Ảnh Đế VS Ảnh Đế

chương 25: dao sắc chặt đay rối

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trịnh Diệc Vi chưa bao giờ rơi vào tình trạng quẫn bách như thế này.

“Đừng, đừng làm vậy…” Hắn bắt lấy tay Tiềm Vũ ý đồ ngăn cản nhưng thân thể lại trở nên yếu ớt vô lực, một chút khí lực đẩy tay cậu ra cũng không có, hoặc là trong tiềm thức của hắn không phải thực sự muốn cậu rời đi.

Tiềm Vũ không nói lời nào, hai mắt trong bóng tối như phát ra tia sáng, cậu không để ý đến thái độ muốn ngăn cản của Trịnh Diệc Vi, bàn tay ở phía dưới thành thạo xoa nắn, vỗ về chơi đùa.

Cách một lớp quần mỏng, tay cậu rõ ràng có chút lạnh nhưng Trịnh Diệc Vi lại cảm giác nơi đó như bị thiêu đốt. Khoái cảm nhanh chóng ập đến, thân thể Trịnh Diệc Vi trở nên cứng nhắc, hô hấp cũng khó khăn, ngoại trừ há miệng thở dốc thì một câu đều không thốt ra được. Đến khi tay của Tiềm Vũ bắt đầu tiến vào quần lót thì đầu óc của hắn trở nên trống rỗng, mọi giác quan đều dồn lại một điểm, cổ họng cũng theo động tác nhanh chậm của cậu mà phát ra những tiếng rên rỉ nặng nề.

Tiềm Vũ không nhìn rõ được vẻ mặt của hắn, chỉ có thể thông qua âm thanh để biết hắn có thỏa mãn hay không. Nghe tiếng thở ngày càng gấp gáp của hắn cậu khẽ nhếch môi cười rộ lên, động tác càng thêm xảo quyệt, chính là không để cho hắn được thoải mái.

Trịnh Diệc Vi tay nắm chặt ga giường nghiến răng nghiến lợi. Hắn quả thật không chịu nổi, nơi nào đó đau đến độ muốn nổ tung, hắn nhịn xuống cảm giác xấu hổ thấp giọng nói. “Nhanh lên…”

“Được thôi.” Tiềm Vũ cười cười, động tác nhanh hơn, chỉ một lát sau Trịnh Diệc Vi đã bắn ra hết trong tay cậu.

Trịnh Diệc Vi khắp người đầy mồ hôi, có chút vô lực nằm trên giường thở dốc. Cảm giác được Tiềm Vũ còn đang nhìn mình, hắn cũng không rõ dưới đáy lòng là tư vị gì, hắn ngồi dậy, từ trên đầu giường rút ra mấy tấm khăn giấy đưa cho cậu rồi lặng lẽ bước xuống giường định vào nhà tắm tẩy rửa.

Không ngờ Tiềm Vũ lại một lần nữa giữ chặt hắn, giọng nói khàn khàn. “Có qua có lại, có phải anh cũng nên giúp tôi giải quyết một chút?”

Nói xong cậu kéo tay hắn hướng xuống.

Đầu ngón tay vừa chạm vào thứ cương cứng của cậu, Trịnh Diệc Vi bỗng giật mình rút tay lại. “Tôi, tôi muốn đi tắm, cậu tự giải quyết đi…”

“Không được, anh phải giúp tôi!” Tiềm Vũ tựa như một đứa trẻ làm nũng đòi món đồ chơi mà cậu yêu thích, mạnh mẽ kéo lấy tay hắn đặt vào chỗ đó.

“Dùng sức một chút…”

“Ưm ~ đúng rồi, nhanh lên…”

“Nhanh một chút, nhanh hơn nữa…”

“Ưm, a ~”

Nghe được âm thanh khàn khàn gợi cảm của Tiềm Vũ, gương mặt Trịnh Diệc Vi nóng như bị lửa đốt, địa phương thật vất vả mới phục hồi lại một lần nữa ngẩng đầu. Hắn nhớ tới bộ GV kia, nhớ tới hình ảnh từng xuất hiện nhiều lần trong mộng, động tác không khỏi nhanh hơn.

