Ảnh Đế Truy Thê!

chương 136: lễ đính hôn (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

*Trước tiên chúc mừng 48 năm Ngày Giải phóng miền Nam, thống nhất Đất nước!!!

...🇻🇳🇻🇳🇻🇳...

Cung Huyền Thương đứng bên cạnh Lôi Hòa Nghi nhận lấy micro từ bố Lôi. Hai người lần lượt nhận lấy micro phát biểu vài lời rồi trả micro lại cho Mc, sau một hồi dẫn dắt cuối cùng MC cũng mời hai nhân vật chính trao nhẫn cho nhau. Lantana mang hộp nhẫn lên, toàn bộ ánh đèn cũng như ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về hai người trên sân khấu.

Cung Huyền Thương cẩn thận cầm lấy nhẫn trong hộp đeo lên ngón giữa của Lôi Hòa Nghi sau đó cúi đầu hôn lên, Lôi Hòa Nghi mỉm cười cầm nhẫn đeo lên cho anh, hai đôi tay nắm chặt lấy nhau, Cung Huyền Thương cúi đầu hôn lên trán Lôi Hòa Nghi trong tiếng vỗ tay chúc mừng của mọi người. Nhân viên phục vụ mang đến hai ly champagne cho Lôi Hòa Nghi và Cung Huyền Thương. Hai người hướng về phía khách mời giơ ly lên, mọi người phía dưới cũng đồng loạt nâng ly, ly trong tay Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi cụng vào nhau sau đó hai người uống một ít rồi cúi đầu nắm tay nhau đi xuống.

Mọi người bắt đầu nhập tiệc, chỗ Lôi Hòa Nghi và Cung Huyền Thương được sắp xếp riêng vì lễ phục của Lôi Hòa Nghi có tà váy lớn nên hai người sẽ ngồi ở sofa cùng với đám người Lantana.

Nhân viên nhanh chóng mang thức ăn nhẹ đến, biết Lôi Hòa Nghi chưa ăn gì nên Cung Huyền Thương lấy thức ăn ra đĩa đưa cho cô còn mình thì tập trung lột vỏ tôm, tách thịt cua mặc kệ thế giới bên ngoài. Lôi Hòa Nghi cầm lấy đĩa Cung Huyền Thương đưa, ăn một miếng rồi đút cho anh một miếng, cũng không quên trò chuyện với Lantana.

Hải sản trên bàn rất nhiều nhưng vì có tính hàn nên Cung Huyền Thương không cho Lôi Hòa Nghi ăn nhiều mà lấy thêm những món khác cho cô ăn. Buổi tiệc vẫn diễn ra bình thường, nhạc công không ngừng thay đổi ca khúc để tăng thêm không khí cho buổi tiệc. Sau khi Lôi Hòa Nghi lấp đầy bụng đói, nhấp một ngụm champagne, đôi mắt đẹp khẽ nhìn xung quanh sau đó vui vẻ đặt ly rượu xuống đứng lên, Cung Huyền Thương thấy thế cũng đứng dậy dõi theo Lôi Hòa Nghi.

Từ xa một bóng dáng cao lớn đĩnh đạc đi đến, một người đàn ông trach tuổi Cung Huyền Thương, vẻ mặt tuấn tú ôn hòa nhã nhặn rất dễ gây thiện cảm nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc bén xa cách, anh ấy cầm ly rượu vang mỉm cười đi về phía Lôi Hòa Nghi. Khi anh ta đi đến đối diện Lôi Hòa Nghi lập tức dang tay, cô cũng tiến đến một bước ôm lấy khẽ vỗ lưng, gương mặt hiện rõ vẻ vui mừng.

Người đàn ông hướng tay cầm ly rượu ra xa, tay còn lại vỗ vỗ lưng Lôi Hòa Nghi, Cung Huyền Thương thấy thế không khỏi nhíu mày, sau đó hai người tách ra, Lôi Hòa Nghi quay lại nói với Cung Huyền Thương.

- Thương, em giới thiệu với anh, đây là Lôi Sâm, con trai nuôi của bố em đồng thời cũng là cánh tay phải đắc lực của em.

Lôi Sâm hướng về phía Cung Huyền Thương gật đầu.

- Cung tổng, nghe danh đã lâu, hân hạnh được gặp!

Cung Huyền Thương cúi người cầm ly rượu của mình lên cụng vào ly của Lôi Sâm.

- Cung Huyền Thương, hân hạnh gặp mặt, nếu đã là cánh tay đắc lực của Nghi Nghi về sau phải nhờ anh giúp đỡ nhiều rồi.

