Ảnh Đế Và Phó Tiên Sinh Của Cậu Ấy

chương 55: củ cải

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

A Yên không mấy thích hồi tưởng lại chuyện cũ, cậu nhóc luôn tin rằng sống phải vô tâm vô phế một chút mới là vui vẻ nhất. Chỉ là gần đây chỉ cần vừa thất thần, hoặc lúc nằm mơ, trong đầu luôn tự động hiện lên chuyện trước kia.

Nhà số phố Bắc này thật sự cất chứa quá nhiều hồi ức, làm người ta muốn trốn tránh cũng không được.

Cậu nhóc không nhịn được lại liếc lên gác xếp, nói: “Suy cho cùng tiên sinh cũng không hẳn là hoài niệm mãi về Bắc Hải tiên sinh, qua nhiều năm rồi, nếu cứ luôn nghĩ chuyện năm đó, chắc đã sớm tự làm mình trầm cảm rồi.”

Hứa Bạch gật đầu, ngồi ở bậc thang với A Yên, chống cằm lắng nghe. Cẩn thận ngẫm lại, Phó tiên sinh trong ấn tượng của cậu là một người mang cả sắc thái cổ điển xa xưa cùng hiện đại, lần đầu gặp mặt đã cảm thấy anh như thân sĩ ôn nhã bước ra từ tranh vẽ, sau khi tiếp xúc mới biết anh đối với thời hiện đại, với những thứ của người trẻ tuổi cũng rất quen thuộc.

Tỷ như việc anh phản đối A Yên ăn đồ ăn bên ngoài, cũng chỉ vì đồ ăn nhanh không tốt cho sức khỏe, cũng như cảm thấy A Yên lãng phí.

Anh vẫn tuân thủ nghiêm ngặt rất nhiều quy củ người hiện đại vốn không để trong lòng, cũng sẽ không trách móc nặng nề Hứa Bạch.

“Tiên sinh ấy à, đã rất cố gắng muốn đuổi kịp thời đại. Nhân loại quá lợi hại, lại chịu khó, mới vài thập niên ngắn ngủi đã làm thế giới thay hình đổi dạng.” A Yên nói, lắc đầu tấm tắc, “Cho nên mới nói tiểu yêu quái các người một thế hệ lại không bằng một thế hệ, pháp lực cũng chỉ mạnh hơn Ảnh yêu một chút, xuống dốc quá rồi.”

“Đây là vì xã hội ổn định, vũ trụ hài hòa.” Hứa Bạch nói.

“Anh nói tôi mới nhớ, khoảng thời gian trước có người mời Phó Tây Đường xuống núi.”

“Xuống núi?”

“Tứ gia ở phòng đọc mạnh thì mạnh đó, nhưng hắn vui buồn thất thường, lại không thích quản chuyện, cái này thì ai cũng biết. Thanh danh của tiên sinh nhà tôi khá hơn hắn nhiều, bằng không sao lúc ấy lại có nhiều người tới đầu nhập vào ngài ấy như vậy?”

“Người của cục quản lý cũng không đáng tin cậy, lần trước dám kêu tôi đi chủ trì đại hội kết thân gì đó cho bọn họ. Tôi là diễn viên chứ đâu phải bác gái tổ dân phố.”

“Chậc, nam yêu lớn tuổi nhiều như chó.”

Hứa Bạch bỗng nghĩ tới một vấn đề, “A Yên cậu bao nhiêu tuổi?”

A Yên khựng lại, sau đó nghiêm trang nhìn Hứa Bạch nói: “Sao anh lại hỏi một nam yêu loại vấn đề này!”

Lúc này, đồ ăn tới rồi, Hứa Bạch nhìn A Yên đang tức giận, thức thời tự mình mở cửa nhận đồ. Vì chỉ lấy một túi đồ nên cậu cũng không làm thủ thuật che ắt, chỉ nói nhân viên chuyển phát nhanh để đồ ở cửa, đợi người đi rồi cậu liền mở cửa lấy.