Bị chạm trúng điểm nhạy cảm nào đó, Tiềm Vũ nhíu mày rên rỉ một tiếng, hai chân vòng qua eo Trịnh Diệc Vi ngồi dậy, khóa ngồi trên đùi hắn, tay phải một lần nữa cầm lấy vật đó của hắn.

Hai người cùng một động tác, cùng một tiết tấu, cùng tiếng thở dốc, Trịnh Diệc Vi bị kích thích từ hai phía, đầu óc gần như muốn nổ tung. Thân thể càng lúc càng ngứa ngáy, nội tâm càng lúc càng trống rỗng, nhưng hắn vẫn cảm thấy chưa đủ, thật muốn sờ cậu, muốn ôm cậu, muốn giống như trong giấc mơ cùng cậu làm những chuyện đó…

Hô hấp nóng rực của Tiềm Vũ phả ở bên tai như kích thích mọi giác quan của hắn, hắn biết chỉ cần quay đầu lại thì có thể hôn môi cậu.

Hắn cật lực khắc chế sự xung đột từ trong nội tâm, nhưng khi tay trái của Tiềm Vũ lần mò vào trong vạt áo của hắn, cố ý dùng lực vuốt ve điểm đỏ bên ngực trái thì đầu óc của hắn trở nên mơ hồ, đây là đang nằm mơ sao…

Chết thì chết đi! Hắn bất chấp!

Tay phải của Trịnh Diệc Vi vẫn tiếp tục hoạt động dưới thân Tiềm Vũ, tay trái ôm lấy hông của cậu, trong bóng đêm hắn tìm được môi cậu, vội vàng hôn xuống.

Tiềm Vũ hơi sửng sốt, động tác cũng dừng lại.

Trịnh Diệc Vi ngậm lấy hai cánh môi của cậu nhẹ nhàng mút vào vài cái, sau đó dùng đầu lưỡi liếm liếm, nếm đến quen thuộc hương vị thơm mát mới bắt đầu cạy ra khớp hàm, chậm rãi trượt vào…

Tiềm Vũ hồi phục lại tinh thần kích động ôm chặt hắn, mút lấy lưỡi hắn nhiệt tình hôn đáp trả.

Bọn họ vừa hôn vừa xé mở áo ngủ của đối phương, bờ ngực trần dán sát vào nhau làm cả hai chợt run lên, tay của Trịnh Diệc Vi ở bên dưới không cẩn thận dùng lực hơi mạnh, Tiềm Vũ khẽ rên lên một tiếng. Hành động này chẳng khác nào lửa cháy đổ thêm dầu, ngọn lửa dục vọng trong lòng Trịnh Diệc Vi càng bốc cao, toàn bộ lý trí đều bay đến đế quốc Java, hắn hôn Tiềm Vũ điên cuồng, đem cậu áp xuống giường, hai tay thâm nhập vào trong quần lót, nâng cặp mông của cậu lên để hạ thân của hai người dán chặt vào nhau.

Cảm xúc thật quá hoàn hảo, hắn nhịn không được xoa nắn ở nơi đó thật lâu, sau đó lần mò sang hai bên đùi mà vuốt ve lưu luyến.

“Ưm…” Tiềm Vũ vặn vẹo phần hông, răng khẽ cắn một cái vào môi dưới của Trịnh Diệc Vi, nghe được tiếng kêu của hắn cậu liền vươn lưỡi liếm liếm vài cái như an ủi.

Hai người càng hôn càng sâu, càng hôn càng kịch liệt, ngấu nghiến lấy môi nhau như muốn đem đối phương cắn nuốt vào bụng.

Đúng lúc này, di động đặt bên gối của Trịnh Diệc Vi đột ngột vang lên, nhạc chuông của hắn chính là một đoạn trong ca khúc của Thần Hiểu “Người khiến em vui vẻ, người khiến em hạnh phúc”. Nghe được âm thanh giống với bạn gái cũ Lê Manh Manh, thân thể Trịnh Diệc Vi bỗng nhiên cứng đờ, từ trong trạng thái ý loạn tình mê nhanh chóng khôi phục lại.