- Không cần khách khí, đó vốn là sứ mệnh của tôi!

Hai người đàn ông nhấp một ngụm rượu chào hỏi, Lôi Sâm lại quay sang nói chuyện với Lôi Hòa Nghi một lát rồi trả lời bầu không khí riêng tư cho hai người rồi đi tìm bố Lôi.

Sau khi Lôi Sâm đi khuất, Cung Huyền Thương lại nhìn Lôi Hòa Nghi.

- Sao anh chưa từng nghe nói bố có con nuôi vậy?

Lôi Hòa Nghi kéo tay anh ngồi xuống ghế chậm rãi giải thích.

Lôi Sâm là cô nhi được bố Lôi nhận nuôi khi còn nhỏ, ông đã âm thầm bồi dưỡng Lôi Sâm để sau này anh ta sẽ phò tá Lôi Hòa Nghi khi cô tiếp quản Lôi thị. Thực tế chứng tỏ bố Lôi nhìn người không sai, năng lực của Lôi Sâm cực kỳ xuất chúng lại rất kiên nhẫn, khiến bố Lôi phi thương hài lòng, những năm vừa qua Lôi Sâm luôn ở nước ngoài học tập huấn luyện. Chỉ mới về nước sau khi Lôi Hòa Nghi tốt nghiệp không lâu nhưng mối quan hệ giữa Lôi gia và Lôi Sâm trước giờ vẫn là một bí mật bởi vì bố Lôi vẫn luôn đề phòng đối thủ sẽ nhắm đến Lôi Sâm cho nên trước khi mọi thứ đi vào quỹ đạo thì mối quan hệ giữa Lôi Sâm và Lôi gia sẽ chưa được công bố. Thời gian qua mặc dù bên ngoài không biết đến sự tồn tại của Lôi Sâm nhưng trong bóng tối Lôi Sâm vẫn âm thầm làm việc trong Lôi thị, làm quen với thương trường trong nước và ngoài nước để chuẩn bị bước đệm cho Lôi Hòa Nghi tiếp quản Lôi thị trong tương lai. Những lúc Lôi Hòa Nghi gặp rắc rối chính là Lôi Sâm ở phía sau đều tra giúp cô, chuyện của Từ Mộng dạo trước cũng không ngoại lệ, mạng lưới tình báo trong Hải thành hay khắp nơi trong nước Lôi Sâm đều nắm rõ trong lòng bàn tay, tốc độ điều tra của anh không hề thua kém một thế lực nào. Chỉ một khoảng thời gian ngắn kể từ khi Lôi Sâm về nước nhưng Lôi Hòa Nghi có thể chắc chắn anh ấy chính là thanh đao sắc bén nhất của mình.

Cung Huyền Thương nghe Lôi Hòa Nghi giải thích, chút thành kiến còn sót lại cũng biến mất, nếu là người mà bố Lôi đã bồi dưỡng nhiều năm cho Lôi Hòa Nghi thì về độ trung thành anh không cần nghi ngờ, hơn nữa người đó cũng sẽ không có chút suy nghĩ vượt quá giới hạn nào với Lôi Hòa Nghi. Mà cho dù anh không thích người ta thì cũng chẳng thay đổi được gì, Lôi Sâm cũng đã thừa nhận sứ mệnh của anh là bên cạnh trợ giúp Lôi Hòa Nghi vậy thì nếu không phải anh thì cũng không phải ai khác, Lôi gia sẽ không vì chút lòng riêng của anh (CHT) mà đổi một thanh đao khác, cho dù đổi thì sẽ không có thanh đao nào sắc bén đáng sợ như Lôi Sâm.

- Thương à, anh... không phải là đang khó chịu chứ?

Cung Huyền Thương siết tay Lôi Hòa Nghi, đầu ngón tay chạm vào chiếc nhẫn trên tay cô, trong lòng dần bình yên.

- Không phải, chỉ là hiếm khi thấy em niềm nở với một người đàn ông khác nên anh hơi bất ngờ, nghe em giải thích thì không sao rồi. Không phải em nghĩ rằng anh nhỏ mọn đến mức ai cũng ghen được đấy chứ?

Lôi Hòa Nghi bật cười, cầm lấy tay anh.

- Thật ra anh ghen cũng không phải không tốt, điều đó chứng tỏ anh càng quan tâm em nhưng mà nếu trong lòng anh có khúc mắc em hi vọng anh có thể nói ra để chúng ta cùng giải quyết, em không mong giữa anh và em có khoảng cách.