Hứa Bạch trực tiếp chia đôi đồ ăn, trong ánh mắt lên án của A Yên mà lên gác với Phó tiên sinh.

Phó tiên sinh đang sửa một chiếc xe lửa đồ chơi, thân xe dát vàng ròng, tay nghề tinh tế, nhìn rất giống bút tích của Phó tiên sinh.

Hứa Bạch nhịn không được hỏi: “Anh làm chiếc xe lửa này sao?”

Phó Tây Đường: “Ừ.”

Phó Tây Đường lại giải thích một câu: “Chúng tôi tuy là anh em sinh đôi, nhưng thời gian hóa hình của Bắc Hải chậm hơn tôi nhiều. Lúc tôi lớn bằng em bây giờ, y mới chỉ là một đứa nhỏ.”

Hứa Bạch gật gật đầu, nhìn Phó Tây Đường tháo linh kiện ra, cầm một miếng bánh khoai tây đút cho anh, “Nếm thử?”

Phó Tây Đường quay đầu cắn một miếng bánh trên tay Hứa Bạch.

Trong lòng Hứa Bạch tức khắc bắn pháo hoa, đút đồ ăn cho anh không biết mệt.

Phó Tây Đường thuận theo tâm tư của cậu, ăn vài miếng, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu, “Em ăn đi.”

Hứa Bạch cũng không thèm để ý, cho nửa miếng bánh còn dư vào miệng nhai, ăn tới quai hàm phồng lên, còn mút mút ngón tay.

Một buổi trưa cứ thế bị tiêu pha sạch. Lại qua hai ngày, bên trong nhà số và số của phố Bắc nhất quán một bầu không khí nhẹ nhàng an bình, anh em hồ lô bơi lội trong chậu nước, nhàn nhã tới thiu thiu ngủ.

Thẳng tới khi Khương Sinh gửi tin nhắn tới phá vỡ bình tĩnh ở đây.

Củ gừng tươi mới: Anh anh anhhhhhhh Hứa!!!!!!!! Anh lên hot search rồi!

Knoxville ngày mai: Hửm, Bách Đạt mua hot search cho anh hả?

Củ gừng tươi mới: Không phải! Lần này là lực lượng quần chúng nhân dân! Anh lên xem nhanh đi!

Knoxville ngày mai: Rốt cuộc là chuyện gì?

Củ gừng tươi mới: Khó nói lắm khó nói lắm, anh cứ lên coi đi………

Chuyện gì mà thần bí như vậy?

Hứa Bạch nghi hoặc mà mở weibo, nhìn lướt qua, phát hiện một hot search khả nghi Rút củ cải. Nhấn vào xem, Hứa Bạch đang ngồi bỗng bật đứng dậy.

Cậu bị chụp lén.

Chính xác à nói, bộ dáng ngu ngốc đầu cột dây hồng phấn lén lút ló đầu ra lấy đồ ăn ngoài bị chụp lén, hơn nữa qua tay vô số quần chúng ăn dưa, như virus phát tán.

Hóng hớt

Hứa Bạch: “…………..”

Ngay lập tức cậu hỏi Khương Sinh tài khoản trong nhóm fan, trộm trà trộn vào xem một chút. Fan nhà cậu khí thế ngất trời “Ha ha ha ha” rồi photoshop làm meme cho cậu, cắt ghép ảnh thành kiểu tóm lấy viên tóc của cậu như rút củ cải mà kéo cậu ra khỏi cửa.

Cậu đã biết, cậu sớm nên ý thức được, các cô ấy chỉ là trước nay chưa có cơ hội thôi.

Lần này coi các cô nói gì đây này.

Gâu gâu nhỏ: Ha ha ha ha ha Hứa A Tiên nhà tụi mình độc đáo ghê!

Titan dũng mãnh: Ha ha ha ha Anh trai ngầu lòi thường ngày là ngụy trang hết! Chồng tụi mình liều chết ức chế bản tính mà thôi!