Hắn đang làm cái gì? Hắn điên rồi sao?

Trịnh Diệc Vi nhanh chóng buông Tiềm Vũ ra, cũng không thèm nhìn xem ai vừa gọi đến đã vội vàng buông một câu “lát nữa tôi sẽ gọi lại” rồi cúp máy, sau đó hắn cúi nhặt quần áo bị ném ở dưới đất lên, chạy như bay đến nhà tắm để tẩy rửa thân thể đang chật vật.

Mấy phút sau, hắn rời khỏi nhà tắm, trong phòng vẫn tối đen như mực, Tiềm Vũ không mở đèn, cậu đã ổn định lại hô hấp im lặng ngồi trên giường.

Trịnh Diệc Vi biết tâm tình hiện tại của cậu không tốt, hắn cũng biết bản thân mình thật không có tiền đồ nhưng giờ phút này hắn quả thật không biết phải làm sao để đối mặt, hắn cần được yên tĩnh để suy nghĩ, hắn nhỏ giọng nói. “Cậu ngủ trước đi, tôi thấy hơi đói bụng muốn ra ngoài ăn chút gì đó…”

“Ừm.” Tiềm Vũ ngữ khí nhàn nhạt, nghe không ra cảm xúc.

Trịnh Diệc Vi đi suốt cả đêm cũng không trở về.

Tiềm Vũ gọi điện cho hắn hai lần nhưng chỉ nghe được một giọng nữ dịu dàng lặp đi lặp lại. “Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được…”

Cậu cảm thấy chán nản, thầm nghĩ bản thân đã quá nóng vội khi cố tình quyến rũ hắn, thời cơ vẫn chưa thích hợp, cậu nên kiên nhẫn thêm một chút.

Sáng hôm sau khi dàn nghệ sĩ cùng các nhân viên công tác đã tập hợp đông đủ ngoài đại sảnh Trịnh Diệc Vi mới xuất hiện, sắc mặt của hắn có chút tiều tụy, hai mắt thâm quầng nhưng biểu tình lại rất vui vẻ tự nhiên hướng mọi người chào buổi sáng, miệng tươi cười ấm áp.

Nhìn thấy Tiềm Vũ hắn cũng rất tự nhiên chào hỏi. “Sớm a.”

Phản ứng của hắn so với tưởng tượng của Tiềm Vũ giống như trống đánh xuôi kèn thổi ngược. Trải qua buổi tối ngày hôm qua hắn vẫn không né tránh cậu, lẽ ra cậu nên vui mừng, nhưng nhìn bộ dáng như chưa từng có chuyện gì xảy ra của hắn cậu lại không cách nào vui mừng cho nổi.

Lúc quay phim ở cô nhi viện Trịnh Diệc Vi chỉ lo chơi đùa cùng mấy đứa trẻ, không thì cũng đi tìm những người khác nói chuyện phiếm, nếu Tiềm Vũ đến gần hắn, hắn cũng sẽ ngẫu nhiên nói với cậu vài câu, về thời tiết hay là cảm thán một chút về hoàn cảnh bất hạnh của bọn trẻ… Hắn thậm chí còn mỉm cười với cậu, trên mặt không có vẻ gì là thiếu tự nhiên.

Tiềm Vũ bất đắc dĩ suy nghĩ, trước đây cậu thực sự đã xem thường Trịnh Diệc Vi, hắn quả không hổ danh là Ảnh đế, kỹ năng diễn xuất tốt như vậy, hoàn hảo đến mức cậu hoài nghi sự việc tối đêm qua chỉ là một giấc mơ.

Quá trình quay phim tiến hành khoảng hơn một tuần lễ, mỗi đêm Trịnh Diệc Vi đều nhân lúc Tiềm Vũ ăn cơm chuồn về phòng tắm rửa trước, đến khi cậu trở về thì hắn đã lăn ra giường ngủ say, ngày hôm sau khi Tiềm Vũ chưa rời giường hắn đã chạy xuống lầu ăn điểm tâm.

