Là vệ sĩ chuyên nghiệp, T, T không chỉ có thân thủ linh hoạt, kỹ năng bắn súng tài tình mà bọn họ còn có rất nhiều sở trường khác. T đội tóc giả, đeo khẩu trang và kính đen giả làm Tiềm Vũ bước vào xe để đánh lừa phóng viên, mà tay lái của T cũng rất điêu luyện, đám ký giả rất nhanh đã bị cắt đuôi.
Tiềm Vũ thuận lợi đi đến Starbuck, toàn bộ quán cà phê đã được cậu bao hết, ngay cả chủ quán và nhân viên cũng bị T đuổi đi, trong quán chỉ còn lại y, Tiềm Vũ và Ngụy Tiểu Mạn.
Tiềm Vũ đến trước, Ngụy Tiểu Mạn mặc một bộ đồ màu đỏ chói mắt, tay xách bóp đầm cố tình đến trễ hơn mười phút.
“Hi, Tiểu Vũ…”
Cô vừa mở miệng đã bị Tiềm Vũ cắt ngang. “Gọi tôi là Tiềm Vũ!”
Ngụy Tiểu Mạn khinh thường nhún vai. “Được rồi, Tiềm Vũ, Tiềm thiếu ~ cần gì nghiêm túc vậy?”
Tiềm Vũ nhấp một ngụm cà phê, thản nhiên nói. “Cô không cần giả bộ, chuyện hai năm trước, còn có tin tức của tờ ‘Kim cương tuần san’ sáng nay, tôi biết đều là do cô làm.”
Ngụy Tiểu Mạn cũng không phủ nhận. “Đúng vậy, là tôi làm đó.”
“Cô đã có được Tần Lực, việc gì phải bày ra mấy trò ấu trĩ như vậy?” Tiềm Vũ thực sự không hiểu.
“Tôi ấu trĩ?” Hai mắt Ngụy Tiểu Mạn đỏ lên, tràn đầy căm phẫn mà nhìn cậu chằm chằm. “Cậu nghĩ tôi muốn như vậy sao?! Tôi hận cậu, cũng vì một kẻ đê tiện như cậu mà anh Lực mới trở thành đồng tính luyến ái, mỗi lần nghĩ đến quan hệ trước đây giữa hai người là tôi lại thấy muốn ói! Những lúc nằm mơ anh ấy đều gọi tên cậu, tôi chỉ hận không thể giết chết tên đê tiện nhà cậu… Tôi chính là không muốn để cậu sống yên ổn, muốn cậu vì thân phận đồng tính luyến ái của mình mà cả đời bị người ta nhạo báng, cả đời cũng không thể ngóc đầu lên được!”
Cô vừa mở miệng thì câu trước câu sau đều mắng Tiềm Vũ đê tiện, T ngồi ở bàn kế bên thực sự không nhịn nổi. Tiềm Vũ ngược lại rất bình tĩnh, cậu hờ hững nhìn Ngụy Tiểu Mạn, khẽ giọng nói. “Cô cũng biết, tôi không có thói quen đánh phụ nữ.”
Ngụy Tiểu Mạn trào phúng cười một tiếng.
“Nhưng dường như cô đã quên tính tôi có thù tất báo…” Tiềm Vũ nhìn T sớm đã xù lông, lãnh đạm nói. “Thay tôi thưởng cho cô ta mười cái tát!”
“Dạ, cậu chủ!” T bẻ bẻ cổ tay đi tới, hai mắt hưng phấn tỏa sáng, y đã không vừa mắt Ngụy Tiểu Mạn từ lâu, rốt cục cũng có thể thay cậu chủ báo thù!
Ngụy Tiểu Mạn sợ hãi nhìn T đang đến gần. Đối với thủ đoạn của y cô vẫn còn nhớ như in, thời trung học y từng ra tay đánh một tên nam sinh muốn trêu chọc Tiềm Vũ đến trọng thương, phải nằm bệnh viện hết gần nửa năm.
