Hôm sau, đúng giờ Lôi Hòa Nghi và Quang Tuấn đưa ông Quang đến bệnh viện quân y. Quang Tuấn và ông ở trên xe cứu thương còn Lôi Hòa Nghi đi xe riêng. Lôi Hòa Nghi vừa đỗ xe xong đi ra thì xe chở Quảng Tuấn cũng đến. Bên ngoài bệnh viện đã có người chờ sẵn, thấy Lôi Hòa Nghi và xe cứu thương tới thì đội ngũ nhân viên đi đến chào hỏi, nói vài câu với cô rồi đi đến đưa ông Quang về phòng bệnh đã chuẩn bị sẵn.
Lôi Hòa Nghi và Quang Tuấn theo sau, cô quan sát trang thiết bị và bài trí trong phòng, gương mặt rất hài lòng. Đi đến giường bệnh trò chuyện với ông Quang một lúc, sau đó ông chợp mắt thì cô cùng với Quang Tuấn ra ngoài.
Quang Tuấn đưa cô ra bãi đỗ xe, Lôi Hòa Nghi đi đến mở cốp xe, xách ra túi lớn túi nhỏ.
- Đây là gì thế?
- Không có gì, chỉ mua chút thuốc bổ và nhân sâm cho ông thôi, còn cả một ít đồ cho anh nữa.
- Sao lại làm như vậy, em giúp ông anh chuyển viện anh đã rất cảm kích rồi. Còn mua nhiều đồ đắt tiền như vậy, làm sao anh dám nhận.
- Em mua cũng đã mua rồi, không thể trả lại, anh không nhận thì em cũng chỉ có thể để đó đến khi quần áo hư hỏng, thuốc bổ hết hạn mà thôi.
- Không phải em còn có ông nội và ông bà ngoại sao, anh trai của em nữa.
- Ông bà em còn thiếu mấy thứ này sao? Hơn nữa quần áo là em dựa theo phong cách ăn mặc và dáng người của anh mua, anh em đều có đồ đặt riêng, mấy bộ này không phải phong cách cũng không vừa với họ.
- Lôi Hòa Nghi, em cố ý đúng không?
Lôi Hòa Nghi cười cười, không phủ nhận.
- Dĩ nhiên!
Quang Tuấn thở dài, vò tóc, không biết nên xử lý thế nào? Lôi Hòa Nghi thừa sức nhìn ra sự khó xử của Quanh Tuấn.
- Đừng nghĩ rằng anh mắc nợ em. Cứ xem như em giúp ông anh là vì lòng tốt, còn tặng quà cho anh, em tặng cho bạn... còn cần lý do sao. Nếu anh ngại quá mắc tiền thì cứ nhận lấy, cố gắng làm việc kiếm tiền mua quà tặng em.
- Cảm ơn em!
Lôi Hòa Nghi bật cười, nhìn Quang Tuấn, dang hai tay. Anh cũng cười, từ từ bước đến, ôm lấy Lôi Hòa Nghi, bày tỏ sự cảm kích của mình.
- Được rồi, giúp em mang mấy thứ này vào cho ông, đồ của anh em sẽ gửi đến căn hộ của anh. Em còn có chút việc nên không ở lâu được đâu.
- Được!
Hai người chia nhau ra, Lôi Hòa Nghi xách mấy túi quần áo nhẹ nhàng còn Quang Tuấn sẽ xách mấy túi thuốc bổ và nhân sâm. Lát sau cô quay lại, chuẩn bị lên xe, đột nhiên phía sau có người gọi.
Theo quán tính, Lôi Hòa Nghi quay lại nhìn, không ngờ đó lại là Cung Huyền Thương.
- Apmando tiền bối, thật trùng hợp.
- Ở đây cũng không phải đoàn làm phim, không cần gọi tôi là tiền bối.
Lôi Hòa Nghi có chút khó xử gãi đầu.
- Nếu gọi anh bằng tên thôi thì cũng không tốt lắm, dù sao anh cũng là tiền bối.