Hai người ở trong phòng không còn cùng xuất hiện, cũng không ai nhắc đến chuyện đêm đó.

Một tuần lễ này Tiềm Vũ cực kỳ khó chịu, Trịnh Diệc Vi cũng rất mệt mỏi, hắn ngoài mặt bình tĩnh nhưng trong lòng lại vô cùng rối rắm, mỗi ngày đều ăn không ngon, ngủ không yên.

Lần đầu tiên hắn phát hiện, thì ra đóng kịch lại vất vả như vậy.

Thông qua ánh mắt của Tiềm Vũ, Trịnh Diệc Vi biết cậu đã nhìn ra được hắn giả vờ nhưng lại không thể không tiếp tục diễn.

Hắn biết Tiềm Vũ vốn kiêu ngạo, mặc dù đối với hắn động tâm nhưng cậu không phải hạng người thích hạ thấp bản thân, cố ý tiếp cận hắn, hấp dẫn hắn đã là giới hạn lớn nhất của cậu, nhưng Trịnh Diệc Vi vẫn chưa xác định được lòng mình, hắn không muốn tùy tiện mở miệng. Bởi vì hắn biết, một khi đụng đến vấn đề nhạy cảm đó, bọn họ sẽ không còn khả năng làm bạn.

Cho nên Trịnh Diệc Vi đã chọn cách lảng tránh, cố tình đối xử với cậu thật tự nhiên, làm cho cậu tự hiểu hắn sẽ không thay đổi suy nghĩ của mình, giữa bọn họ là không có khả năng.

Trong bầu không khí dằng co âm thầm như vậy, bộ phim tài liệu cuối cùng cũng kết thúc.

Trờ lại thành phố Y, Trịnh Diệc Vi từ chối hết mọi lịch trình, ở nhà ngủ suốt hai ngày, ngủ đến mức mặt mày sưng vù.

Khang Tương Ngữ lại gọi đến rủ hắn đi uống trà chiều, đến nơi hắn mới biết còn có cả Ngôn Tiêu Duyệt.

Ba người ngồi uống trà nói chuyện phiếm một lát Khang Tương Ngữ mới đột nhiên bóp trán nói. “A, em thật là đãng trí mà, đột nhiên lại nhớ ra còn có chút việc, hai người tiếp tục nói chuyện đi nha, em phải đi trước…”

Lúc vừa bước chân vào quán nhìn thấy đối phương, Trịnh Diệc Vi và Ngôn Tiêu Duyệt đã hiểu được dụng ý của Khang Tương Ngữ, đối với sự nhiệt tình của vị đại tiểu thư này cả hai người đều bất đắc dĩ nhìn nhau cười.

Những tia nắng tinh nghịch rọi vào, cái nắng của mùa đông không quá gay gắt mà đem lại cho người ta cảm giác ấm áp.

Hôm nay Ngôn Tiêu Duyệt mặc một chiếc áo khoác lông màu đỏ mận, mái tóc suôn dài không để mái màu nâu sáng buông xuống trước ngực, để lộ ra vầng trán trơn bóng, giọng nói dịu dàng, nụ cười ấm áp. Cô không còn là nữ hoàng âm nhạc đầy quyền lực trên sân khấu, ánh nắng phản chiếu lên gương mặt cô tạo cho người đối diện một cảm giác thật nhẹ nhàng ấm áp.

Quan hệ giữa cô và Trịnh Diệc Vi có thể dùng từ “nhạt như nước” để hình dung, cả hai đều là bạn tốt của Khang Tương Ngữ nên cũng thường xuyên chạm mặt ở những cuộc vui nhưng bên ngoài thì không có giao tình gì, chỉ có thể nói là bạn của bạn.

Hôm nay có lẽ là vì Khang Tương Ngữ cố tình tạo ra tình huống mập mờ, hoặc do gần đây bọn họ cũng nói chuyện với nhau nhiều hơn nên khoảng cách đôi bên cũng dần thu ngắn lại.