- Giờ em là vị hôn thê của anh, mọi người trong giới đều biết, tương lai dù xảy ra chuyện gì sự thật này cũng sẽ không thay đổi, mà mối hôn sự này cũng tuyệt đối không thể hủy. Đừng nói là chúng ta có khoảng cách dù em không còn yêu anh thì cũng phải bên cạnh anh, huống chi giữa anh và em tuyệt đối sẽ không có khoảng cách.

Lôi Hòa Nghi nhìn anh, gật đầu sau đó xích lại gần, Cung Huyền Thương cũng quay đầu hai người nhìn nhau sau đó hôn nhẹ lên môi đối phương một cái.

- Khiêu vũ cùng anh nhé?

- Vâng!

Cung Huyền Thương nắm tay Lôi Hòa Nghi đứng dậy, làm một tư thế mời tiêu chuẩn như một vương tử quý tộc, Lôi Hòa Nghi kéo tà váy cúi người đáp lại sau đó hai người đi vào sàn khiêu vũ. Nhạc công cũng lập tức đổi nhạc, ánh đèn lập tức chiếu vào cặp đôi đang khiêu vũ kia, những người khác thấy thế cũng lập tức mời bạn gái của mình nhảy một điệu, chẳng mấy chốc sàn khiêu vũ đã xuất hiện rất nhiều cặp đôi mà Lôi Hòa Nghi và Cung Huyền Thương đứng ở vị trí trung tâm vẫn nổi bật vô cùng. Tà váy của Lôi Hòa Nghi vừa rộng vừa nhẹ, liên tục lay động theo từng bước nhảy, dưới ánh đèn đẹp đẽ vô cùng, hai người không khác gì bạch mã hoàng tử và nàng công chúa xinh đẹp bước ra từ truyện cổ tích.

Sau khi đoạn nhạc đến hồi kết, hai người làm động tác kết thúc tiêu chuẩn, Cung Huyền Thương một tay vẫn cầm tay Lôi Hòa Nghi, tay kia nhẹ nhàng thành kính vén một lọn tóc mềm mại của Lôi Hòa Nghi ra trước rồi cúi đầu dịu dàng hôn xuống, cảnh tượng này khiến người nhìn không khỏi rung động sâu sắc, sau đó cả hai uyển chuyển linh hoạt rời khỏi sàn khiêu vũ. Lôi Hòa Nghi ngồi xuống ghế, Cung Huyền Thương lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán cô rồi gọi phục vụ lấy cho cô một ly nước cam.

Cô cầm lấy nước nhấp một ngụm, Cung Huyền Thương cúi xuống nói khẽ với cô một câu rồi rời khỏi.

Lôi Hòa Nghi đang ngồi ung dung với bạn bè thì đột nhiên tiếng nhạc thay đổi, ngay sau đó giọng hát quen thuộc vang lên, Lôi Hòa Nghi lập tức hướng mắt về phía sân khấu. Ở đó Cung Huyền Thương cầm micro chậm rãi hát một bản tình ca, ngay khi cô nhìn anh, anh cũng lập tức nhìn về phía cô, bốn mắt chạm nhau, cả hai lập tức mỉm cười. Sau đó Lôi Hòa Nghi chậm rãi nghe những gì anh hát, cả người bất giác bước đi, đi đến đối diện với Cung Huyền Thương nhìn anh.

Oh, I cannot explain

Every time it's the same

Oh, I feel that it's real

Take my heart

I've been lonely too long

Oh, I can't be so strong

Take the chance for romance

Take my heart

I need you so

There's no time I'll ever go

Cheri, cheri lady

Goin' through a motion

Love is where you find it

Listen to your heart

Cheri, cheri lady

Living in devotion

It's always like the first time

Let me take a part

Cheri, cheri lady

Like there's no tomorrow

Take my heart, don't lose it

Listen to your heart

Cheri, cheri lady

To know you is to love you

If you call me baby

I'll be always yours

I get up, I get down

All my world turns around

Who is right? Who was wrong?

