Năm thứ hai sau khi quen nhau, Tiềm Vũ theo Trịnh Diệc Vi về nhà gặp cha mẹ hắn, mới đầu cũng có chút gượng gạo nhưng bà Trịnh tính tình thẳng thắn, ông Trịnh lại nhân hậu khoan dung, bọn họ và Trịnh Diệc Vi cũng giống nhau, đều là những người thân thiện dễ gần. Tiềm Vũ dần dần xóa đi khoảng cách, xem bọn họ như người thân của mình mà đối đãi. Ông Trịnh bà Trịnh cũng ngày càng thích cậu, hoàn toàn tiếp nhận mối quan hệ giữa cậu và con trai mình.
Mấy năm sau, vào một ngày đẹp trời, bà Trịnh đột nhiên ở trước mặt chồng mình và Trịnh Diệc Vi lấy ra một cái hộp nhung lớn màu đỏ, hình vuông đưa cho Tiềm Vũ, nói là quà cho cậu.
Tiềm Vũ mở ra nhìn chỉ thấy bên trong nào là dây chuyền vàng, vòng ngọc, nhẫn, hoa tai…
Tiềm Vũ, Trịnh Diệc Vi, còn có ông Trịnh đều há hốc mồm.
Bà Trịnh họ nhẹ một tiếng, nắm lấy tay Tiềm Vũ cười híp mắt. “Mấy thứ này là của bà ngoại Trịnh Diệc Vi để lại cho mẹ, bây giờ mẹ cho con, con phải giữ gìn cho cẩn thận!”
Trịnh Diệc Vi và ông Trịnh im lặng nhìn trời.
Tiềm Vũ trong lòng cười khổ nhưng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu. “Dạ, mẹ!”
Ông Trịnh sau đó có hỏi riêng bà. “Bà cho nó mấy thứ đó nó lại không thể dùng, làm vậy trong lòng thằng bé sẽ khó chịu.”
Bà Trịnh oan uổng quát to. “Tôi cơ bản không có ý đó! Ông nói thử xem, mấy thứ đó tôi cũng không thể mang vào quan tài, không cho Tiểu Vũ thì cho ai?”
Ông Trịnh vội đầu hàng. “Thôi thôi, dù gì cũng đã cho rồi.”
Ông ngoại của Tiềm Vũ sau khi biết chuyện liền nổi giận.
Ông định gọi Trịnh Diệc Vi đến giáo huấn cho một trận nhưng lại sợ Tiềm Vũ không vui. Phiền não hết mấy ngày rốt cục ông cũng nghĩ ra một cách có thể khiến mình nguôi giận.
Ông đem toàn bộ trang sức châu báu của bà ngoại Tiềm Vũ khi còn sống đã gửi trong két sắt của ngân hàng ra, lần đầu tiên chính thức gặp Trịnh Diệc Vi đã ném ở trước mặt hắn nói. “Đây là quà gặp mặt dành tặng cho cháu ngoại dâu, mau nhận lấy đi!”
“…” Trịnh Diệc Vi câm nín nhìn Tiềm Vũ, Tiềm Vũ cũng không biết phải nói gì.
Ông ngoại Tiềm Vũ nhìn thấy bộ dạng này của Trịnh Diệc Vi thì trong lòng vô cùng hả hê, một lần nữa hất mặt nói. “Chọn một cái đeo thử cho ta xem!”
“…” Trịnh Diệc Vi khóc không ra nước mắt, ông ngoại, Thái Thượng Hoàng, ngài làm ơn tha cho con đi!