Trịnh Diệc Vi âm thầm đánh giá Ngôn Tiêu Duyệt, Ngôn Tiêu Duyệt cũng lặng lẽ quan sát hắn, hai người nhìn nhau một hồi không khỏi bật cười.

Ngôn Tiêu Duyệt nhướn mày nói. “Chi bằng chúng ta cứ làm theo những gì Khang Tương Ngữ muốn, thử một lần?”

Trong đầu Trịnh Diệc Vi chợt hiện lên gương mặt của Tiềm Vũ, sau đó lại hiện lên gương mặt của cha mẹ hắn, hắn khẽ cười gật đầu. “Được.”

Hắn hướng cô đưa tay ra. “Xin được chỉ bảo thêm!”

Ngôn Tiêu Duyệt mỉm cười đến cong cả mắt, đáp lại cái bắt tay của hắn. “Anh cũng vậy.”

Hai người cứ như vậy mà bắt đầu “thử yêu đương”. Lúc rảnh rỗi sẽ cùng nhau đi ăn cơm, uống trà hoặc xem phim, số lần gặp mặt cũng tăng lên, đề tài nói chuyện cũng nhiều hơn. Quan hệ giữa hai người thân mật hơn một chút nhưng vẫn không giống với cảm giác yêu đương, nửa tháng qua bọn họ cả cái nắm tay cũng chưa có nói gì đến hôn nhau.

Cho đến một đêm nọ, sau khi đi xem ca nhạc Trịnh Diệc Vi đưa Ngôn Tiêu Duyệt về nhà, cô bước xuống xe thì bất ngờ hôn lên mặt hắn một cái.

Trịnh Diệc Vi hơi sửng sốt, cảm giác là lạ.

Tiềm Vũ lúc này lại gọi điện thoại đến, nhìn thấy tên của cậu hắn bỗng có cảm giác chột dạ, giống như mình vừa làm chuyện có lỗi với cậu.

Chuông reo hai lần hắn mới do dự bắt máy.

Quay xong bộ phim tài liệu kia Tiềm Vũ liền trở về Pháp, bọn họ cả tháng nay cũng không có liên lạc, từ sau sự kiện phát sinh ở khách sạn đây là lần đầu tiên bọn họ nói chuyện điện thoại với nhau.

Cả hai đều trầm mặc.

Trịnh Diệc Vi không chịu được không khí ngột ngạt như vậy đành phải mở miệng trước. “Cậu về nước rồi sao?”

“Ừm, về từ mấy ngày trước.”

“Vậy sao… Gần đây có bận gì không?”

“Chỉ nằm ở nhà suy nghĩ vài chuyện.” Tiềm Vũ thấp giọng nói.

Trịnh Diệc Vi muốn hỏi cậu suy nghĩ chuyện gì nhưng cảm giác có mùi nguy hiểm nên vội vàng im miệng.

“Anh đã từng trải qua vài lần yêu đương đúng không?” Tiềm Vũ không đầu không đuôi hỏi.

Trịnh Diệc Vi lập tức cảnh giác. “Hỏi chuyện này làm gì?”

“Có chút phiền não về chuyện tình cảm muốn nhờ anh tư vấn.”

“…”

“Gần đây tôi có thích một người…”

“…”

“Tôi cảm thấy người đó cũng có ý với tôi…”

“…”

“Nhưng anh ta vẫn trốn tránh tôi, tôi không biết phải làm sao bây giờ…”

“…”

“Kinh nghiệm của anh so với tôi phong phú hơn, chi bằng giúp tôi nghĩ một chút?”

“…” Trịnh Diệc Vi cười gượng. “Tôi cũng chỉ quen qua hai người bạn gái mà thôi, kinh nghiệm phong phú chỗ nào, hơn nữa cả hai lần đều bị người ta bỏ… Cậu nên đi hỏi người khác đi…”

“Tôi…”

Tiềm Vũ còn muốn nói gì đó nhưng Trịnh Diệc Vi đã đánh ngáp cắt ngang. “Ngày mai tôi còn có việc, hay để bữa khác nói chuyện tiếp được không?”