“Cậu không thể làm vậy với tôi…” Cô che mặt hướng Tiềm Vũ hét to. “Tôi sẽ nói với anh Lực… tôi sẽ báo cảnh sát…”
Tiềm Vũ vẻ mặt bình thản. “Cứ tự nhiên!”
T mỉm cười quỷ dị bắt lấy hai tay Ngụy Tiểu Mạn, y giơ tay phải lên, ở trên gương mặt được trang điểm tỉ mỉ của cô dứt khoát hạ xuống một cái tát…”
“Aaaa…” Ngụy Tiểu Mạn gào thét như heo bị chọc tiết, cô từ lúc sinh ra cho tới giờ đã quen được nuông chiều, chưa từng bị đối xử như vậy, vừa đau lại vừa sợ ôm mặt khóc lớn.
T không hề thương hoa tiếc ngọc, y chỉ cảm thấy vô cùng sảng khoái, xuống tay một lần so với một lần càng mạnh hơn.
Mới có bốn cái tát mà mặt của Ngụy Tiểu Mạn đã sưng lên như đầu heo.
“Tiềm Vũ, tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu…” Cô điên cuồng gào thét đến chói tai.
Tiềm Vũ cười rộ lên, “Không bỏ qua cho tôi? Vẫn còn muốn dùng chút thủ đoạn kia sao? Cô đoán xem nếu tôi không muốn bỏ qua cho cô thì tôi sẽ làm gì? Chỉ cần một câu nói, cô lập tức sẽ trở thành một kẻ trắng tay nghèo mạt có tin không?”
Ngụy Tiểu Mạn sợ hãi nhìn cậu, miệng lắp bắp. “Không, anh Lực sẽ không để cho mày làm như vậy…”
“Tôi muốn làm gì cần được anh ta cho phép sao?” Tiềm Vũ cười lạnh. “Chúng ta cũng coi như quen biết, tôi cũng không muốn tuyệt tình, lần trước tôi đã nói rồi, từ nay sẽ coi hai người như kẻ qua đường, nếu hai người đã lựa chọn đối phương, về sau hạnh phúc hay đau khổ đều tự mình gánh chịu… Vĩnh viễn cũng đừng xuất hiện trước mặt làm bẩn mắt tôi!”
Ngụy Tiểu Mạn co người lại không dám nói gì nữa.
T xoa tay hỏi Tiềm Vũ. “Cậu chủ, có tiếp tục nữa không?”
Tiềm Vũ lạnh lùng. “Tôi có bao giờ nói hai lời chưa?”
Vì vậy T tiếp tục trò chơi tát tay.
Tiềm Vũ không muốn nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết của Ngụy Tiểu Mạn nữa, cậu đẩy cửa bước ra ngoài.
Nhìn bộ dáng chật vật của Ngụy Tiểu Mạn, cậu không cảm thấy vui sướng hả hê cũng chẳng buồn phiền, nhìn dòng người cùng xe cộ tấp nập trên đường phố, trong lòng của cậu trống rỗng.
Cậu chỉ nghĩ tới Trịnh Diệc Vi, muốn biết hắn hiện đang làm gì, muốn nhìn thấy hắn, muốn được nghe giọng nói của hắn.
Trong lúc cậu đang do dự không biết có nên gọi điện cho Trịnh Diệc Vi hay không thì Tần Lực lại đột nhiên gọi đến, hắn thấp giọng cầu xin. “Tiểu Vũ, chúng ta có thể gặp mặt không?”
Tiềm Vũ lạnh nhạt nói. “Tôi không rảnh, có chuyện gì nói thẳng đi!”
“Anh…” Tần Lực hít sâu một hơi, dừng lại trong chốc lát rồi mới mở miệng. “Chuyện của em và Trịnh Diệc Vi là thật sao?”
“Liên quan gì tới anh?”
“Có phải em cố tình dùng hắn để chọc tức anh?” Tần Lực dò xét.
Tiềm Vũ cười ra tiếng. “Anh cũng đánh giá bản thân mình cao quá.”
“Tiểu Vũ, năm đó ông ngoại em đã làm áp lực với cha mẹ anh, nếu anh không rời xa em ông ấy sẽ dùng mọi thủ đoạn để gia đình anh phá sản, anh thật không còn cách nào khác… Người anh yêu vẫn luôn là em, trong lòng anh chỉ coi Tiểu Mạn như em gái, em hãy tin tưởng anh… Lúc đó anh chỉ muốn dời đi sự chú ý của ông ngoại em và cha mẹ nên mới chấp nhận kết hôn với cô ấy, anh chưa bao giờ thực sự muốn rời xa em. Tiểu Vũ, hãy cho anh thêm một cơ hội nữa, chúng ta làm lại từ đầu có được không?” Tần Lực lo lắng hỏi.
Tiềm Vũ kiên nhẫn nghe hắn nói xong mới chậm rãi đáp. “Chúng ta quen biết nhiều năm như vậy nhưng đến bây giờ tôi mới biết anh có cái sở thích biến thái cùng với em gái lên giường.”
“Tiểu Vũ…” Tần Lực bị cậu làm cho nghẹn họng, một lời cũng không thể thốt ra.
“Bắt đầu lại lần nữa? A, anh đã quên tôi có tính khiết phích sao, thứ làm rớt đã bẩn rồi tôi còn có thể muốn?”
Nói xong câu đó, Tiềm Vũ sắc mặt không thay đổi cúp máy, đem số điện thoại của hắn và Ngụy Tiểu Mạn cài chế độ hạn chế nghe, từ nay về sau cậu và bọn họ thực sự chỉ là người qua đường.
Về phía Trịnh Diệc Vi, buổi chiều hắn cũng phải đi ra ngoài, đáng tiếc hắn không có một cao thủ lái xe như T, không có người như T giúp hắn đánh lạc hướng phóng viên, đi tới đâu cũng bị vây lấy vô cùng phiền phức. Cuối cùng hắn đành phải lái xe đến công ty Hồng Tử, định đi vào tìm Bạch Chí Lăng tán gẫu.
Kết quả thư ký của y nói y đã đi họp. “Diệc Vi, anh vào đợi một lát đi, buổi họp cũng rất nhanh sẽ kết thúc thôi.”
Trịnh Diệc Vi gật đầu, dù sao hắn cũng không có chuyện gì để làm.
Văn phòng của Bạch Chí Lăng rất rộng, phía sau bàn làm việc là một khung cửa sổ lớn được thiết kế sát với nền nhà, không chỉ quan sát được những tòa cao ốc bên ngoài mà còn có thể nhìn thấy hải cảng cùng dãy núi xa xa, hắn đứng nhìn một hồi, trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ dễ chịu hơn, những buồn bực cũng dần lắng xuống.
Năm phút trôi qua nhưng Bạch Chí Lăng vẫn còn chưa về, Trịnh Diệc Vi bắt đầu cảm thấy buồn chán, hắn ngồi xuống trước bàn làm việc mở máy vi tính ra định giết thời gian.
Không nghĩ Bạch Chí Lăng lại cài mật mã.
Trịnh Diệc Vi nghĩ nghĩ, thử nhập vào ngày sinh của Bạch Chí Lăng, kết quả sai mật mã, thử ngày sinh của Thư Trầm, cũng không đúng. Thần xui quỷ khiến, tay hắn run run nhập vào ngày sinh của mình…
Cũng vẫn không đúng.
Trịnh Diệc Vi không khỏi thở phào, ôm ngực tự mắng mình một câu sau đó tiếp tục truy tìm mật mã.
Thử bảy tám lần rốt cục cũng thành công mở được, mật mã là ngày sáng lập ra Hồng Tử. Máy tính từ từ khởi động, hình nền kinh điển trời xanh mây trắng hiện ra trước mắt.
“Đúng là một con người nhàm chán!” Trịnh Diệc Vi thầm than thở.
Hắn đeo tai nghe, tùy tiện mở một video trong thư mục giải trí, tay lần xuống ngăn kéo tủ bên phải lấy ra một bao thuốc lá, rút một điếu đưa lên miệng chuẩn bị châm lửa.
Bên tai bỗng vang lên tiếng thở dốc ái muội, Trịnh Diệc Vi ngẩng đầu, chỉ thấy màn hình xuất hiện hai bóng người lõa thể đang quấn lấy nhau trên giường…
Trịnh Diệc Vi kinh ngạc há to miệng, điếu thuốc cũng bị rơi xuống đất.
Hình ảnh từ từ được phóng đại, hắn có thể nhìn rõ cơ thể của hai người, là hai người đàn ông…
“Ưm… a… aaa… ưm ~”
Hai người đàn ông, một người có nước da ngăm đen, cơ thể khỏe mạnh cường tráng, người còn lại da dẻ trắng nõn, thân hình xinh đẹp gầy yếu, thoạt nhìn chỉ khoảng mười bảy, mười tám tuổi. Người đàn ông cao lớn nằm đè lên thân thể của thiếu niên, đưa lưng lại với màn hình, hai bàn tay nâng lấy cặp mông của người thiếu niên đó ra sức xoa nắn, đôi chân thon dài của người thiếu niên đặt trên vai hắn, khắp người phủ đầy dấu hôn cùng nước bọt, lông mày khẽ nhíu lại, đôi mắt khép chặt, gương mặt và cơ thể đều ửng hồng, đôi môi sưng đỏ hơi hé mở, hai tay túm lấy thành giường, cổ họng không ngừng phát ra những âm thanh rên rĩ.
Người đàn ông đang nằm trên người cậu không ngừng luật động cơ thể, tốc độ càng lúc càng nhanh, giường gỗ không ngừng vang lên tiếng kẽo kẹt, tiếng thở dốc cũng ngày càng nặng nề, thiếu niên dưới thân từ rên rĩ chuyển thành hét to, thậm chí mang theo âm thanh nức nở, nửa như thích thú, lại nửa như rất thống khổ.
Đây là một đoạn phim GV có rating khá cao, độ dài hơn hai mươi phút, không có bất kỳ tình tiết nào, cũng không có một lời thoại, hai người đàn ông làm tình với nhau suốt từ đầu tới cuối…
Nhìn thấy những hình ảnh này Trịnh Diệc Vi mặt đỏ như trái cà chua, trong cơ thể như có một ngọn núi lửa không ngừng phun trào dung nham.
Nóng quá…
Hắn vài lần muốn tắt đoạn phim nhưng tay phải lại không ngừng run rẩy, vất vả lắm mới rê chuột đến dấu x phía trên nhưng hắn lại không có cách nào nhấp xuống được, vừa kinh ngạc vừa khẩn trương lại vô cùng lo lắng, lòng dạ rối bời tiếp tục dán mắt vào máy tính, thỉnh thoảng lại lén lút nhìn ra ngoài cửa, sợ có người đột ngột bước vào.
Sau khi đoạn phim kết thúc, hắn phát hiện lòng bàn tay của mình đã ướt đẫm mồ hôi, trên người cũng vậy, còn có… nơi nào đó rục rịch phản ứng.
Hắn luống cuống tay chân tắt máy tính, nhặt điếu thuốc đánh rơi trên sàn nhà bỏ vào túi, cũng không chờ Bạch Chí Lăng trở lại, hắn cởi áo khoác trên người che lại phần thân dưới, phóng như bay rời khỏi văn phòng.
Vừa bước ra khỏi thang máy lại đụng phải mấy người quen, mọi người đều ngạc nhiên hỏi hắn. “Diệc Vi, anh không được khỏe sao? Sắc mặt thật khó coi, còn đổ rất nhiều mồ hôi…”
“Không có gì, tôi không sao cả…” Trịnh Diệc Vi miễn cưỡng cười nói.
Chậm rãi lái xe về, giữa đường mới nhớ chìa khóa vẫn còn nằm trên bàn của Bạch Chí Lăng, hắn bất đắc dĩ phải quay đầu xe trở lại.
Thư ký của Bạch Chí Lăng không có ở đây, hắn cũng không do dự mà trực tiếp đẩy cửa bước vào, đang lúc cầm chìa khóa chuẩn bị rời đi thì bỗng nhiên… lần thứ hai hắn nghe được những âm thanh ái muội.
Kỳ lạ, máy tính đã đóng rồi cơ mà…
Hắn lắng tai nghe kỹ một chút, rốt cục cũng nhận ra những âm thanh đó là từ phòng nghỉ truyền tới, hơn nữa hình như là Bạch Chí Lăng và Thư Trầm…
“Em gần đây có phải là quay phim mệt quá hay không, hơi ốm…”
“Hình như vậy. Thế nào? Ôm không được thoải mái?”
“Có chút đau tay…”
“Vậy thì đừng động vào… Aaa, đừng chạm vào chỗ đó…”
“Chỗ nào? Là chỗ này sao?”
“A… tên khốn kiếp…”
“Aaaa….”
Sau đó hai người không nói gì thêm nhưng những tiếng rên rỉ kế tiếp lại làm cho Trịnh Diệc Vi mặt đỏ tai hồng. Hắn chưa bao giờ biết Thư Trầm cũng có một khía cạnh mị hoặc như vậy, càng không ngờ Bạch Chí Lăng lại dũng mãnh như vậy, hai người ngày càng kịch liệt…
Trịnh Diệc Vi rốt cục không thể kiên nhẫn lắng nghe, vội vàng như bỏ trốn mà rời đi.
Ngồi trong xe, hắn ôm mặt kêu trời, hôm nay rốt cục là ngày gì, không chỉ vô tình xem được đoạn GV, sau đó còn được nghe bản live người thật việc thật…
Di động bỗng vang lên.
Là Tiềm Vũ gọi đến. Trịnh Diệc Vi nhìn thấy tên của cậu hiển thị trên màn hình thì tâm trạng có chút phức tạp, lại thêm một người Gay… Thế giới này rốt cục bị làm sao, chẳng lẽ chỉ còn lại đàn ông với đàn ông? Vì sao bên người hắn lại có nhiều Gay như vậy?
Sau khi hắn bắt máy Tiềm Vũ liền hỏi. “Anh đang ở đâu?”
“Dưới lầu của công ty.”
“Trước nhà tôi có rất nhiều phóng viên, tôi không muốn về, chắc phải nghỉ lại khách sạn sáng mai ra thẳng sân bay… Anh có muốn đến đây ngủ cùng không?” Tiềm Vũ hỏi rất tự nhiên.
Trịnh Diệc Vi cười ngượng. “Thôi, tôi nên về nhà thì hơn.”
“Vây cũng được, mai gặp.”
“Mai gặp.”
Cúp điện thoại, Trịnh Diệc Vi vô lực gục đầu lên tay lái, hắn biết mình trốn tránh Tiềm Vũ là không đúng nhưng hiện tại hắn đang chịu đả kích quá lớn, nhất thời không muốn gặp lại Gay.
Đang chuẩn bị về nhà thì Lục Nhậm lại gọi điện đến mắng cho một trận, Trịnh Diệc Vi chợt nhớ đã quên nói cho cậu biết việc hoãn chuyến bay.
Lục Nhậm nổi giận. “Trên đảo sắp có bão đổ bộ, còn lại nhiều cảnh quay như vậy phải hoàn thành trong ba ngày, cậu nói coi phải làm sao, phải làm sao bây giờ?”
Trịnh Diệc Vi tự biết bản thân đuối lý, đành phải trấn an cậu. “Đêm nay tôi không ngủ, sẽ cùng với Tiềm thiếu tập diễn, sau khi trở về lập tức tiến hành quay phim, cố gắng không NG để bù lại khoảng thời gian một ngày hôm nay có được không?”
“Hừ, đây là cậu nói đó, nếu ba ngày tới mà vẫn chưa quay xong thì cho dù bão có ập tới hai người cũng phải làm việc cho đến khi xong mới thôi.”
“Được được được!”
Ứng phó với Lục Nhậm xong, Trịnh Diệc Vi bất đắc dĩ gọi cho Tiềm Vũ. “Cậu ở yên trong phòng đi, tôi sẽ đến tìm cậu!”
“Sao lại đổi ý?”
“Lục Nhậm đang nổi điên, đêm nay chúng ta sẽ không ngủ, ráng tập cho xong.”
Tiềm Vũ im lặng vài giây. “Phóng viên còn đi theo anh không?”
“Hình như vẫn còn hai nhóm.” Trịnh Diệc Vi đau đầu liếc nhìn kính chiếu hậu.
“Để tôi bảo vệ sĩ đến giúp anh đánh lạc hướng bọn họ.”
“Được.”
Trịnh Diệc Vi đến được khách sạn thì cũng đã hơn sáu giờ, tin tức đang ồn ào như vậy hai người cũng không tiện xuống lầu dùng cơm, Tiềm Vũ gọi người mang thức ăn lên tận phòng, hai người sau khi ăn uống nghỉ ngơi thì bắt đầu luyện tập kịch bản.
Mấy cảnh quay này lời thoại không nhiều, một cảnh là ai nấy tự triệu kiến đại thần, một cảnh là cùng nhau nấu canh cá, một cảnh là yên lặng ôm nhau tiến vào giấc ngủ, còn có một cảnh hôn trước khi chia tay, cuối cùng là cảnh hai người ở trên thuyền ngồi tựa lưng vào nhau, cho đến lúc lên bờ rời đi cũng không ai quay đầu nhìn lại.
Hai người tập đến nửa đêm, Tiềm Vũ chịu không nổi bắt đầu đánh ngáp, chỉ còn lại một màn ôm nhau ngủ và hôn môi là chưa tập qua.
Trịnh Diệc Vi cắn răng nói. “Tắm rửa trước đã rồi hãy tập tiếp!”
Tiềm Vũ liếc nhìn hắn. “Được, tôi đi tắm trước.”
Cậu cầm lấy choàng tắm bước vào nhà vệ sinh, chỉ một lát sau bên trong đã vang lên tiếng nước chảy. Căn phòng xa hoa này vốn là phòng dành cho tình nhân, cửa kính gần như trong suốt, bóng của Tiềm Vũ ở trên cửa hiện lên rất rõ ràng, Trịnh Diệc Vi mấy lần nhìn đến thì miệng lưỡi bỗng trở nên khô rát, không ngừng uống nước.
Tiềm Vũ khoác áo choàng tắm lên người, vừa lau tóc vừa bước ra. “Đi tắm đi!”
Trịnh Diệc Vi tùy tiện tắm rửa qua loa, lúc trở ra thì thấy Tiềm Vũ đang nằm trên giường xem TV, ánh mắt của hắn không tự chủ mà dừng lại vài giây ở cặp mông căng tròn của cậu. Nhớ tới đoạn phim buổi chiều, thân thể vất vả lắm mới hồi phục lại bắt đầu trở nên khô nóng.
Hai người lại còn phải ở trên giường ôm nhau, hôn môi…
Trịnh Diệc Vi thấp thỏm bò lên giường, để mái tóc mềm mại của Tiềm Vũ tựa vào bờ vai hắn, hai bàn tay lạnh lẽo của hắn vừa ôm lấy hông cậu thì cả người giống như bị điện giật, toàn thân tê dại.
“Tu…”
Tiềm Vũ ngẩng đầu, đôi mắt ướt át như phủ một lớp sương mù nhìn hắn.
Nhanh như vậy đã nhập diễn?
Trịnh Diệc Vi đành phải bắt cho kịp tốc độ, vuốt ve mái tóc cậu, dịu dàng nói. “Ngủ đi!”
Tiềm Vũ ôm chặt hắn hơn, má phải tựa vào lồng ngực hắn. Minh Triệt và Du Tu cái gì cũng không nói, cậu chỉ có thể không ngừng gọi tên hắn. “Tu, Tu…”
Mà Du Tu trong lòng cũng vô cùng thống khổ, không ngừng dỗ dành cậu. “Ngủ đi, ngủ đi…”
Hai người cứ như vậy mà trải qua một đêm đau thương nhất trong cuộc đời của mình.
Hai người tập đi tập lại rất nhiều lần, đến gần hai giờ sáng mới có thể đem tâm lý nhân vật nắm bắt một cách chính xác. Chỉ còn lại cảnh hôn trước khi xa nhau, Tiềm Vũ vừa ngáp vừa nói. “Mệt quá không muốn đứng dậy, hay cứ nằm mà tập đi…”
Trịnh Diệc Vi cũng rất mệt mỏi, “Được…”
Bọn họ nhắm mắt xích lại gần đối phương, khi hai đôi môi vừa chạm vào nhau thì thân thể của cả hai đều khẽ run lên một chút, kịch bản không còn tồn tại trong đầu, hai người miệng lưỡi thân mật chơi đùa, tranh giành quyền chủ động, nụ hôn càng lúc càng sâu, thân thể cũng càng lúc càng dán lại gần, hai tay Trịnh Diệc Vi đặt trên thắt lưng của Tiềm Vũ chậm rãi thu lực, Tiềm Vũ cũng ôm chặt lấy lưng cùng bả vai của hắn.
Trịnh Diệc Vi cảm thấy bản thân như trúng phải độc dược, lý trí nói cho hắn biết như vậy là không đúng, cho dù là diễn thì cũng hơi quá mức rồi, nếu còn tiếp tục như vậy nữa hắn sẽ rơi vào địa ngục không lối thoát nhưng thân thể lại đang chìm đắm trong cảm giác ngọt ngào bay bổng không cách nào cưỡng lại, thậm chí càng muốn nhiều hơn…
Muốn nhiều hơn cái gì kia?
Trịnh Diệc Vi chợt nhớ đến sự kiện buổi chiều, trong lòng đột nhiên cảm thấy sợ hãi đẩy Tiềm Vũ ra, hai người hơi thở hổn hển, một sợi chỉ bạc trong suốt còn liên kết giữa hai bờ môi, hình ảnh vô cùng ái muội.
Tiềm Vũ sắc mặt ửng hồng, thanh âm khàn khàn hỏi. “Sao vậy?”
“Tôi,tôi thấy hơi mệt… như vậy cũng ổn rồi không cần phải tập nữa, ngủ đi!” Trịnh Diệc Vi không đợi Tiềm Vũ trả lời, hắn xuống giường tắt đèn, sau đó leo lên một cái giường khác nằm xoay lưng về phía Tiềm Vũ, lấy chăm trùm kín người.
Tiềm Vũ trong bóng đêm lẳng lặng nhìn hắn, trong lòng cậu biết rõ hiện tại không phải là thời cơ thích hợp, Trịnh Diệc Vi muốn giả ngu cậu cũng chỉ có thể để mặc hắn, lãnh đạm nói một câu chúc ngủ ngon rồi cũng nằm xuống.
Cả hai đều đã mệt, tuy rằng có tâm sự nhưng chỉ mười phút sau thì bắt đầu tiến vào giấc ngủ say.
Đêm nay Trịnh Diệc Vi lại mộng xuân, đối tượng vẫn là Tiềm Vũ, chỉ khác ở chỗ lúc này không còn là những hình ảnh mơ hồ, cũng không phải đơn thuần là sờ soạng ôm hôn mà hắn đã đem toàn bộ đoạn phim xem được ở văn phòng Bạch Chí Lăng lặp lại một lần, chẳng qua nhân vật chính đổi thành hắn và Tiềm Vũ.