Một lát sau cả sáu người cộng thêm một chú chó tập hợp lại với nhau. Ninh Mẫn nhìn ba người đàn ông sau đó nói:
- Trời cũng không còn sớm nữa, mọi người không chê thì đến nhà tôi dùng bữa đi.
Cung Huyền Thương, Olearn và Quang Tuấn nhìn nhau sau đó gật đầu đồng ý.
Sáu người đi bộ trở lại nhà họ Ninh, Lôi Hòa Nghi vẫn luôn cầm dây dẫn Bánh Bao đi. Vừa bước vào cổng, mọi người vẫn còn đang trò chuyện thì phía trước hai con ngỗng trắng tinh ngẩng đầu nhìn, bỏ qua Ninh Mẫn và hai cô gái, hai con ngỗng sải cánh chạy đến chỗ đám người Cung Huyền Thương. Bánh Bao bị khí thế của hai con ngỗng dọa, sủa liên hồi sau đó nhảy lên người Lôi Hòa Nghi, cô theo bản năng ôm lấy Bánh Bao, lo lắng nhìn ba người đàn ông còn đang ngơ ngác.
Olearn và Quang Tuấn hét lên một tiếng không kịp chạy đi mà lại nấp sau lưng Cung Huyền Thương, bốn cánh tay giữ chặt người anh khiến Cung Huyền Thương khó lòng nhúc nhích. Một con ngỗng nhắm trúng Cung Huyền Thương, miệng kêu vang chạy đến mổ vào tay anh một cái đến bật máu.
Ninh Mẫn lúc này mới nhận ra chuyện không ổn, hét lên:
- Đại Bạch, Nhị Bạch, quay lại!
Hai con ngỗng nghe Ninh Mẫn quát thì dừng lại, nhìn đám người Cung Huyền Thương một hồi rồi mới quay vào trong.
Hai ông bà Ninh gia nghe động tĩnh liền chạy ra thì thấy ba người Cung Huyền Thương dính vào nhau một cục, nhìn sang hai con ngỗng nhà mình thì liền hiểu. Ninh Mẫn thở dài một hơi, nhìn Cung Huyền Thương, cúi đầu áy náy:
- Thật xin lỗi, quên không nhắc mọi người về hai con ngỗng nhà tôi, tính tình của chúng có chút không tốt. Cung thiếu, vết thương của anh...
Cung Huyền Thương nhìn vết thương trên tay sau đó lắc đầu:
- Không sao!
Nói xong hung tợn liếc hai người Olearn và Quang Tuấn vẫn còn bám lấy mình như thằn lằn đu cột điện.
- Còn chưa chịu xuống.
Olearn và Quang Tuấn lập tức buông tay, cười giả tạo đưa tay vuốt lại áo sơmi đã bị nhàu của Cung Huyền Thương.
Lantana nhìn Cung Huyền Thương rồi nhìn Lôi Hòa Nghi sau đó như một cơn gió phóng đến ôm lấy Bánh Bao trong lòng cô:
- Cậu giúp Cung Huyền Thương xử lý vết thương đi, dù sao đôi tay đó của người ta cũng dùng để ký hợp đồng tiền tỷ, không thể để bị tổn hại được.
Đôi mắt Lôi Hòa Nghi nãy giờ vẫn chưa từng rời khỏi vết thương trên tay Cung Huyền Thương, trong lòng có chút nhói lên, nghe Lantana nhắc nhở mới hoàn hồn đi tới trước mặt anh.
- Anh đi theo tôi, tôi giúp anh xử lý vết thương.
- Được, vậy phiền em rồi!
Cung Huyền Thương nói một câu với hai ông bà Ninh gia rồi đi với Lôi Hòa Nghi. Ninh Mẫn thấy hai người đã đi khuất thì chạy đến khoác tay bố mẹ mình trở vào nhà bếp.
- Bố, mẹ con giúp hai người nấu ăn.
Lantana ôm Bánh Bao trên tay, nhìn Olearn và Quang Tuấn đang gãi đầu đối diện sau đó hờ hững xoay người về phòng.
Hai người đàn ông nhìn nhau rồi lặng lẽ đi đến ghế ngồi, hệt như hai đứa trẻ bị người bỏ rơi, trông đáng thương vô cùng.
Ở một diễn biến khác, Lôi Hòa Nghi đang cần mẫn xử lý vết thương cho Cung Huyền Thương. Trên trán cô đã rịn một lớp mồ hôi mỏng, mái tóc dài rơi xuống trước ngực, Cung Huyền Thương thâm tình nhìn cô gái đối diện, thấy cô bị tóc quét vào mặt rất khó chịu thì dùng tay không bị thương dịu dàng vén tóc cho cô.
Lôi Hòa Nghi ngẩng đầu chớp mắt nhìn anh rồi mỉm cười.
- Cảm ơn!
Cung Huyền Thương lắc đầu tỏ vẻ không có gì, một lát sau thì Lôi Hòa Nghi cũng đã xử lý xong vết thương trên tay anh, cũng may là không lớn lắm, rất nhanh sẽ lành lại, cũng sẽ không để lại sẹo.
Lôi Hòa Nghi nhìn đồng hồ, thấy thời gian cũng không còn sớm bèn lên tiếng.
- Cũng tới giờ cơm rồi, chúng ta mau ra ngoài thôi đừng để mọi người đợi lâu.
- Được!
Lúc hai người trở ra thì mọi người đang dọn món lên bàn, cũng may là bố mẹ Ninh Mẫn nấu rất nhiều món cho nên thêm vào ba người đàn ông cũng không bị thiếu thốn gì, chỉ nấu thêm chút cơm thôi. Mọi người lần lượt ngồi vào bàn ăn, vị trí của Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi lại là cạnh nhau.
Ông Ninh đảo mắt nhìn hai người, hắng giọng một cái rồi nói:
- Nếu mấy đứa đã là bạn bè của tiểu Mẫn thì cứ đến đây ở đi, nhà chúng ta hiếm khi được náo nhiệt như thế này. Vả lại ở cùng một chỗ mấy đứa trò chuyện đi chơi cũng sẽ thuận tiện hơn.
Cung Huyền Thương nhìn Olearn và Quang Tuấn, hai người đều không do dự gật đầu đồng ý, anh liền nhìn ông Ninh.
- Vậy cháu xin thay mặt hai người họ cảm ơn ý tốt của hai bác ạ!
- Chỉ là chút chuyện nhỏ thôi, ơn nghĩa gì chứ.
Bà Ninh cười tươi nhìn mọi người rồi đưa tay.
- Không nói nữa, ăn cơm!
Lôi Hòa Nghi nhìn hai bên đối thoại cứ có cảm giác lạ lạ nhưng không nói ra được, bà Ninh thúc giục mọi người dùng nữa thì máy móc nghe theo. Cô không nhìn thấy sau đó hai ông bà Ninh gia nhìn Ninh Mẫn, cô ấy liên lặng lẽ giơ ngón tay cái lên với bố mẹ mình, sau đó quay qua đập tay với Lantana dưới bàn ăn.
Dùng bữa xong thì Lôi Hòa Nghi lập tức đi tắm, ba người đàn ông thì quay lại nhà nghỉ vì hành lý vẫn còn ở đó, việc đến ở Ninh gia sẽ bắt đầu vào ngày mai. Bánh Bao thì được Cung Huyền Thương cho phép ở lại với Lôi Hòa Nghi.
Hôm sau ba người đàn ông túi lớn túi nhỏ đi vào Ninh gia, ban đầu nơi đây vốn chỉ có hai ông bà già hiện tại đã đầy ắp người, vô cùng náo nhiệt. Đại Bạch, Nhị Bạch đã có bài học ngày hôm cho nên nhìn thấy ba người vào nhà cũng chỉ sải cánh một lúc rồi cũng quay đầu đi chỗ khác.
Ông Ninh dẫn bọn họ đến phòng của mình, mãi không thấy mấy cô gái đâu Cung Huyền Thương liền hỏi:
- Chú Ninh, không biết mấy người Nghi Nghi bọn họ đi đâu rồi ạ?
- À, ba đứa nó ra khu vườn phía sau rồi, ở đó chúng ta có mấy vườn trái cây, đang lúc mùa quả nên tụi nó ra hái ăn rồi.
- Bọn cháu có thể đi tìm bọn họ chứ ạ?
- Dĩ nhiên!
Cung Huyền Thương nhìn Olearn và Quang Tuấn, hai người họ hiểu ý gật đầu. Ba người nhanh chóng sắp xếp hành lý đâu vào đấy rồi dựa vào chỉ dẫn của ông Ninh mà ra vườn.
Ninh gia quả không hổ danh phú hộ ở nơi đây, không chỉ có ngôi nhà diện tích lơn mà vườn trái cây cũng lớn không tưởng, trồng vô số hoa quả, nhìn lác cả mắt.
Ba người đàn ông đi hồi lâu cuối cùng cũng nhìn thấy Lantana đứng dưới một cây xoài lớn, ngẩng đầu nhìn lên trên, bên chân còn có một túi chứa đầy trái cây đủ loại.