Tiềm Vũ im lặng.

Trịnh Diệc Vi cũng không nỡ cúp máy ngang đành phải cùng cậu trầm mặc.

Không biết qua bao lâu, Tiềm Vũ rốt cục bình tĩnh thốt ra một câu chúc ngủ ngon.

Cúp điện thoại, Trịnh Diệc Vi vô lực gục lên tay lái, chôn mặt vào giữa hai tay.

Đầu óc của hắn hỗn loạn, hắn không muốn lái xe mà tiếp tục ngồi yên tĩnh một lát.

Di động lại vang lên, lần này là Ngôn Tiêu Duyệt gọi đến, “Diệc Vi, anh còn ở dưới lầu không?”

Trịnh Diệc Vi chợt ngẩng đầu, nhìn thấy cô đang đứng bên cửa sổ, một bàn tay ôm lấy bụng, giọng nói nghe cũng không được ổn, giống như đang chịu đựng một cơn đau rất dữ dội.

Trịnh Diệc Vi vội vàng hỏi. “Em sao vậy?”

“Dạ dày em đau quá…” Ngôn Tiêu Duyệt ngồi phụp xuống, giọng nói lúc này đã mang theo tiếng khóc nức nở.

Trịnh Diệc Vi giật mình. “Còn sức mở cửa cho anh không? Nếu không hãy ném chìa khóa xuống đây, anh đưa em đến bệnh viện…”

Trong lòng hắn nóng như lửa đốt, mau chóng lái xe đưa Ngôn Tiêu Duyệt đến một bệnh viện gần nhất, bác sĩ chuẩn đoán là bị viêm dạ dày cấp tính.

“Cậu đã cho cô ấy ăn gì?” Bác sĩ nhăn mặt hỏi Trịnh Diệc Vi, ánh mắt như phóng ra vô số nhát dao.

“Không có gì…” Vị bác sĩ này thật hung dữ, Trịnh Diệc Vi có chút bị dọa, luống cuống nhìn về phía Ngôn Tiêu Duyệt mặt mày trắng bệch đang nằm trên giường bệnh.

Ngôn Tiêu Duyệt không nhìn Trịnh Diệc Vi mà nhìn vị bác sĩ kia, nét mặt không thay đổi nói. “Chuyện không liên quan đến anh ấy, là tôi uống say, tự làm tự chịu.”

“Cô tại sao vẫn không biết tự yêu quý bản thân mình?”

“Liên quan gì tới anh?”

Trịnh Diệc Vi nghe một hồi bất chợt hiểu ra vấn đề, thì ra Ngôn Tiêu Duyệt và vị bác sĩ này có quen biết, hơn nữa quan hệ cũng không đơn giản.

Nhìn bọn họ mắt to trừng mắt nhỏ, Trịnh Diệc Vi cảm thấy mình đứng giữa giống như làm bóng đèn, hắn sờ sờ mũi rồi lẻn ra ngoài đi vệ sinh.

Lúc trở lại thì vị bác sĩ kia đã đen mặt rời đi.

Nhìn ánh mắt nghi hoặc của Trịnh Diệc Vi, Ngôn Tiêu Duyệt thẳng thắn nói. “Anh ta là bạn trai trước của em.”

Trịnh Diệc Vi có chút kinh ngạc, người đàn ông kia cũng phải ngoài bốn mươi.

Ngôn Tiêu Duyệt cười khổ. “Anh cũng cảm thấy khó tin đúng không? Kỳ thật em cũng không hiểu sao mình lại có thể thích một người đàn ông lớn tuổi như vậy, cho đến khi nhận ra được thì đã không thể rời xa anh ấy…”

Từ trong lời nói của Ngôn Tiêu Duyệt, Trịnh Diệc Vi đã hiểu rõ toàn bộ câu chuyện, nguyên lai vị bác sĩ kia chính là bác sĩ riêng của gia đình, bởi vì sức khỏe cô không tốt nên anh ta cứ cách một hai ngày lại tới nhà thăm, anh ta đối với cô rất tốt, hai người dần dần nảy sinh tình cảm… Bọn họ bên nhau được hai năm nhưng cuối cùng vẫn không đi đến kết quả.