Nước hoa có độc: Hứa A Tiên: Ta không nghe ta không nghe ta không nghe! Bộn nhân loại ngu xuẩn này viên trên đầu ta là thiết bị liên hệ với hành tinh mẹ!

Một viên thuốc độc: Dây buộc tóc hồng nhạt! Hình như lộ tẩy gì đó!

Phỉ baby: Đừng có ý đồ tìm hiểu nội tâm anh ——- Hứa ∙ A Tiên ∙ thiếu nữ ∙ củ cải ∙ Bạch.

Bị crush thanh xuân ngược chết: Làm sao đây mị muốn làm fan mẹ ruột, con trai mị đáng yêu quá ha ha ha ha ha! Sáu khối cơ bụng của con trai chắc chắn cũng mềm!

Hứa Bạch nghẹn một ngụm lão huyết, hận không thể phun chết các cô. Chuyển qua weibo, nhìn lượng fan theo dõi mình tăng lên, và bình luận của đoàn người từ các nơi tới ngắm cảnh, nội tâm cậu phức tạp.

Nếu lúc này chụp một tấm selfie manly, liệu có giấu đầu lòi đuôi quá không.

Cậu lại gửi tin nhắn cho Chu Tử Nghị.

Knoxville ngày mai: Em nói này, không phải em theo hình tượng nam thần văn nghệ trí thức sao?

Chu Tử Nghị: Ai cho cậu loại ảo giác này.

Knoxville ngày mai: Toàn thế giới.

Chu Tử Nghị: Cứ đảm đương vai đầu củ cải của cậu cho tốt đi.

Knoxville ngày mai: Mấy anh không quản lý quan hệ công chúng chút à, tốt xấu gì em cũng là bạn trai của ông chủ, Tứ Hải không cần hình tượng nữa sao?

Chu Tử Nghị: Đứng trước tiền tài, hình tượng cứ vứt cũng được.

Chu Tử Nghị: Nhớ là ngày mai có hoạt động đấy, anh kêu Khương Sinh tới đón cậu đúng giờ.

Hứa Bạch yên lặng chốc lát, lại gửi tin qua.

Knoxville ngày mai: Thật sự không cứu vãn được sao?

Chu Tử Nghị: Yên tâm đi, đã khống chế, cậu quên trong ảnh là nơi nào rồi à?

Hứa Bạch mới nhớ ra cậu bị chụp lén là ở trước cổng lớn nhà số phố Bắc. Phim cũng quay xong rồi, cậu không có lý do để xuất hiện ở đó.

Chu Tử Nghị: Ảnh chụp truyền ra rồi không cách nào xóa đưọc, truyền bá khắp nơi rồi. Cũng may trong ảnh không có số nhà, chuyện kế tiếp cậu không cần lo lắng.

Chu Tử Nghị: Còn nữa, cho anh nói thẳng, tạo hình đó của cậu độc đáo tới nỗi vang danh thanh sử được rồi đó.

Knoxville ngày mai: Phó tiên sinh buộc tóc cho em đó, anh tin em nói cho ảnh biết không?

Chu Tử Nghị:………

Chu Tử Nghị: Thật ra khá là xinh đấy, thiệt sự.

Chu Tử Nghị: Anh chân thành khen cậu đấy.

Chu Tử Nghị: Tăng lương không?

Hứa Bạch sắp tức chết rồi, chuyện này trực tiếp biểu hiện vào giờ cơm chiều, cậu nói muốn đi hớt đầu đinh, làm một người đàn ông mạnh mẽ đích thực. Đối mặt với biển rộng, tay chưởng sạp Hoa Sơn.

A Yên: “Anh không sợ người đại diện cầm đao đuổi giết anh sao?”

Hứa Bạch: “Anh ta đánh không lại tôi.”

A Yên: “……..”

“Được rồi, là tôi sai, ngày mai tôi đưa em đi cắt tóc.” Phó Tây Đường nói.

“Thật không?” Hứa Bạch thò lại gần hỏi.

Phó Tây Đường gật đầu, gắp cho cậu một miếng cà rốt.

Hứa Bạch nheo mắt nhìn cà rốt, vạn phần nghi ngờ có phải Phó tiên sinh nhìn thấy biệt danh mới của cậu rồi hay không.

Chiều hôm sau, Hứa Bạch từ chối Khương Sinh đón, trực tiếp ngồi xe Phó Tây Đường đi. Đây cũng là lần đầu tiên hai người rời khỏi phố Bắc kể từ lần từ công viên Bắc Hải về nhà.

Đêm nay Hứa Bạch dự tiệc từ thiện, nên phải tới phòng làm việc tạo hình trước.

Studio

Ngồi trên xe, Hứa Bạch chuyên chú nhìn Phó Tây Đường, nói: “Phó Tây Đường, bây giờ ai cũng hóng hớt cả, anh đi chung với em có sao không?”

“Không sao cả.” vừa nói thì đã tới phòng làm việc rồi.

Hứa Bạch đã quen với việc Phó Tây Đường dịch chuyển tức thời, đang muốn cởi dây an toàn, Phó Tây Đường đã giơ tay ra trước, “Cách” một tiếng mở cho cậu.

Hứa Bạch ngẩng đầu thấy Phó Tây Đường nhìn mình, anh nói: “Hứa Bạch, từ nay về sau, tôi chỉ là Phó Tây Đường.”

Hứa Bạch ngẩn người, hồi sau mới hiểu ý Phó Tây Đường.

Phố Bắc Phó tiên sinh là một truyền thuyết thần bí được thời gian bao lấy. Bất kể thế giới thay đổi ra sao, A Yên vẫn luôn cảm thấy hai căn nhà như dừng lại giữa dòng thời gian, nơi chốn nào cũng in hằn dấu vết năm đó.

Phó Tây Đường muốn bước ra ngoài, giống như mấy năm nay anh chưa từng ngừng nghỉ truy đuổi bước chân của thời đại, rời khỏi quá vãng. Không phải lấy danh nghĩa phố Bắc Phó tiên sinh, mà là chính bản thân anh.

“Phó tiên sinh, anh khiến anh bạn trai của mình không có cảm giác thành tựu gì cả.” Hứa Bạch bỗng dưng cười, nói: “Em còn đang mãi nghĩ làm sao an ủi anh, dỗ dành anh vui vẻ đây này.”

“Vậy sao.” Phó Tây Đường hơi hơi nhướng mày.

Lúc này, có người gõ gõ cửa sổ xe, Hứa Bạch hạ kính xuống, thấy stylist Tony đứng bên ngoài chào hỏi mình, “Tới rồi sao chưa xuống xe vậy anh Hứa?”

Tony cười, ánh mắt quét thấy Phó tiên sinh, lập tức sửng sốt, hai mắt tỏa sáng, “Vị này là ai đây?”

Hứa Bạch không chút khách khí đẩy mặt anh ta khỏi cửa sổ, ló đầu ra nói: “Kim chủ em mới ôm đùi đó, người sống chớ lại gần à.”

Tony tưởng cậu nói giỡn, cười tươi hối Hứa Bạch mau dẫn người vào trong.

Hai người xuống xe, Hứa Bạch lén lút kéo ống tay áo Phó Tây Đường, nhỏ giọng cảnh cáo: “Phó tiên sinh, cần cảnh giác phường gian ác, không nên tùy tiện cười với người khác đó biết không?”

Vẻ mặt Phó Tây Đường bình tĩnh, không tỏ ý kiến.

Hứa Bạch nhìn anh người cao chân dài, thanh tuấn ung dung, trong lòng bỗng nổi lên hối hận. Anh chàng Tony kia cứ thấy người đẹp là hai mắt lấp lánh, cậu đưa Phó tiên sinh tới đây khác nào đưa dê vào miệng cọp đâu?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio