinh Đại Mạo Hiểm”, Xu Mạn từng tiếp xúc với hai người họ, có thể coi như khá thân thuộc. Phan Tịnh vui vẻ hơn trước nhiều, sắc mặt cũng tốt hơn; Phương Viện Viện vì Xu Mạn từng cứu cô ấy và con cô ấy nên vẫn luôn biết ơn Xu Mạn, sau đó hai người cũng trở thành bạn tốt.
Trăng hình lưỡi liềm treo trên bầu trời, Thẩm Thanh Yến tìm được Xu Mạn đang nói chuyện với Phương Viện Viện và Phan Tịnh: “Mạn Mạn, qua đây, anh dẫn em đến một nơi.”
Xu Mạn tạm biệt hai người bạn, đứng dậy đi đến trước mặt Thẩm Thanh Yến: “Anh Thanh Yến, anh muốn dẫn em đi đâu?”
Thẩm Thanh Yến nắm lấy tay cô: “Trăng đêm nay thật đẹp, chúng ta lên núi ngắm cảnh đi.”
“Tối nay có nhiều khách đến đây như vậy, tại sao chúng ta phải lên núi?” Xu Mạn khó hiểu, cô rất thích nghe Phương Viện Viện kể về kinh nghiệm nuôi dạy con cái.
“Bọn họ cũng sẽ đi, đi thôi, anh muốn tặng em một thứ.” Thẩm Thanh Yến nói.
Xu Mạn lại càng hoang mang hơn, có chút chờ mong xen lẫn tò mò: “Anh Thanh Yến, anh muốn tặng em cái gì?”
Nhưng Thẩm Thanh Yến lại không trả lời anh, chỉ nói: “Đến lúc đó em sẽ biết thôi.”
Xu Mạn tò mò đi cùng Thẩm Thanh Yến đỉnh núi. Lúc sắp lên đến đỉnh núi, Thẩm Thanh Yến vươn tay bịt mắt cô: “Chúng ta chơi một trò chơi, anh che mắt em, chúng ta cùng đi về phía trước.”
“Anh Thanh Yến, tối nay anh thần bí quá.” Sự tò mò của Xu Mạn lại trỗi dậy, không biết anh muốn tặng gì cho cô.
Bị bịt mắt, Xu Mạn không thể nhìn thấy con đường phía trước, nhưng có Thẩm Thanh Yến ở bên cạnh nhắc nhở cô, cô cũng không sợ.
Trong gió đêm còn xen lẫn mùi hương thanh mát, Xu Mạn được Thẩm Thanh Yến dẫn cứ đi thẳng về phía trước. Cũng không biết đi được bao xa, Thẩm Thanh Yến mới bỏ tay xuống: “Có thể mở mắt ra rồi.”
Đôi bàn tay che mắt cô được bỏ xuống, Xu Mạn mở mắt ra nhìn, đập vào mắt cô là biển hoa lan phủ khắp núi rừng.
Xa xa, một vầng trăng khuyết đang treo lơ lửng trên bầu trời đêm xanh thẫm, điểm xuyết những vì sao. Ánh trăng như thác nước đổ xuống biển hoa, hơi nước trên núi ngưng tụ tạo thành sương mù, tựa như một bức màn bao phủ cả biển hoa.
Cảnh này quen thuộc vô cùng, Xu Mạn đã từng nhìn thấy vô số lần trong giấc mơ của Thẩm Thanh Yến.
Nhưng cô không ngờ Thẩm Thanh Yến lại có thể biến giấc mơ đó thành hiện thực.
Cô ngạc nhiên há miệng, nhưng lại không nói được lời nào, nhìn chằm chằm người đứng bên cạnh mình.
Thẩm Thanh Yến nhếch miệng cười: “Thế nào? Thích không?”
Xu Mạn gật đầu lia lịa, đến khóe mắt cũng lộ vẻ ngạc nhiên: “Thích lắm! Rất thích! Đẹp quá! Đây là món quà anh tặng em ư?”
Thẩm Thanh Yến không đưa ra câu trả lời chính xác, mà rút tay từ trong túi quần ra, bước đến trước mặt cô, quỳ một gói xuống, mở hộp gấm nhỏ trong tay ra, bên trong là một chiếc nhẫn gắn một viên kim cương tinh xảo.
“Mạn Mạn, lấy anh nhé.”