“Em vẫn còn yêu anh ta đúng không, nếu không em sẽ không chọn đến bệnh viện này.” Trịnh Diệc Vi thật lòng khuyên. “Sao không thử hàn gắn một lần?”

“Muộn rồi, tháng trước anh ấy đã cùng người khác đính hôn…” Ngôn Tiêu Duyệt cười cười. “Em yêu anh ấy nhưng em cũng yêu sự nghiệp và gia đình của mình, quen anh ấy em vừa hạnh phúc lại vừa bất an, luôn sợ hãi bị người khác biết được… Em không phải người thường, em là Ngôn Tiêu Duyệt, em có thể yêu đương, nhưng không thể cùng với người phụ nữ khác tranh giành đàn ông, cha mẹ em nhất định sẽ tức giận, những người khác sẽ chê cười em, fan cũng sẽ dùng ánh mắt khinh thường nhìn em…”

Trịnh Diệc Vi nghe xong thì nội tâm phức tạp, hắn chợt nhớ đến Tiềm Vũ.

“Em là kẻ nhát gan, là một đứa ngốc… Vì sao phải bận tâm ánh mắt của người khác, vì sao phải để ý người khác nhìn em thế nào, tìm được một người phù hợp với mình, lại yêu anh ta đến như vậy đã là một chuyện không dễ dàng…” Ngôn Tiêu Duyệt vô cùng đau khổ, nước mắt không ngừng tuôn rơi. “Em hối hận, em thực sự rất hối hận…”

Trịnh Diệc Vi cảm thấy bối rối, hắn không biết phải an ủi cô thế nào, chỉ có thể lặng lẽ ở bên cạnh cô, để mặc cô phát tiết toàn bộ cảm xúc trong lòng.

Ngôn Tiêu Duyệt khóc rất lâu, rốt cục cũng bình tĩnh trở lại, lấy tay dụi mắt. “Xin lỗi Diệc Vi, em đã rất cố gắng nhưng không được, em không quên được anh ấy, em không thể giả vờ được…”

“Không sao, chúng ta vẫn có thể làm bạn.” Trịnh Diệc Vi nhẹ nhàng an ủi, lại rút ra mấy tấm khăn giấy đưa cho cô.

Ngôn Tiêu Duyệt lau khô nước mắt. “Diệc Vi, kỳ thật anh cũng đã có người mình thích đúng không?”

Trịnh Diệc Vi không trả lời, hắn không muốn lừa gạt cô nhưng cũng không muốn thừa nhận, chỉ có thể trầm mặc.

“Anh biết không, nhiều lần nói chuyện với anh em thấy anh rất thất thần… Là suy nghĩ về cô ấy đúng không? Hai người vì sao không đến với nhau, cô ấy là người ngoài vòng giải trí à?”

Trịnh Diệc Vi vẫn như cũ im lặng.

“Nếu thực sự yêu cô ấy thì đừng dễ dàng bỏ cuộc, dù có khó khăn cũng phải kiên trì, bằng không sẽ giống như em có hối hận cũng không còn kịp nữa…” Ngôn Tiêu Duyệt nói xong đôi mắt lại bắt đầu ửng đỏ.

Trịnh Diệc Vi thở dài, ngay cả dũng khí nói với cô người đó là đàn ông còn không có, lấy gì để kiên trì?

So với cô thì hắn mới đúng là quỷ nhát gan.

Ở bên cạnh Ngôn Tiêu Duyệt cả đêm trong bệnh viện, sáng sớm trợ lý của cô đến Trịnh Diệc Vi mới về nhà ngủ một giấc đến tận ba giờ chiều, bên ngoài không biết đã xảy ra chuyện gì, tiếng la hét ầm ĩ.