Cung Huyền Thương nhẹ nhíu mày, đối với Quang Tuấn thì nói cười thân mật còn ôm nhau ở đây. Còn đối với anh thì chỉ dừng ở mức tiền bối, đến cả một người bạn cũng không phải. Cô gái này là EQ thấp hay là không muốn có quan hệ gì với anh. Lôi Hòa Nghi không nhìn thấy cái nhíu mày này của Cung Huyền Thương cũng không đoán ra suy nghĩ của anh, chỉ đơn giản nghĩ mình xưng hô như vậy khiến anh cảm thấy mình già. Dù sao 30 tuổi cũng chưa già lắm, chỉ bằng anh cả còn đang ế mốc ế meo nhà cô thôi.
Mãi không thấy Cung Huyền Thương nói gì, không khí bỗng chốc trở nên khó xử. Lôi Hòa Nghi bèn tìm đề tài nói vài câu:
- Anh sao lại đến bệnh viện, bị bệnh hay là thăm người quen? Nếu thấy không tiện thì không cần trả lời.
- Không có gì không tiện, tôi đến lấy thuốc cho ông. Còn cô?
- Đến thăm người thân của một người bạn. Sắp đến giờ nghỉ trưa rồi, không làm phiền anh nữa nếu không sẽ làm trễ giờ anh đi lấy thuốc. Tôi đi trước, tạm biệt... tiền bối!. truyện teen hay
Lôi Hòa Nghi còn có muốn nói gì đó thì điện thoại trong tay rung lên, biết không thể nán lại lâu nên cô nói vài câu khách sáo với Cung Huyền Thương rồi đi.
Mà anh dường như cũng nhận ra cô có việc gấp, không giữ người nữa. Lịch thiệp nói chào tạm biệt.
- .....Tạm biệt. Đi cẩn thận!
Lôi Hòa Nghi gật đầu sau đó vào xe, rời đi.
Cung Huyền Thương cũng không nhìn theo, vừa đi vừa suy nghĩ.
- Gặp người thân của người quen, Lôi lão gia xuất viện về đại viện đã lâu, cô ấy chắc hẳn không phải đến vì thăm ông. Quang Tuấn... cậu ta đến bệnh viện cùng Lôi Hòa Nghi nhưng chưa thấy ra, không lẽ ở bệnh viện, xuất thân bình thường không thể ở bệnh viện này. Không lẽ là Lôi Hòa Nghi nhúng tay vào, nếu là vậy thì quan hệ giữa hai người này... tốt thật. Có thể sắp xếp cho Quang Tuấn và người thân ở đây, Lôi Hòa Nghi cũng tốn không ít sức lực đâu, cô gái này...EQ chắc chỉ thấp với mình mình hoặc là không muốn làm thân với mỗi Cung Huyền Thương này.
Lôi Hòa Nghi lái xe một mạch đi đến công ty thời trang CHEN, cô đeo kính đen cho nên nhân viên cũng không thấy rõ dung mạo, chỉ biết trợ lý riêng của Ninh Mẫn rất cung kính với cô. Mọi người ngầm đoán ra được đây chính là boss lớn phía sau CHEN! Không hẹn cùng nhau chào hỏi. Lôi Hòa Nghi lịch sự gật đầu đáp lại, đi đến thang máy, bấm tầng cao nhất.
Trên tầng cao nhất không kể đến phòng tập gym và ban công ngắm cảnh cùng với phòng nghỉ chung dùng để pha cà phê, nghỉ ngơi, tiêu khiển thì chỉ còn lại hai căn phòng chính, lớn nhất. Một căn của Lôi Hòa Nghi và một căn của Ninh Mẫn.
Các căn phòng dùng để tổ chức các cuộc họp quan trọng ở ngay dưới tầng này, nói cách khác ngoại trừ Lôi Hòa Nghi, Ninh Mẫn và những người được cả hai cho phép thì không ai được bước lên tầng này.
Lôi Hòa Nghi gõ cửa phòng Ninh Mẫn, bên trong liền vang ra giọng nói lanh lảnh, trong trẻo:
- Cậu vào đi!
Lôi Hòa Nghi mở cửa bước vào, bên trong một cô gái mang vẻ đẹp đậm nét Á Đông, dáng người cao ráo thon thả, ăn mặc thời thượng đi đến.
Ninh Mẫn dang tay ôm Lôi Hòa Nghi một cái sau đó kéo cô đến sofa ngồi.
Ninh Mẫn là bạn học cùng trường Stanford với Lôi Hòa Nghi, cùng tuổi. Nhưng cô ấy học thiết kế còn Lôi Hòa Nghi học về kinh doanh và tài chính. Tuy vậy cả hai vẫn rất thân thiết, gặp nhau đều không thiếu chủ đề để nói.
Gia cảnh Ninh Mẫn không tốt như Lôi Hòa Nghi nhưng cũng không gọi là khó khăn. Cô ấy là người ở vùng quê, thành tích học tập xuất sắc nên được học bổng du học ở Stanford. Vừa đi học vừa đi làm xem như sống tốt, về sau quen biết Lôi Hòa Nghi thì mọi thứ đỡ hơn nhiều. Bái phục trước tài năng và thiên phú trong thiết kế của Ninh Mẫn, Lôi Hòa Nghi quyết định cùng cô kết thành chị em. Giúp đỡ Ninh Mẫn không ít trong thời gian ở Mỹ. Đến đại học năm hai, Lôi Hòa Nghi quyết định hợp tác cùng Ninh Mẫn thành lập thương hiệu CHEN. Ninh Mẫn cảm kích những gì Lôi Hòa Nghi đã làm cho mình hơn nữa cũng cảm thấy những sáng kiến thiết kế cổ phục của Lôi Hòa Nghi rất đặc sắc và sáng tạo nên đã không ngần ngại hợp tác cùng cô ấy.
Cuối cùng chỉ sau vài năm, hai cô gái đã thành lập được thương hiệu của riêng mình, cũng trở thành truyền kỳ của Stanford khi tốt nghiệp năm 21 tuổi và thành công rất sớm.
Ninh Mẫn có ý định đưa bố mẹ lên sống chung nhưng cả hai không thích sự ồn ào náo nhiệt của thành phố nên từ chối. Ninh Mẫn cũng hết cách, chỉ đành thuận theo, sống một mình trong căn hộ sang trọng ở thành phố, cuối tháng đều sẽ dành thời gian về thăm nhà.
Lúc trước tổng bộ của CHEN ở Mỹ, bây giờ đã chuyển về Trung Quốc, Ninh Mẫn cũng mới về nước không bao lâu. Lôi Hòa Nghi lại bận đóng phim nên cả hai đã lâu rồi không gặp nhau, gọi video call là chủ yếu. Hôm nay gặp lạ khó tránh khỏi sẽ có chút vui vẻ.
Ninh Mẫn thân thiết choàng tay Lôi Hòa Nghi, hỏi:
- Cậu đóng phim thế nào rồi?
- Rất tốt, hẳn là không bao lâu nữa sẽ đóng máy.
- Vậy sau đó cậu rất rảnh đúng không?
Lôi Hòa Nghi thành thật gật đầu, Ninh Mẫn vỗ tay sung sướng. Đi đến bàn làm việc lấy một xấp ảnh đưa cho Lôi Hòa Nghi xem.
- Vừa hay sắp tới chúng ta sẽ ra mắt bộ sưu tập mới. Trang phục đều đã xong nhưng mình vẫn chưa lên ý tưởng được nên trình diễn thế nào? Cậu có sáng kiến gì không?
Lôi Hòa Nghi xem từng tấm ảnh, là những bộ trang phục đã được làm xong trong bộ sưu tập mới. Tài năng của Ninh Mẫn là thứ Lôi Hòa Nghi không bao giờ nghi ngờ cho nên thành quả này cô rất hài lòng.
- Về việc trình diễn, mình cũng như cậu, không biết nên làm thế nào? Cậu cũng đừng lo lắng, việc này không gấp, đợi mình quay phim xong chúng ta đi du lịch ở thành phố này xem xem có tìm được ý tưởng mới không? Dù sao cũng là lần đầu tiên CHEN ra mắt ở nước nhà, không thể qua loa tùy tiện được. Phải để lại ấn tượng thật sâu sắc với mọi người. Như thế mới tạo được bước đệm vững chắc cho CHEN về sau.
- Không sai! Đúng rồi, sắp tới mình sẽ về quê, thời gian chắc là sau khi cậu đóng máy, có muốn đi cùng không?
Lôi Hòa Nghi trầm ngâm đảo mắt sau đó hớn hở gật đầu.
- Được đó, xem như để giải tỏa căng thẳng.
- Tốt, bố mẹ mình biết cậu đến nhất định rất vui. Họ cứ mong cậu mãi.
- Mình cũng rất nhớ mấy món bác gái nấu.
- Nhắc tới ăn mình lại đói rồi, chúng ta ra ngoài tìm gì đó ăn đi.
- Ý kiến không tồi!
- Đúng rồi, chiều nay có một cuộc họp quan trọng với các cổ đông, cậu muốn tham gia không?
- Có thể, chiều mình rảnh, chỉ có tối mới có cảnh quay thôi.
- Ơ, vậy không được, tối có cảnh quay thì cậu phải nghỉ ngơi sớm chứ, còn họp làm gì?
- Không sao, mình ổn.
- Cậu đó, sao lại liều như vậy?
Lôi Hòa Nghi chỉ cười cười cho qua chuyện, hai tay nhẹ nhàng đẩy vai Ninh Mẫn đi.
Sao cô lại liều như vậy ư, còn không phải thương hiệu này mang tên anh ấy sao?
Hai cô gái đi ăn một bữa lớn rồi đi dạo ở trung tâm thương mại, đúng giờ thì quay về công ty họp. Những cổ đông ở đây phần lớn là người nước ngoài vì ban đầu CHEN được thành lập ở Mỹ, lại hoạt động ở đó vài năm nên không mấy người Trung Quốc biết đến. Hiện tại CHEN chuyển về, số lượng cổ đông có tăng lên, thêm vào vài người Trung Quốc. Lôi Hòa Nghi với tư cách là một trong hai người đồng sáng lập thương hiệu và cũng là người nắm nhiều cổ phần nhất, giữ chức chủ tịch công ty, Ninh Mẫn là phó chủ tịch kiêm giám đốc thiết kế.
Lôi Hòa Nghi phát biểu vài lời, nói ra ý nghĩa của CHEN và quá trình hoạt động cũng như định hướng tương lai. Đồng thời ngầm cảnh cáo, CHEN không chỉ là tâm huyết của cô và Ninh Mẫn mà nó còn có ý nghĩa đặc biệt với cô, ai dám có suy nghĩ không an phận, để cô biết được thì hậu quả sẽ rất đáng sợ.
Những vị cổ đông cũ đã làm việc với Lôi Hòa Nghi và Ninh Mẫn nhiều năm đương nhiên hiểu rõ những gì Lôi Hòa Nghi nói. CHEN đi được đến ngày hôm nay đều là nhờ hai người họ, nhờ tài năng của Ninh Mẫn và thủ đoạn của Lôi Hòa Nghi. Vì thế, bất cứ ai đã làm việc ở CHEN đều biết một sự thật rằng Ninh Mẫn là trái tim còn Lôi Hòa Nghi là bộ não của CHEN.
Trước đây có một cổ đông trẻ tuổi lớn hơn Lôi Hòa Nghi chẳng bao nhiêu không biết tốt xấu tham lam muốn chiếm đoạt CHEN khi thấy thương hiệu nàu ngày càng gặt hái được nhiều thành công, mấy ngày sau đó có người nhìn thấy hắn đang ăn xin ở một còn phố.
Từ đó về sau, những cổ đông ở lại có người tham tiền, có người tham cổ phần nhưng kẻ có dã tâm muốn chiếm CHEN thì chẳng có ai.