- Nghi bảo, bên kia, trái đó lớn nhất, hái nó, Mẫn nhi, quả xoài kia vừa chín tới, hái nó, còn bên kia nữa, không hái sẽ hư đấy.
Đám người Cung Huyền Thương đứng cách đó không xa nhìn vào chỉ biết cười trừ, cũng không có ý định tiến tới, mãi đến khi thấy từ trên cây có một túi vải chứa mấy trái xoài từ từ hạ xuống mới bắt đầu đi đến.
Lôi Hòa Nghi sau khi đưa túi xuống cho Lantana thì cũng trèo xuống. Còn cách mặt đất một khoảng không xa thì chuẩn bị nhảy xuống, dù sao đất ở đây khá mềm lại có lớp cỏ và lá khá dày nhảy xuống cũng không bị thương. Nhưng ai ngờ đến cô vừa mới nhảy xuống thì Cung Huyền Thương lại xuất hiện ngay vị trí đó, mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Lôi Hòa Nghi chỉ kịp hét lên:
- Cung Huyền Thương, anh tránh ra!
Cung Huyền Thương nghe Lôi Hòa Nghi gọi mình theo quán tính ngẩng đầu nhìn lên, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì lại thấy Lôi Hòa Nghi đang nhảy xuống chỗ mình, Cung Huyền Thương bất giác đưa hai tay ôm lấy cô gái đang nhảy xuống.
Lôi Hòa Nghi nhắm tịt hai mắt chuẩn bị cảm nhận cảm giác tiếp đất nhưng lại không thấy gì ngoài một trận trời rung đất chuyển, bản thân không chút đau đớn ngược lại giống như đang được ai đó ôm vào lòng.
Lôi Hòa Nghi hé mắt ra nhìn thì đập vài mắt lại là gương mặt đẹp trai anh tuấn được phóng đại của Cung Huyền Thương, khoảng cách giữa hai người còn chưa tới năm centi. Đáng xấu hổ hơn là Cung Huyền Thương còn đang ôm cô, một tay của anh đặt trên lưng cô không nói làm gì nhưng tay kia tại sao lại ở trên mông, ngực của cô lại dán sát lên ngực Cung Huyền Thương. Nhận thức được tình thế lúc này, hai người lập tức đỏ mặt, bốn người còn lại thì che miệng cười thầm.
Olearn cười xong mới ho khan một cái nhắc nhở hai người còn nằm trên đất kia. Cung Huyền Thương xấu hổ thu tay lại, Lôi Hòa Nghi cũng dùng tốc độ ánh sáng bật dậy từ trên người anh. Sau đó Cung Huyền Thương mới đứng dậy, không vội phủi đi bụi đất trên người mà nhìn Lôi Hòa Nghi.
- Không bị thương ở đâu chứ?
Lôi Hòa Nghi vẫn chưa quên tình cảnh lúc nãy nên chỉ biết cúi đầu đỏ mặt lắc đầu với anh.
- Vậy thì may quá.
Lôi Hòa Nghi lén ngẩng đầu nhìn Cung Huyền Thương cuối cùng nhịn không được đi đến giúp anh phủi đi bụi đất và lá cây trên người.
- Câu đó phải là tôi hỏi anh mới đúng, anh... không bị thương ở đâu chứ... dù sao cũng là tôi sơ suất bổ nhào vào người anh mới khiến anh ngã.
- Tôi đàn ông da dày thịt chắc, không sao!
- Ừm!
Phủi sạch bụi đất trên người rồi Cung Huyền Thương liền nhìn đến chiến lợi phẩm bên chân Lantana.
- Thu hoạch được không ít nhỉ?
Lantana hất cằm kiêu ngạo:
- Dĩ nhiên, lần nào ba người chúng tôi cũng thu hoạch được rất nhiều, tiếc là tôi không biết leo cây nếu không mấy cái cây này sớm muộn gì cũng bị tôi hái sạch.
Ninh Mẫn bật cười, chế giễu nhìn Lantana.
- Vậy đợi cậu biết leo đi rồi hãy tính đến chuyện này.
- Ninh Mẫn, cậu có phải bạn mình không thế?
- Được rồi, không đùa cậu nữa, chúng ta trở về thôi. Tôi và Nghi Nghi cùng với Cung thiếu cần phải tắm rửa một lúc, sau đó chúng ta tính xem nên đi đâu chơi.
Mọi người gật đầu sau đó lập tức trở lại nhà lớn, Olearn và Quang Tuấn phụ trách xách chiến lợi phẩm của ba cô gái.
Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi tắm xong thì ra sân, lúc này bà Ninh từ trong bếp đi ra, trên tay còn cầm thêm đôi đũa, nhìn thấy hai người như thấy cứu tinh.
- Nghi Nghi!
- Bác gái, có chuyện gì sao ạ?
- Là thế này, trong bếp có vài gia vị hết rồi, trong kho cũng không còn, con có thể giúp bác đi mua không?
- Mua ở tạp hóa bác vẫn hay mua ạ?
- Đúng rồi!
- Nhưng cháu không biết đi xe đạp, Ninh Mẫn lại chưa tắm xong, mấy người Lantana lại không biết chỗ.
Bà Ninh đảo mắt mấy hồi sau đó nhìn Cung Huyền Thương.
- Cậu Cung biết đi xe đạp không?
- Biết ạ!
- Vậy thì tốt quá, cậu giúp Nghi Nghi được không?
- Không thành vấn đề ạ!
Bà Ninh cười tít cả mắt sau đó lấy trong túi áo ra một tờ giấy ghi những thứ cần mua nhét vào tay Lôi Hòa Nghi.
- Nghi Nghi à, sắp đến giờ cơm rồi, cháu giúp bác một chút nhé, xe đạp ở kia!
- Vâng... vâng ạ!
Lôi Hòa Nghi nhìn Cung Huyền Thương, anh hiểu ý đi lấy xe đạp, Lôi Hòa Nghi đứng bên cạnh, Cung Huyền Thương nhìn cô sau đó nói:
- Đợi tôi một lát.
Nói rồi chạy ào đi, lát sau quay lại trên tay cầm thêm một chiếc mũ rộng vành màu trắng trùng với màu váy của Lôi Hòa Nghi. Anh cầm mũ đội lên cho cô, còn tỉ mỉ giúp cô chỉnh lại tóc.
- Mặc dù vẫn chưa tới buổi trưa nhưng nắng cũng bắt đầu gắt rồi, sức đề kháng tôi tốt không lo bị cảm nắng, em thì khác. Bây giờ được rồi, chúng ta đi thôi.
- À... được.
Cung Huyền Thương ngồi lên yên xe, Lôi Hòa Nghi cũng chỉnh váy rồi ngồi lên, hai tay rụt rè nắm lấy yên xe.
- Ngồi chắc nhé!
- Ừm!
Thấy Lôi Hòa Nghi đã ngồi chắc rồi thì Cung Huyền Thương cũng bắt đầu đạp xe. Nhìn bóng hai người đã đi khuất, bà Ninh cười càng tươi hơn, vẫy tay về phía sau. Lantana và Olearn ló đầu ra từ một bức tường, đi đến, Lantana bật ngón cái với bà Ninh.
- Bác giá, bác đúng là gừng... càng già càng...càng cay đó nha!
- Còn phải nói nhưng chung quy vẫn là do hai đứa nó đẹp đôi đấy chứ, không đến được với nhau thì tiếc lắm.
- Cháu cũng thấy hai người bọn họ thật sự sinh ra là dành cho nhau đáng tiếc nút thắt trong lòng Nghi bảo quá chặt, muốn gỡ bỏ thật sự rất khó.
- Từ ánh mắt cậu Cung đó nhìn Nghi Nghi ta đoán chắc cậu ấy có thể làm được.
- Tiếc là không biết hai người bọn họ lúc này trông như thế nào, trên phim không phải có mấy cảnh nam chính đạp xe chở nữ chính rất lãng mạn sao, không biết hai người họ có tí lãng mạn nào không nữa?
Olearn nãy giờ yên lặng cuối cùng bước về phía trước, cười cười nhìn Lantana.
- Em muốn biết?
- Anh có cách sao?
- Phải!
- Mau xem nào?
- Nhưng mà lần này em xem như nợ anh một ân huệ.
- Nợ thì nợ, anh mà còn dài dòng nữa thì không xong đâu.
- Anh đi ngay đây mà!
Olearn về phòng lấy ra mấy thứ linh tinh rồi trở ra, đưa ipad đã được kết nối cho Lantana, còn anh cầm bộ điều khiển. Lantana nhìn thấy lập tức sáng mắt:
- Hóa ra là Flycam*!
Flycam nghe theo điều khiển của Olearn bay đi theo hướng của Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi. Lát sau đã đuổi kịp, hình ảnh của hai người cũng xuất hiện trong ipad trên tay Lantana.
❊ ❊ ❊
(*) Flycam là thiết bị dùng để quay phim chụp ảnh trên không thông qua điều khiển từ xa.
Ảnh minh họa