I don't know

I've got pain in my heart

Got a love in my soul

Easy come, but I think

Easy go

I need you so

All the times I move so slow

Cheri, cheri lady

Goin' through a motion

Love is where you find it

Listen to your heart

Cheri, cheri lady

Living in devotion

It's always like the first time

Let me take a part

Cheri, cheri lady

Like there's no tomorrow

Take my heart, don't lose it

Listen to your heart

Cheri, cheri lady

To know you is to love you

If you call me baby

I'll be always yours

Cheri, cheri lady

Like there's no tomorrow

Take my heart, don't lose it

Listen to your heart

Cheri, cheri lady

To know you is to love you

If you call me baby

I'll be yours

Cheri, cheri lady

Like there's no tomorrow

Take my heart, don't lose it

Listen to your heart

Cheri, cheri lady

To know you is to love you

If you call me baby

I'll be yours

(Cheri Cheri Lady - Modern Talking)

Không riêng gì Lôi Hòa Nghi, mọi người ở đây đều có thể nghe ra được tâm tình của Cung Huyền Thương, anh đang dùng lời bài hát bày tỏ tình cảm với Lôi Hòa Nghi. Hiếm khi thấy một người tâm tính bình tĩnh không chút gợn sóng, độc lai độc vãn không để ý ai lại có thể có một mặt thâm tình dịu dàng thế này, mọi người đều không khỏi cảm thán.

Mà Cung Huyền Thương sau khi hát xong thì đứng nhìn Lôi Hòa Nghi, cô lập tức bước về phía anh, không quan tâm mọi người đang nhìn mà tặng cho anh một nụ hôn sâu trong tiếng reo hò phấn khích của mọi người. Sau đó Cung Huyền Thương giao lại micro, tâm ý viên mãn ôm cô vợ nhỏ xấu hổ của mình đi xuống.

- Anh sao lại nổi hứng hát trước mặt mọi người như vậy?

- Cho mọi người thấy anh yêu em, cũng để bọn họ biết anh đính hôn với em không phải vì lợi ích gia tộc, hai chúng ta là thật lòng yêu nhau.

- Có phải anh đã sớm trù tính rồi không?

- Bị em nhận ra rồi!

- Anh đó...

- Thích không?

- Rất thích là đằng khác!

Hai người cũng không ngồi một chỗ tình tứ nữa mà đi đến bàn tiệc nói chuyện với mọi người. Sau khi qua chỗ trưởng bối đặc biệt là Tiêu gia của nhà mẹ Lôi Hòa Nghi ở thủ đô hiếm khi xuất đầu lộ diện, Cung Huyền Thương ân cần lễ phép tiếp chuyện trưởng bối rồi lại đi đến chỗ Lôi Lăng Triệt.

Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi bắt tay với Yến Thành Huân đã lâu không gặp, nhìn anh ta so với lần gặp trước thì da lại đen hơn một tông, Lôi Hòa Nghi cười cười trêu đùa.

- Yến thiếu dạo này có vẻ bận rộn với nhiệm vụ, chẳng lẽ muốn so bì với anh cả tôi, xem ai được thăng chức trước sao?

- Không dám không dám, tôi nào dám so với Lôi thiếu tướng, Yến mỗ chỉ đơn thuần là một người lính của Tổ Quốc vì nhân dân phục vụ mà thôi.

- Có vì nhân dân nhưng cũng không thể bỏ quên đi hạnh phúc của mình được, anh xem tôi đã đính hôn rồi, anh có phải cũng nên tìm đối tượng cho mình không?

- A, Lôi tiểu thư nói cũng đúng, có điều đối tượng thì tôi đã có, vấn đề chỉ còn thời gian thôi, ngược lại Lôi thiếu tướng thì tôi thấy vẫn còn cô đơn lẻ bóng...

Yến Thành Huân lập tức đẩy củ khoai lang nóng bỏng tay này về phía Lôi Lăng Triệt, đổi lại là một cái liếc mắt không mấy thiện lành của anh. Lôi Hòa Nghi lập tức nhìn anh cả nhà mình.

- Yến thiếu tướng nói không sai đâu anh à, em nghĩ anh cũng nên tìm đối tượng đi, em tin chắc ông cũng muốn nhìn thấy chắt đích tôn của nhà mình mà.

- Nghi Nghi... những chuyện này đâu phải anh muốn là được. Thay vì hối thúc anh chi bằng em sớm ngày kết hôn với Cung Huyền Thương rồi sinh cho ông một đứa chắt mập mạp dễ thương, có như vậy không chỉ anh mà cả Lăng Quân và Lăng Hàn cũng sẽ mang ơn em!

- Ai chứ anh Quân thì em không nghĩ vậy đâu? Phải không anh?

Lôi Hòa Nghi lập tức lia mắt về phía Lôi Lăng Quân và Cố Kiều Nhan bên cạnh, hai người một người thì cúi đầu che dấu sự ngượng ngùng trên mặt, một người thì cắm đầu vờ ăn tráng miệng nhưng làm sao thoát khỏi cảnh bị sặc, Lôi Lăng Quân lập tức cuống cuồng vỗ lưng giúp Cố Kiều Nhan.

Cung Huyền Thương đưa ánh mắt yêu chiều nhìn vợ mình, mặc cho cô trêu hết người này đến người khác, anh cũng không lên tiếng giải vây.

Lôi Hòa Nghi không trêu nữa đi đến thăm những người bạn đến từ nước Pháp lãng mạn. Trước tiên cô ôm đạo diễn Macxen thay cho lời chào hỏi.

- Rachel à, một thời gian không gặp cháu đẹp hơn xưa rồi đấy, xem ra Cung Huyền Thương chăm sóc cháu rất tốt!

- Vâng ạ, anh ấy chăm cháu không khác gì chăm con gái vậy, may mà thể trạng cháu không dễ mập không thì cháu đã chia tay anh ấy rồi!

- Haha, Cung Huyền Thương sau lưng cháu sắp khóc tới nơi rồi kia!

- Chú Macxen cứ nói quá, nhưng mà nhìn kỹ lại thì người đẹp lên đâu chỉ có cháu, chú Macxen trông cũng lịch lãm có phong thái hơn xưa rất nhiều. Xem ra thời gian qua gặp không ít chuyện tốt!

- Xem như là vậy đi, nhưng mà sắp tới nếu cháu và Cung Huyền Thương có thể cùng đoạt giải ở Liên hoan phim Paris thì đó mới thật sự là chuyện vui!

- Ayda chuyện đó không do cháu quyết định được!

- Hmm, lần đó có Iris ở phía sau trợ giúp ta tin tạo hình của cháu và Cung Huyền Thương nhất định không thua kém minh tinh nào, dù không đoạt giải thì nhất định cũng sẽ để lại ấn tượng sâu sắc với công chúng, thành đỉnh lưu cũng chỉ là chuyện sớm muộn.

Lôi Hòa Nghi lập tức nhìn sang Iris và Vincent bên cạnh.

- Iris, chưa gì mà đã tạo áp lực cho cô rồi, thành thật xin lỗi!

- Có thể giúp cô trở nên xinh đẹp hơn là trách của tôi, sao có thể nói là áp lực, bà chủ của tôi!

- Ôi bên cạnh Vincent mãi nên miệng của cô ngọt hơn không ít nhỉ!

- Tôi lại thấy vị hôn phu của cô ngọt ngào hơn nhiều!

Lôi Hòa Nghi mỉm cười nhìn Cung Huyền Thương, anh cũng nhìn cô xoa đầu.

- Anh ấy ngọt ngào với tôi là chuyện bình thường thôi! Hai người hiếm khi đến Hoa quốc, nếu muốn đi du lịch cứ nói với tôi, tôi sẽ dành thời gian đưa hai người đi, xem như đáp lễ lúc ở Pháp hai người đã hỗ trợ chúng tôi rất nhiều!

- Cô và Cung thiếu vừa đính hôn xong chúng tôi không dám làm phiền thời gian ngọt ngào của hai người đâu. Cô quên là Vy Vy cũng là người Trung sao, lần này về dự lễ đính hôn của cô, cô ấy sẽ ở lại đây một khoảng thời gian để cô ấy đưa chúng tôi đi du lịch là được rồi, cô cứ tận hưởng với Cung thiếu đi.

Cung Huyền Thương mỉm cười hài lòng, đột nhiên anh nhìn thấy có người gọi mình liền nói với Lôi Hòa Nghi.

- Bên kia là bạn thời đại học của anh, anh qua đó một lát em ở đây nói chuyện với mọi người đi!

- Vâng!

Cung Huyền Thương đi đến chỗ bạn của mình, Lôi Hòa Nghi đi vòng qua bàn tiệc đến chỗ Khương Mộ Vy phía ngồi xuống bên cạnh, cô ấy lập tức nhìn sang.

- Sao hả, bây giờ cô mới nhớ đến tôi sao?

- Không dám không dám, chỉ là thấy cô chuyên tâm thưởng thức bánh ngọt nên tôi không nỡ làm phiền thôi!

- Quả thật bánh ngọt rất ngon, hương vị truyền thống này ở nước ngoài không thể nếm được!

- Nếu cô thích tôi sẽ xin công thức cho cô nhé!

- Chút chuyện nhỏ này không cần phiền cô vậy đâu, hơn nữa sắp tới tôi còn đi nhiều chỗ nữa, biết đâu sẽ tìm được món hợp khẩu vị hơn.

