A Yên thực sự buồn rầu, cậu nhóc cảm thấy chắc chắn là tiểu bảo bối đang cười trộm, đáng ghét thật. Cậu cũng đâu muốn thế này, nhưng mãi vẫn không biến lại hình người được, cậu không còn cách nào.
Càng nghĩ càng giận, cậu dứt khoát đặt mông ngồi trên cây, chống cầm tự hỏi yêu sinh.
Không bao lâu sau, người của đoàn phim phát hiện ra nơi này có con sóc đuôi đỏ rực rỡ xinh đẹp, mấy người này cứ như tám trăm đời chưa từng thấy động vật nhỏ, bất ngờ vui vẻ kêu réo đồng bạn tới xem.
“Coi kìa con sóc đó đáng yêu quá!”
“Ha ha ha ha nó nhìn mình kìa!”
“Chắc chắn nó đang nhìn tui rồi!”
“Nó còn biết trừng mắt, cáu giận cũng dễ thương nữa!”
“Xuống đây nè, xuống đây, chị chơi với cưng nga……”
Chỉ chốc lát sau, đám người đã vây quanh gốc cây A Yên đứng, A Yên sợ tới mức ôm chặt thân cây bò lên chỗ cao hơn ———– từ góc độ này nhìn xuống, nhân loại thật đáng sợ mà.
Thừa dịp sự chú ý của mọi người đều bị A Yên hấp dẫn, Phó Tây Đường nhìn sâu vào chàng trai tuấn tú vô song trong bộ phi ngư phục trước mắt, đưa tay vén sợi tóc rũ bên mái ra sau vành tai cậu.
Hứa Bạch còn đặc biệt lớn mật quay đầu hôn nhẹ vào lòng bàn tay anh, chớp chớp mắt, lấy đứng đắn che đậy phút phong lưu bất chợt.
Khương Sinh nhìn mà trái tim nhỏ bang bang đập mạnh, nhảy một bước dài chắn phía trước hai người, ý đồ dùng bản thân làm bình phong giấu đi tim hồng đang không ngừng lả tả sau lưng.
Hứa Bạch nhìn cậu ta mà buồn cười, nhưng tốt xấu gì cũng kiềm nén bớt, ngồi thẳng người dậy hỏi: “Thật là khóc tới biến hình à? Nghiêm trọng vậy ư?”
Phó Tây Đường giải thích: “Tích tụ trăm năm, một sớm một chiều phát tiết ra, khó tránh khỏi khiến nguyên khí đại thương. Dưỡng mấy hôm là ổn lại thôi.”
Hứa Bạch gật đầu: “Mấy ngày tới em đều quay trên núi, để cậu ta theo em đi.”
“Ừ.” Phó Tây Đường vui vẻ đồng ý.
Lúc này, đoàn phim đã có người cầm gậy trúc buộc trái bắp giơ lên chọc chọc A Yên.
A Yên phẫn nộ rồi, đột nhiên thay đổi tình thế, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai cướp đi trái bắp trên gậy, xẹt một cái nhảy lên cành cao hơn, trong ánh mắt cực độ ngạc nhiên của mọi người, hết sức khoe khoang mà gặm bắp.
“Chi!” Nhân loại ngu xuẩn các người!
Mọi người kinh ngạc cảm thán, lấy di động ra tách tách tách điên cuồng chụp A Yên.
A Yên ở đoàn phim, thiếu chút nữa đăng cơ làm vua.
Đạo diễn Phàn biết thân phận của A Yên, cũng không quát mọi người dừng lại. Ngược lại để vuốt mông ngựa Phó Tây Đường, mỗi ngày đều kêu người đem cho A Yên một cân quả hạch, nói rằng con sóc này có linh tính, muốn nó trở thành linh vật của đoàn phim.
Địa vị của A Yên trong đoàn phim cứ thế mà cao lên.
A Yên rất vui vẻ, chỉ là đôi khi không khống chế được bản thân, chỉ cần Phó Tây Đường nhìn mình lạnh tanh, cậu nhóc liền rớt nước mắt. Hứa Bạch cẩn thận đếm, từ khi cậu nhóc bĩu môi đến khóc thành tiếng, tổng cộng không tới ba giây đồng hồ.
Phó Tây Đường không còn lời nào để nói.
Hứa Bạch lại rất vui sướng khi người gặp họa, đôi khi nghẹn cười ra tiếng, bị Phó Tây Đường bắt gặp tại trận. Cố tình là Phó Tây Đường không biểu lộ gì trước mặt người khác, không bực tức cũng không lạnh mặt, vẫn cứ cao quý khiêm tốn và bình tĩnh.
Chờ đến khi chỉ còn hai người bọn họ, Hứa Bạch liền thê thảm.
“Được rồi được rồi mà em sai rồi tiên sinh……..” Hứa Bạch bị Phó Tây Đường đè lên thân trúc thô ráp hôn tới hai chân nhũn ra, vội vàng xin tha không ngừng.
Cậu đường đường là Cẩm Y Vệ Thiên hộ đại nhân, chưởng quản chiếu ngục tiếng tăm lừng lẫy, nói tên thôi đã ngăn được trẻ nhỏ khóc đêm, kẻ địch nghe tiếng đã sợ vỡ mật, giờ phút này quần áo xốc xếch, bộ dáng mặc người khi dễ.
Phó Tây Đường dùng tay che kín hai mắt cậu, môi mỏng ghé sát bên tai, hơi ấm phả ra khích thích cậu run rẩy cả người, “Không có ai tới đâu.”
Phó tiên sinh thần thông quảng đại, có thể tác động cỏ cây trong cả thiên hạ. Trong mảng rừng trúc xanh ngát này, Hứa Bạch mơ hồ có thể nghe tiếng của đoàn phim, lại không thấy được nửa bóng người.
Bản thân biết rõ mọi người đều ở bên ngoài, họ lại vĩnh viễn không thể bước vào đây.
Thật quá kích thích mà.
Hứa Bạch nhất thời không chịu nổi, đầu óc quay cuồng sắp hôn mê. May là cậu còn nhớ được mình đang quay phim, đưa tay đẩy đẩy Phó Tây Đường đang chôn đầu nơi hõm vai mình, “Đừng để lại dấu vết.”
Phó Tây Đường không đáp, vòng tay đang ôm Hứa Bạch siết chặt, lần thứ hai khóa môi cậu.
Hứa Bạch rất nhanh đã không thể nghĩ được chuyện gì khác, cậu càn rỡ hơn, ép cho lão trúc đằng sau vang lên kẽo kẹt.
Lão trúc: Ai dô cái eo già của tôi.
Nửa giờ sau, đến lượt Hứa Bạch quay, đương lúc cả đoàn phim lại không tìm thấy cậu, lo lắng quýnh quáng cả lên, chính chủ mới tự mình bước khỏi rừng trúc.
“Thật ngại quá, vừa rồi đuổi theo con sóc, chạy đi hơi xa.” Hứa Bạch xin lỗi mọi người.
“Không sao không sao, anh Hứa mau đi đi, đạo diễn Phàn tìm anh đó,” Trợ lý của đạo diễn Phàn nhìn sắc môi đỏ rực và gương mặt hồng hào của Hứa Bạch, bỗng thấy có hơi kỳ lạ, chớp mắt lại nghĩ có lẽ do chạy theo sóc con nên mới thế, cũng không để ý nữa.
Chỉ có A Yên trên ngọn cổ thụ tức giận dậm chân ———- Tiểu bảo bối độc ác, rõ ràng yêu đương vụng trộm với tiên sinh bên kia, lại còn đem nó ra làm lá chắn! Ăn hiếp chuột quá rồi!
Còn trợ lý kia nữa, đi khám mắt ngay đi!
Đạo diễn Phàn là người tinh mắt, nhìn Hứa Bạch mi mục chứa đầy xuân tình đã biết ngay có điều mờ ám. Ông nhìn thấu nhưng không bóc trần, lại còn lén lút hiến kế cho cậu, “Hứa Bạch này, mấy ngày nữa là tới phần diễn của Nguyễn Ngọc Tâm, cậu cũng biết nhân vật Nguyễn Ngọc Tâm và Tần Phi khác nhau rất nhiều. Không bằng như vầy, trước khi bắt đầu mỗi cảnh quay tôi cho cậu đơn độc ở chung với Phó tiên sinh một lát, cậu thấy được không?”
Hứa Bạch chấn kinh rồi, không ngờ ông ấy lại là dạng đạo diễn này.
“Đạo diễn Phàn, ông đang nói gì thế? Phó tiên sinh chỉ tới tìm em trai ảnh thôi, sẽ đi nhanh thôi. Ông cũng biết người ta là Đại lão bản mà, rất bận.” Hứa Bạch khẽ cười, kiên quyết không sập bẫy.
Đạo diễn Phàn vẻ mặt tiếc hận, “Vậy sao, thế thì tiếc quá.”
Nhưng vài ngày sau Phó Tây Đường vẫn chưa đi, còn đưa thêm một người tới đây, người nọ chính là An Bình. Đã vài hôm không gặp A Yên, cũng hơi nhớ cậu nhóc, Phó Tây Đường mở lời, cậu liền đi theo.
A Yên lại không muốn gặp An Bình, xẹt một cái trèo lên cây, chỉ thò đầu ra nhe răng trợn mắt, siêu cấp “hung ác”.
An Bình đeo giỏ tre đi qua, cậu cũng không nói gì với A Yên, A Yên bỏ chạy cũng không đuổi theo. Chỉ yên lặng tới bên dưới cây cổ thụ ban đầu A Yên trốn, lấy một quả phỉ trong giỏ đặt xuống mặt đất.
Sau khi làm xong, cậu lui một bước, tiếp tục rải quả phỉ xuống đất. Cứ lặp đi lặp lại tiết tấu như vậy, lùi một bước, đặt một quả phỉ; lại lùi tiếp, lại đặt một quả, tổng cộng ước chừng năm mươi quả có hơn.
Cậu giương khuôn mặt tê liệt lên nhìn quãng đường nãy giờ, gật gật đầu, ngừng lại.
Lúc này A Yên đã không nén được tò mò, lặng lẽ dí người gần xuống. Cậu nhóc cúi đầu nhìn quả phỉ trên đất, lại liếc qua “Con đường phỉ” phảng phất như sỉ nhục chỉ số thông minh của mình, tức tới bốc khói. Cậu nhóc đang muốn lý luận với An Bình, lại thấy cậu ta ngồi xổm xuống nghịch gì đó trên đất, thế là lại tò mò, nhón chân lên nhìn —— An Bình vậy mà chất tháp quả phỉ!
Cậu ta thế mà dám lập ải cuối cho con đường phỉ, xếp một cái tháp quả phỉ!
Cậu ta cho rằng anh Yên sẽ khom lưng vì một cái tháp quả phỉ sao?!
A Yên tức giận đá quả phỉ, một đường vừa đi vừa đá, muốn đá sạch đám quả phỉ chướng mắt trên con đường này. Cậu nhóc đá tới quá cuối cùng, An Bình cũng hoàn thành tháp quả phỉ, xoay người vừa lúc bốn mắt nhìn nhau với A Yên ———– Ừm, quả nhiên quả phỉ có tác dụng.
Nhìn biểu cảm vừa lòng của An Bình, A Yên xoa eo, một chân đá tung quả tháp, chân dẫm lên thi thể vô số quả phỉ, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang trừng An Bình ———– Có nhìn thấy chưa hả?!
An Bình nhìn lướt qua xác quả phỉ đầy đất, không nói gì, chỉ lấy một chén ma lạt năng từ trong giỏ ra. Ma lạt năng này được đóng gói chuyên nghiệp, bọc cực kỳ chắc chắn, trước đó không lộ ra chút mùi hương nào.
A Yên – kẻ không bị đánh gục dù có trong cảnh nghèo khó cách mấy, lúc này vui sướng ngồi trên tảng đá lớn ăn ma lạt năng.
An Bình rỗi tới không có việc gì ở bên cạnh tiếp tục chất tháp quả phỉ, còn lấy di động ra phát bài hát ——– .
An lão đại, máy phát BGM lưu động.
Hôm sau, thiếu niên An Bình đeo giỏ cõng A Yên khóc tới biến hình, khởi quay tuyển tập trong rừng trúc núi An Nhạc.
Anh đại họ An là kẻ tiêu tiền như nước, đam mê game online, ham thích tổ chức vui chơi tập thể, hơn nữa vì biểu cảm tê liệt quá mức mà không thể theo cha mẹ giao lưu với lớp phú nhị đại, có một ngày mẹ của cậu không nhịn được nữa giao cậu cho ekip, vì thế cậu ta bị đưa lên núi.
Trên ngọn núi này, anh đại họ An đáng thương không có người thân, nhưng lại gặp được sóc phú hào anh Yên trấn thủ tháp quả phỉ. Anh Yên và anh đại họ An bắt đầu cuộc sống nương tựa lẫn nhau.
Anh đại họ An: “Tối nay chúng ta ăn gì? Muốn ăn nấm ở đây không?”
Anh Yên: “Nấm nhìn càng đẹp càng có độc.”
Anh đại họ An: “Nhưng nếu không ăn nó thì chúng ta sẽ đói chết.”
Anh Yên: “Chúng ta thê thảm quá.”
Anh đại họ An: “Đúng vậy.”
Anh Yên: “Hay là chúng ta bán nó cho tiểu bảo bối, vậy là mua ma lạt năng được rồi.”
Anh đại họ An: “Tiểu bảo bối là ai?”
Anh Yên: “Là kẻ cực độ tà ác lại còn thích mang thù.”
Hai người diễn tới chân thật cảm động, suýt nữa đã quên luôn thân phận thực sự của mình. Sau đó người phụ trách ống kính Khương Sinh chuyển màn ảnh nhắm ngay Hứa Bạch đang ngồi đọc kịch bản ở đằng xa, làm cameraman mấy ngày, cậu ta đã biết tiểu bảo bối rốt cuộc là ai.
Hứa Bạch cũng không chấp nhất với mấy đứa nhỏ, chỉ cần A Yên chơi đùa vui vẻ, cậu sao cũng được. Chỉ là cậu ngẫu nhiên thấy được những cảnh quay đã qua cắt nối biên tập từ chỗ Khương Sinh, cũng đã ý thức được mình đảm đương vai “phản diện tà ác”, cậu nheo nheo mắt lại hướng về ống kính, nở nụ cười cực độ tà ác.
Hôm sau, phần kết của bắt đầu.
Anh đại họ An ăn không đủ no, rốt cuộc bước tới đường cùng. Anh Yên thiện lương không muốn bạn mình thương tâm khổ sở, quyết định hy sinh chính mình.
Anh đại họ An và anh Yên lưu luyến chia tay, cùng trải qua một ngày tốt đẹp nhất từ trước tới nay.
Hình ảnh cuối cùng dừng lại tại khung cảnh anh Yên bị trói gô trên giá củi chất cao. Tiểu bảo bối phản diện tà ác tay cầm que diêm, khóe miệng cong cong, mà anh đại họ An, mặt lộ vẻ bi thống mà thêm một cây củi.
Chuyện xưa kết thúc, phụ đề chậm rãi chạy ra một hàng chữ ———– Từ đó về sau, anh đại họ An phất lên như diều gặp gió, trở thành ông chủ trang trại nuôi heo lớn nhất Trung Quốc.
Trọn vẹn tôi cậu anh ta, cả thế giới hài hòa.