Trịnh Diệc Vi vén màn cửa sổ lên nhìn, chỉ thấy dưới lầu một đám phóng viên, hắn lập tức hiểu ra, nhất định là tối qua hắn đưa Ngôn Tiêu Duyệt đến bệnh viện đã bị người khác bắt gặp, bọn họ đã bị đăng báo.

Gọi điện hỏi Tiểu Mật thì quả đúng như vậy.

Trịnh Diệc Vi cảm thấy đau đầu, Tiềm Vũ lại gọi đến, ngữ khí trầm thấp nói. “Chúng ta gặp mặt đi!”

Trịnh Diệc Vi đoán cậu đã đọc tin tức, hắn cười khan nói. “Bộ phim mới cũng sắp sửa bấm máy, gần đây tôi có hơi bận…”

“Chỉ nói vài câu thôi, sẽ không mất nhiều thời gian của anh đâu.”

Trịnh Diệc Vi cầm điện thoại, không nói lời nào.

Tiềm Vũ dừng lại một lát rồi tiếp tục nói. “Nếu anh không có thời gian tôi có thể đến tham ban.”

“Đừng…” Trịnh Diệc Vi không còn cách nào khác đành phải thỏa hiệp. “Được rồi, ngày mai hẹn gặp ở Loạn Sắc.”

Khó khăn lắm Trịnh Diệc Vi mới cắt đuôi được đám phóng viên thuận lợi bước vào Loạn Sắc, Tiềm Vũ đã chờ sẵn ở đó, hắn vừa ngồi xuống Tiềm Vũ đã nhìn thẳng vào mắt hắn trực tiếp đi vào vấn đề. “Anh và Ngôn Tiêu Duyệt chỉ là tuyên truyền thôi đúng không?”

“Không phải, là sự thật.” Trịnh Diệc Vi cố gắng trấn tĩnh nói. “Chúng tôi đang quen nhau.”

Bất quá còn chưa bắt đầu đã kết thúc… Nhưng những lời này hắn đã không nói.

Tiềm Vũ nhắm nghiền mắt, bởi vì tức giận mà lồng ngực hơi phập phồng, cậu siết chặt tay hỏi. “Bắt đầu từ khi nào?”

“Cũng được một thời gian rồi…” Trịnh Diệc Vi mơ hồ trả lời.

“Là sau khi từ thành phố N về đã bắt đầu?” Tiềm Vũ cười lạnh.

Trịnh Diệc Vi gật đầu.

“Anh thực sự thích cô ấy?”

“Ừ…”

“Thích ở điểm nào?”

“Diện mạo xinh đẹp, có khí chất, nhân cách lại tốt…” Trịnh Diệc Vi cười cười ẩn ý. “Thân hình quyến rũ,còn có…”

“Hai người đã lên giường?” Tiềm Vũ cắt ngang, trực tiếp hỏi.

Trịnh Diệc Vi có hơi bối rối, hắn tự nhủ, nếu đã quyết định dùng dao sắc chặt đay rối thì không cần phải do dự, hắn cắn răng gật đầu. “Phải.”

Bốp__

Vừa dứt lời, Tiềm Vũ đã hung hăng tát cho hắn một bạt tai.

Trịnh Diệc Vi ôm mặt, sững sờ nhìn cậu.

“Trịnh Diệc Vi, anh giỏi lắm!”

Đôi mắt Tiềm Vũ vì tức giận mà nổi lên những đường gân máu đỏ ngầu, toàn thân run rẩy.

Nhìn cậu như vậy, trái tim của Trịnh Diệc Vi như bị dao nhọn xuyên qua, đau đến hô hấp đều trở nên khó khăn, nhưng hắn không thể thất bại trong gang tấc, chỉ có thể mím chặt môi.

“Anh biết rõ tôi ghét nhất là điều gì mà, sao còn làm như vậy…? Trước đây là tôi không biết xấu hổ, anh yên tâm, từ giờ phút này trở đi tôi sẽ không bao giờ làm phiền anh nữa!” Nói xong câu đó, Tiềm Vũ đứng dậy bỏ đi, cũng không thèm ngoái đầu nhìn lại.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio