Chương : Nhưng mà anh yêu anh ấy mà!
"Anh là người đề nghị chia tay à?" Tô Thụy mãi mới hoàn hồn lại, cố gắng nặn ra một nụ cười, hòng làm giảm bớt cái không khí gượng gạo xung quanh. "Lúc đầu em còn vì chuyện này mà cãi nhau với Trương Nhất Phàm, nam thần anh đúng là không cho em tí mặt mũi nào. Có phải do Trình Chinh làm chuyện có lỗi với anh không?"
"Thật sự xin lỗi em, nhưng anh ấy không làm chuyện gì có lỗi với anh cả, là do anh đơn phương đề nghị. Lúc đầu anh ấy không đồng ý, nhưng mà..." Hai tay Hạ Thư đan chặt vào nhau. Y xấu hổ giải thích, nhưng được một nửa thì lại chẳng thể nói tiếp được nữa.
"Nhưng anh yêu anh ấy mà!" Nhìn thấy Hạ Thư buồn bã ngồi cuộn mình trên ghế, không hiểu sao Tô Thụy bỗng thấy đau lòng. Mặc dù đối phương đã cố gắng để ngồi thẳng lưng, nhưng dường như có sức mạnh ngàn cân nào đó đang đè nặng trên vai y. Cậu thật sự không hiểu vì sao y lại phải giày vò bản thân như thế nên bất giác cao giọng mà không hay.
"Không phải cứ nói yêu là có thể đi đến tận cùng." Hạ Thư ngẩng đầu, nhìn đăm đăm lên trần nhà, nhìn tới mức hai mắt đau nhức. "Khi đó anh còn quá trẻ, luôn sợ..."
"Sợ?" Tô Thụy cũng không dám hỏi tiếp, chỉ vô thức lặp lại chữ "sợ" kia với đôi phần khó hiểu.
"Nói cho cùng thì tình yêu của bọn anh cũng không giống với người bình thường. Ai mà biết trước được tương lai sẽ ra sao chứ? Hơn nữa..." Trong đầu của Hạ Thư bỗng hiện lên khuôn mặt của bà Trình. Y đau khổ che mắt lại: "Có lẽ là do anh quá nhát gan..."
Tô Thụy nhìn dáng vẻ yếu đuối của Hạ Thư, mãi vẫn không nói được câu gì, cũng không biết làm thế nào để an ủi y.
…
"Nào, nào, lại ăn chút hoa quả đã, đói cả rồi phải không? Lát nữa để cô của các cháu đi làm vài món." Ông Hạ bưng hoa quả đã được cắt sẵn ra, đặt lên bàn rồi bắt chuyện với mấy người đang ngồi.
"Không cần làm phiền cô đâu. Con đã đặt món ở Dữu Viên, một lát nữa người ta sẽ giao đến. Cô đi đường cũng mệt rồi, chú đừng để cô phải vất vả làm gì." Bà Hạ vừa bước vào nhà đã đi vào phòng thu xếp hành lý. Thấy đã sắp đến giờ cơm, Trình Chinh đi trước một bước, đặt đồ ăn ngoài.
"Dữu Viên à? Vậy có đặt món đậu phụ nhồi thịt của họ không?" Vừa nghe đến ăn, Lâm Nguyên lập tức hào hứng, nhanh chóng hỏi dò về thực đơn.
"Đã gọi rồi. Sao? Cậu thích ăn món đó à?" Trình Chinh thấy Lâm Nguyên kích động như thế, tự nhiên sẽ cảm thấy anh ta là một người có tâm hồn ăn uống. "Gọi đồ ăn vội quá! Quên mất hỏi mọi người thích ăn gì?"
"Không sao, chúng tôi ăn gì cũng được." Lâm Nguyên xua tay tỏ vẻ không hề gì, sau đó lại nhìn thoáng qua Ảnh hậu Diệp bên cạnh. "Diệp Tử thích ăn đậu phụ nhồi thịt, mỗi lần đến đó cô ấy đều đòi ăn cho bằng được."
"Có phải chúng ta lại bị nhồi thức ăn cho chó không vậy?" Vương Khải không chịu nổi nữa. Nhìn đống tim hồng bay phấp phới xung quanh hai người bên cạnh, anh rất tự giác dịch ra xa.
"Nhìn thấy tình cảm của cháu và Tiểu Diệp tốt như vậy, cô chú cũng hâm mộ lắm. Cháu nói Tiểu Thư nhà chú… Ầy..." Ông Hạ nhìn Lâm Nguyên với Ảnh hậu Diệp, bất giác lại nghĩ đến Hạ Thư. Mặc dù cả đời này Hạ Thư không thể kết hôn rồi sinh con giống người bình thường, nhưng ông vẫn muốn nhìn thấy thằng bé có thể tìm được một người ở bên cạnh, chăm sóc nó suốt đời.
"Trong lòng Tiểu Thư đã có tính toán cả rồi." Ảnh hậu Diệp liếc nhìn Trình Chinh ở bên cạnh, an ủi ông Hạ. "Cậu ấy vẫn còn trẻ, sau này nhất định sẽ gặp được người thích hợp thôi chú ạ."
"Chỉ mong là vậy." Ông Hạ thở dài, lấy lại tinh thần, cười gượng với mọi người.
"Mọi người đang nói chuyện gì thế?" Bà Hạ từ trong phòng đi ra, thấy tâm trạng chồng mình hơi khác thường, lo lắng hỏi.
"Không có chuyện gì, chỉ là nhìn thấy Tiểu Diệp và Tiểu Nguyên tình cảm bền chặt vậy, tôi cũng vui mừng." Ông Hạ ngẩng đầu lên, vỗ vị trí bên cạnh mình, ý bảo bà Hạ ngồi xuống.
"Nếu như Tiểu Thư có thể tìm được một người bên cạnh nó giống như Tiểu Diệp thì tốt quá." Không hổ là hai vợ chồng, đến cách nghĩ cũng giống nhau." Đúng rồi, mấy đứa đói rồi phải không?"
"Tiểu Trình đã gọi đồ ăn rồi, thật là chu đáo quá!" Ông Hạ đoán vợ mình hỏi vậy là định đi nấu cơm, vội kéo bà lại, lại khen Trình Chinh một lần nữa.
"Tiểu Trình đúng là rất chu đáo. Vậy mọi người ăn chút hoa quả trước, nếu như mệt rồi thì có thể đến phòng khách hoặc phòng của Hạ Thư nghỉ ngơi một lát. Cả đám mệt hết rồi phải không?" Bà Hạ nhìn vành mắt đã thâm quầng của mấy đứa, không khỏi dặn dò: "Cô đã trải giường sẵn rồi, mấy ngày trước cũng vừa mới đem chăn ra phơi, đúng lúc cần dùng."
"Cảm ơn cô Hạ, vậy chúng con không khách sáo nữa." Lâm Nguyên đau lòng nhìn quầng mắt của Ảnh hậu Diệp: "Con đưa Diệp Tử đến phòng khách nghỉ ngơi một lát. Hai cô chú cũng đi nghỉ đi ạ."
"Không cần phải khách sáo! Tiểu Trình với Tiểu Khải, hai đứa cũng đến phòng Hạ Thư nghỉ ngơi đi nhé. Trong nhà đã hết phòng cho khách mất rồi." Ông Hạ bà Hạ đều là người thẳng tính, sắp xếp luôn chỗ nghỉ cho Trình Trinh và Vương Khải. "Cô với chú cũng đi nằm một lát đây. Người già rồi, không chịu được mệt nhọc."
"Cháu cảm ơn." Trình Chinh nghĩ đến chuyện bản thân được xếp đến phòng Hạ Thư, cảm xúc có chút trào dâng, bởi vậy cũng không có ý định từ chối ý tốt của hai người.
Vương Khải thấy mọi chuyện đều được sắp xếp ổn thỏa, hơn nữa bản thân cũng muốn nghỉ ngơi nên bèn đi theo phía sau Trình Chinh.
Ngồi trước bàn của Hạ Thư, Trình Chinh không hề thấy buồn ngủ chút nào. Ngược lại, Vương Khải đã nằm ngủ thẳng cẳng, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng ngáy. Vốn dĩ để anh ngủ trên giường Hạ Thư, Trình Chinh đã cảm thấy không thoải mái rồi. Hiện tại hắn càng muốn đá anh xuống khỏi giường, để anh thích ngủ đâu thì ngủ.
Cũng không biết Hạ Thư bình thường làm thế nào mà có thể ở cùng anh nữa. Sợ là quan hệ giữa hai người bọn họ còn thân thiết hơn cả hắn. Nghĩ như vậy, Trình Chinh càng nhíu mày chặt hơn. Hắn tùy tiện lấy một quyển sách, muốn bản thân bình tĩnh lại bớt, nhưng rồi lại vô tình lấy ra cả một cái bookmark.
Trình Chinh đặt sách xuống, nhặt cái bookmark rơi trên bàn lên xem. Thì ra đó là một chiếc lá cây ngô đồng màu vàng, xem ra chẳng có gì đặc biệt. Có lẽ là Hạ Thư đã ngẫu nhiên mua nó mà thôi. Nghĩ như vậy, hắn định đem bỏ lại chỗ cũ.
Nhưng hắn lại vô tình nhìn thấy vài chữ trên mặt lá, tò mò lật chiếc lá lại, thấy ngay mặt sau có hai hàng chữ nhỏ: Trình Chinh & Hạ Thư, ngày mùng tháng .
Nhìn dòng ngày tháng quen thuộc, ký ức của Trình Chinh trong nháy mắt bị kéo về lần đầu tiên hai người gặp mặt. Lúc đó, hai người cùng ở trong một đoàn làm phim. Hạ Thư lần đầu đóng phim, mặc dù bình thường không hay nói chuyện nhưng rất thích đi theo sau hắn. Lâu dần, hai người cũng thân hơn, mà hắn cũng bắt đầu thích dẫn theo cậu em đẹp trai này đi khắp nơi.
Bên ngoài khách sạn của đoàn làm phim có một con phố được trồng đầy ngô đồng. Khi đó, đúng vào mùa lá ngô đồng ngả vàng. Mỗi lần bước ra ngoài, trong tầm mắt chỉ toàn là màu vàng của lá ngô đồng, đẹp vô cùng. Hạ Thư có vẻ rất thích chúng. Những lúc không cần đóng phim, y đều đến con phố đó dạo chơi, thậm chí chơi đến khi trời tối mới chịu về.
Ngày đó xong việc sớm, Trình Chinh bỗng nhiên nổi hứng thú, chủ động hẹn Hạ Thư cùng đi tản bộ, còn hứa sau này sẽ trồng tặng y một cây ngô đồng độc nhất chỉ thuộc về y. Hạ Thư vui mừng đến mức, chạy đến ôm chầm lấy hắn.
Ngày đó, lúc về Trình Chinh còn tiện tay nhặt một chiếc ngô đồng đưa cho Hạ Thư. Nghĩ đến chiếc lá này có khả năng chính là chiếc lá lúc đó, mắt của Trình Chinh nhòe đi.
Một lúc sau, hắn mới cầm chiếc lá lên, hôn lên đó một cái. Ngón tay không khống chế được mà hơi run rẩy.