- Được, vậy trước tiên chúc cô có một chuyến du lịch vui vẻ.

- Cảm ơn!

- Hôm nay hơi đáng tiếc, tôi có một người anh thân thiết, vốn muốn giới thiệu cho hai người quen nhau nhưng buổi tiệc hôm nay anh ấy lại không đến được!

- Không sao, tôi là người sống tùy ý, chuyện gì đến sẽ đến, nếu có duyên thì sẽ gặp thôi.

Lôi Hòa Nghi ngồi lại nói không ít chuyện, bất chợt mắt liếc thấy Lôi Lăng Quân và Cố Kiều Nhan lặng lẽ ra ngoài cùng nhau, bầu không khí giữa cả hai có chút ảm đạm. Cô lập tức đứng lên ái ngại nói với Khương Mộ Vy.

- Xin lỗi, tôi đi xử lý chút chuyện!

- Không sao, cô cứ đi đi!

Lôi Hòa Nghi xách váy rời khỏi đi đến chỗ Lôi Sâm, anh ấy đang nói chuyện cùng với vài đối tác quan trọng của Lôi thị, thấy Lôi Hòa Nghi đi về phía mình thì lập tức xin lỗi đứng dậy.

- Nghi Nghi...

Cô đưa mắt ra hiệu anh nhìn theo Lôi Lăng Quân và Cố Kiều Nhan ngoài ban công. Lôi Sâm nhìn theo sau đó nhìn Lôi Hòa Nghi mỉm cười.

- Anh Sâm, thành thật xin lỗi khi phải nói chuyện này vào hôm nay...

Lôi Sâm nhún vai, tay cầm ky rượu khẽ giơ lên ngụ ý cô cứ tiếp tục.

- Chúng ta có chuyện cần phải làm rồi!

- Em yên tâm, chuyện này anh đã sớm để ý, hiện tại chỉ cần chút thời gian để tổng hợp mọi thứ lại thôi, cuối cùng mọi chuyện sẽ đâu vào đó, anh nhất định cho em một kết quả như em mong muốn, tiểu thư của tôi!

- Cảm ơn anh, anh Sâm!

- Đó là việc nên làm, anh nghĩ em nên quay lại với vị hôn phu của minh đi, anh ấy đang đợi em kìa!

Lôi Hòa Nghi quay lưng liền nhìn thấy Cung Huyền Thương đang nhìn về phía này, cô vẫy tay mỉm cười với anh sau đó nói với Lôi Sâm.

- Vậy em xin phép đi trước nếu có gì mới anh nhớ nói cho em!

- Được!

Lôi Hòa Nghi quay lại chỗ của Cung Huyền Thương, anh dẫn cô đi gặp một vài người bạn của mình. Vốn dĩ thời còn đi học, Cung Huyền Thương là một truyền kỳ phong vân, cao quý như một đóa hoa trên núi cao, hiện tại trở thành hoa đã có chủ dĩ nhiên không khỏi khiến bạn học hiếu kỳ, ngay cả giáo sư của Cung Huyền Thương cũng không ngoại lệ cho nên Cung Huyền Thương đành giới thiệu Lôi Hòa Nghi cho họ biết mặt. Đối với những dịp như thế này Lôi Hòa Nghi đã không còn xa lạ nên vui vẻ tiếp chuyện. Sau một hồi làm quen thì hai người cũng trả lại không gian cho mọi người tiếp tục ăn tiệc, cách đó không xa là Bạc Kình Thương và Phó Ngữ Tình. Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi lập tức đi đến.

Bốn người vừa gặp nhau hôm qua nhưng hôm nay gặp lại vẫn khó tránh khỏi có nhiều chuyện tâm sự. Gần như hai nhân vật chính đều ngồi đó cho đến khi tiệc tàn.

Lúc kết thúc, sau khi Lôi Hòa Nghi và Cung Huyền Thương đã tiễn khách về hết thì cả hai cũng lên phòng nghỉ ngơi. Lôi Hòa Nghi ngồi trước bàn trang điểm tẩy trang, Cung Huyền Thương đứng phía sau cần thận lấy ngọc trai đính trên tóc cô xuống, hành động của anh chậm rãi nhẹ nhàng vì sợ mạnh tay sẽ làm cô đau. Ngọc trai vừa nhỏ vừa nhiều nhưng Lôi Hòa Nghi chỉ thấy Cung Huyền Thương tập trung cẩn thận, nửa điểm chán nản mất kiên nhẫn cũng không có. Khóe môi không kìm được nở nụ cười, một người đàn ông có yên bạn hay không chỉ cần nhìn vào những hành động nhỏ nhất là biết.

Sau một hồi miệt mài cuối cùng Cung Huyền Thương cũng kết thúc, mười ngón tay nhẹ nhàng luồn vào tóc Lôi Hòa Nghi chải xuống, xúc cảm mềm mại đánh thẳng vào tâm can khiến anh cực kỳ yêu thích.

Lôi Hòa Nghi tẩy trang tháo trang sức cất vào hộp đâu vào đấy rồi đứng dậy, ngoái đầu nói với Cung Huyền Thương.

- Thương, anh kéo khóa váy giúp em với!

Cung Huyền Thương nghe thế thì vén mái tóc của Lôi Hòa Nghi ra trước, đưa mắt nhìn khóa váy trên lưng cô sau đó đưa tay nhẹ nhàng kéo xuống, bờ lưng trần trắng nõn đập vào mắt khiến anh hít sâu một hơi.

Cản giác khóa váy đã được kéo xuống Lôi Hòa Nghi cảm ơn anh một tiếng rồi giữ váy đi đến tủ quần áo, cô mở tủ đồ lấy một bộ đồ ngủ sau đó buông lõng hai tay, bộ váy cầu kỳ lập tức rơi xuống sàn, trên người cô chỉ còn quần nhỏ, Lôi Hòa Nghi không dám quay đầu đối diện với Cung Huyền Thương mà đi thẳng vào phòng tắm. Cung Huyền Thương thấy một loạt hành động nhanh chóng linh hoạt của cô thì bật cười. Anh đi đến trước cửa phòng tắm gõ cửa rồi nói vọng vào.

- Nghi Nghi, trễ rồi em không được gội đầu đâu đấy, cũng không được tắm quá lâu, như vậy không tốt cho cơ thể đâu nhé!

- Vâng ạ!

Sau khi nghe Lôi Hòa Nghi đáp lại Cung Huyền Thương hài lòng gật đầu đi đến tủ quần áo cầm bộ váy của cô lên rồi đi sang phòng thay đồ cẩn thận treo lên.

Lôi Hòa Nghi rất nghe lời, Cung Huyền Thương bảo không được tắm lâu nên chưa tới mười phút cô đã ra ngoài, tóc được búi lên cao chứng tỏ cô không gội đầu. Lôi Hòa Nghi đi đến chỗ Cung Huyền Thương, giúp anh cởi áo vest, tháo cà vạt thắt lưng, cởi quần áo chỉ để lại quần ngắn ở trong sau đó lại đến tủ quần áo lấy đồ ngủ đưa cho anh.

- Anh cũng mau đi tắm đi rồi nghỉ ngơi!

Cung Huyền Thương cười cười bóp má cô sau đó đi vào phòng tắm, Lôi Hòa Nghi lại mang quần áo của anh vào phòng thay đồ treo lên để ngày mai nhân viên mang đi giặt.

Trong khi chờ Cung Huyền Thương thì Lôi Hòa Nghi đi đến ban công ngắm cảnh đêm thành phố, ở độ cao này cô có thể thu toàn bộ cảnh đêm hoa lệ vào mắt, ngón tay sờ nhẹ lên chiếc nhẫn đính hôn, khóe miệng mỉm cười ánh mắt hạnh phúc.

Cũng không biết cô đứng đó bao lâu đến khi được Cung Huyền Thương ôm lấy từ phía sau mới hoàn hồn, cô quay lại gác tay lên vai Cung Huyền Thương.

- Em nghĩ gì mà suy tư vậy?

- Không có gì chỉ là càm thấy mọi thứ thật kỳ diệu, mới ngày nào hai chúng ta còn nhìn nhau tôn trọng, nước sông không phạm nước giếng mà bây giờ đã là một nửa vợ chồng rồi!

Cung Huyền Thương cong môi hôn lên trán Lôi Hòa Nghi.

- Không có gì là kỳ diệu cả, Nghi Nghi, tất cả những người chúng ta gặp không có ai là ngẫu nhiên, tương tự những chuyện xảy ra không có chuyện gì là trùng hợp. Chúng ta có ngày hôm nay là anh suy tính từng bước, cẩn thận từng ly tùng tí bước vào lòng em.

Lôi Hòa Nghi vùi vào lòng Cung Huyền Thương, dáng vẻ ỷ lại như mèo con khiến anh yêu thương không thôi, người trong lòng đột nhiên lên tiếng.

- Thật hi vọng chúng ta có thể như thế này mãi!

- Dĩ nhiên, dù tương lai có ra sao chỉ cần chúng ta còn có nhau thì nhất định sẽ còn hạnh phúc.

Lôi Hòa Nghi gật đầu, đột nhiên lại nhớ đến Phó Ngữ Tình, dường như cô ấy cũng đã từng mong như thế sau đó họ mất nhau mãi mãi. Lôi Hòa Nghi mím môi kéo tay Cung Huyền Thương đi đến chiếc bàn lớn chứa đầy quà tặng.

- Đột nhiên em rất muốn biết chị Tiểu Tình tặng gì cho chúng ta!

Lôi Hòa Nghi cẩn thận tìm kiếm sau đó tim được hai hộp quà của Phó Ngữ Tình. Một món là tặng quà sinh nhật cho cô, một món là tặng quà đính hôn. Lôi Hòa Nghi mở hộp quà tặng mình ra xem, là một gấu bông hình hồ ly màu trắng, chất lông mềm mại khiến cô cực kỳ yêu thích, gấu bông được thiết kế rất xinh xắn, dễ thương như thật, đặc hai tai trên đầu cùng với chiếc đuôi lớn phía sau cực kỳ đáng yêu khiến Lôi Hòa Nghi chỉ muốn ôm trong lòng mãi không thôi. Cung Huyền Thương nhìn thấy cũng đặc biệt yêu thích.

- Nhìn kỹ thì con gấu bông hồ ly này trông rất giống em, trắng trắng mềm mềm cực kỳ đáng yêu!

Lôi Hòa Nghi ngượng ngùng không đáp lại, che miệng ngáp một cái, gấu bông được cô kẹp trong khuỷu tay sau đó cô mở tiếp hộp quà còn lại.

- Woa, đẹp quá... anh xem này...

Quà tặng lễ đính hôn mà Phó Ngữ Tình tặng là một cuốn lịch được làm thủ công. Một bên là thời gian một bên còn lại là ảnh cô dâu chú rể cực kỳ xinh xắn, mỗi một trang lịch là một ảnh khác nhau, ảnh nào cũng đẹp rất đẹp, cho dù chỉ là ảnh minh họa nhưng Lôi Hòa Nghi lại cảm giác được sự hạnh phúc trên đó. Trên lịch còn được đánh dấu ngày đính hôn hôm nay và ngày sinh nhật của cả Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi.

- Món quà này thật sự quá ý nghĩa rồi! Chị ấy... chu đáo thật!

Lôi Hòa Nghi cẩn thận xem từng trang lịch rồi đặt nó bên đầu giường. Hai người cũng nằm lên giường, trong lòng Lôi Hòa Nghi vẫn ôm gấu bông hồ ly, thấy Cung Huyền Thương chỉ ôm mình mà không làm gì thì lấy làm lạ.

- Thương à...

- Hửm!

- Anh... không muốn làm gì hả?

Cung Huyền Thương bật cười, gương mặt Lôi Hòa Nghi dán sát vào lồng ngực anh, cô có thể cảm nhận được sự rung động vọng lại khi anh cười.

- Bé con, anh biết hôm nay em mệt mỏi nên thương em chỉ ôm em ngủ, em lại hỏi anh câu đó, hay là em muốn...

Lôi Hòa Nghi vỗ nhẹ lên ngực Cung Huyền Thương.

- Nhưng nếu là anh của bình thường một dịp như thế này không làm chút chuyện gì đó có ý nghĩa thì đó không phải anh!

- Bé con, trong lòng anh em luôn ở vị trí đầu tiên, hôm nay em mệt mỏi như vậy em cho rằng anh sẽ cầm thú tới mức đó sao, thời gian của chúng ta còn dài, em sợ gì chứ?

Dĩ nhiên là anh rất muốn làm chuyện xấu, từ lúc giúp cô kéo khóa váy thì anh đã sắp không nhịn được rồi nhưng lúc nãy thấy cô che miệng ngáp, dáng vẻ mệt mỏi anh lại không đành lòng, chỉ muốn ôm cô ngủ, cho cô ngủ thật bình yên chứ không phải dày vò cô đến nỗi thiếp đi, biết anh đau lòng mình, Lôi Hòa Nghi không khỏi hạnh phúc, ôm lấy Cung Huyền Thương.

- Em không sợ vì embiết anh thương em mà!

- Ngoan, ngủ thôi!

- Vâng!

Anh chị thì ngủ ngon rồi còn mỗi em thức thôi, lỡ uống một ly trà tắc à mà 4h sáng còn tỉnh như ruồi 🥴🥴🥴

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio