Chiêm Ngọc đột nhiên không phòng ngừa được gọi "Bảo bảo" đến có chút sửng sốt, chớp chớp mắt, quên mất mình vừa rồi muốn làm cái gì.
Mà người vùi đầu bên cổ và tai cậu nói lời làm tâm người ta loạn như ma đã ngẩng đầu lên, đáy mắt đầy ý cười nhìn cậu, ra tiếng hỏi: "Ngẩn người làm gì?"
Chiêm Ngọc lấy lại tinh thần, che miệng buột thốt ra: "Anh còn nói anh không xem!"
"Ừ, anh xem." Thẩm Tùng An hào phóng thừa nhận, thanh âm mang ý cười, "Có chút tò mò, liền ấn vào."
Chiêm Ngọc cũng xuất phát từ tò mò mới ấn vào đồng nghiệp văn, sau đó thu hoạch quầng thâm mắt, Thẩm Tùng An gọi một "Bảo bảo" như kéo cậu lại buổi tối ngày đó với giấc mơ khó mở miệng, dưới tình thế cấp bách duỗi tay che miệng Thẩm Tùng An lại nói: "Không được học."
"Nghiêng cái gì?"
Thẩm Tùng An bị cậu bịt kín miệng, nói chuyện hàm hàm hồ hồ, lúc nói chuyện môi như hôn lòng bàn tay Chiêm Ngọc, Chiêm Ngọc theo phản xạ tính rút tay về, mà Thẩm Tùng An thừa dịp lỗ hổng lại gọi cậu một tiếng: "Bảo bảo?"
Chiêm Ngọc: "......"
Chiêm Ngọc đột nhiên rõ trước đây Thẩm Tùng An vì cái gì nói sợ dọa đến mình cho nên khắc chế, lúc này bộ dạng anh thành thạo, nào giống bộ dạng yêu đương lần đầu, mình căn bản không phải đối thủ của anh, không chiếm được chút tiện nghi nào.
Liên tục bị thua Chiêm Ngọc sinh tâm buồn bực, đang muốn lên án Thẩm Tùng An vài tiếng, trong lúc lơ đãng lại phát hiện bên tai đối phương mang theo lấm tấm điểm hồng không rõ.
Ánh đèn huyền quan không phải rất sáng, cho nên vừa rồi cậu cũng không chú ý tới tai Thẩm Tùng An, hiện giờ phát hiện, cậu nghi hoặc duỗi tay qua sờ sờ.
Nóng.
Động tác này của cậu làm Thẩm Tùng An theo phản xạ ngửa ra sau, duỗi tay che lại tai cậu chạm.
Chiêm Ngọc thấy thế, trong lòng bỗng dưng hiện lên một suy đoán không có khả năng, hơi chần chờ mà nhìn Thẩm Tùng An: "Thẩm ca, anh...... Thẹn thùng hả?"
Biểu tình Thẩm Tùng An cứng một giây, rất nhanh được anh che dấu qua đi, anh như không có việc gì buông tay, dùng một loại giọng điệu thập phần bình tĩnh nói: "Em nhìn lầm rồi, là máy sưởi quá nóng."
Câu "Máy sưởi quá nóng" quá quen tai, Chiêm Ngọc trước đó cũng che dấu như vậy, không nghĩ tới Thẩm Tùng An cũng như thế, nhịn không được "Xì" một tiếng bật cười, hảo tâm nhắc nhở anh: "Nhưng Thẩm ca này, trong phòng mở máy lạnh đó anh."
Hôm nay ban ngày ở T thị nhiệt độ cao tới độ, buổi tối tuy bớt nóng hơn một ít, nhưng như cũ oi bức, Chiêm Ngọc đến khách sạn liền bật điều hoà, cũng không tồn tại máy sưởi nóng làm tai nóng như Thẩm Tùng An nói.
Cậu vừa rồi bị Thẩm Tùng An trêu ghẹo đến không có sức chống cự, không nghĩ tới quanh co làm cậu phát hiện Thẩm Tùng An tuy mặt ngoài nói lời âu yếm hết bài này đến bài khác, trên thực tế lại trộm thẹn thùng.
Thẩm ca như vậy có chút đáng yêu.
Chiêm Ngọc nhịn không được cười cong đôi mắt, duỗi tay lại sờ sờ vành tai Thẩm Tùng An.
Thẩm Tùng An thấy biểu tình như phát hiện đại lục mới của cậu, bất đắc dĩ tóm lấy tay cậu, duỗi tay kéo túi thuận tay treo lên lúc vào, nắm tay cậu vào trong phòng.
Chiêm Ngọc nhìn túi trong tay anh hỏi: "Anh lấy cái gì thế?"
Thẩm Tùng An không trả lời, mà dắt cậu đến ngồi xuống sô pha trong phòng, từ túi giấy lấy đồ đặt trước mặt cậu, mới nói: "Cháo bát bảo."
Chiêm Ngọc kinh ngạc nhìn thoáng qua một bát trà sữa lớn bản cháo bát bảo trước mặt, ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Tùng An: "Anh chừng nào thì mua?"
"Trên đường thuận đường mua." Thẩm Tùng An mở nắp thay cậu sau đó đưa thìa cho cậu, "Dựa theo vị trước đó em mua, toàn đường, nếm thử xem."
Thẩm Tùng An mua ly cháo bát bảo có trân châu, dừa, khoai, đậu đỏ ngoài ra còn nhiều thứ khác phối liệu, nó giống hệt ly mà Chiêm Ngọc gọi lúc lần đầu cùng xem phim điện ảnh.
Chiêm Ngọc không nghĩ tới anh sẽ đặt việc nhỏ ở trong lòng, ngực dần nóng lên, không đau, nóng lại tăng còn lên men. Cậu chậm rãi duỗi tay nhận ly cháo bát bảo và thìa trong tay Thẩm Tùng An, dưới cái nhìn chăm chú của anh, múc một thìa bỏ vào miệng.
Vị thơm ngọt tản ra trong miệng, Chiêm Ngọc nhai vài cái, còn không nuốt xuống liền thấy vị ngọt thấm vào trong lòng.
Thẩm Tùng An chờ cậu nuốt xuống rồi hỏi: "Ăn ngon chứ?"
"Dạ!" Chiêm Ngọc gật đầu, dùng thìa múc trân châu với khoai nói, "Anh nếm thử xem sao?"
"Được."
Thẩm Tùng An một tay chống bàn, cúi người cong lưng, anh không ăn khoai trên thìa của Chiêm Ngọc, mà dùng động tác mềm nhẹ phủ lên môi Chiêm Ngọc, tinh tế liếm láp đầu lưỡi vừa rồi hưởng qua đồ ngọt của Chiêm Ngọc, mặt trên lưu vị ngọt nhè nhẹ anh đều muốn hết, mọi cách triền miên.
Động tác này của anh làm tay giơ thìa của Chiêm Ngọc không cẩn thận run lên một chút, khoai lăn trên mặt đất.
Thẩm Tùng An lúc rời khỏi môi lưỡi Chiêm Ngọc còn lưu luyến không tha một hồi, lúc này mới thấy mỹ mãn đứng thẳng, một từ hai nghĩa: "Ngọt."
"......" Chiêm Ngọc mím môi, thấy nơi anh liếm qua hình như vị ngọt càng đậm, cũng không biết ngọt này đến từ ly cháo bát bảo trong tay này, hay đến từ trong lòng.
Thẩm Tùng An dọn khoai trên mặt đất, ngồi xuống sô pha cạnh Chiêm Ngọc, một bên nhìn cậu ăn một bên nói chuyện phiếm.
Hai người tách ra mới mười ngày, Thẩm Tùng An lại thấy như xa lâu lắm rồi, nhìn người trước mắt như nào cũng không đủ, khó trách ngày xưa người ta nói "Một ngày không gặp, như cách ba thu", đều là tương tư hại.
Chiêm Ngọc ăn một ly lớn cháo bát bảo, thấy bụng có chút căng, lười nhác dựa vào tay vịn.
Thẩm Tùng An nhéo ngón tay cậu chơi, lưu lại độ ấm ngón tay mình trong lòng bàn tay tinh tế của cậu, sau đó tách năm ngón tay cậu, mười ngón tương giao.
Anh nắm tay Chiêm Ngọc không bỏ, nói: "Sáng mai anh phải đi phim trường, em với dì Nhan ở khách sạn nghỉ ngơi một chút, giờ anh bảo Trương Kỳ lại đón hai người ăn bữa sáng, ăn xong lại đi phim trường."
Anh vốn định tối nay đưa Nhan Lạp Chiêm Ngọc đi ăn bữa khuya, suy xét đến Nhan Lạp nói muốn nghỉ ngơi liền đánh mất ý niệm này.
Lòng bàn tay Chiêm Ngọc bị anh niết đến ngứa, nhịn không được tránh ra, chộp tay làm loạn của anh nói: "Bọn em qua là được, không cần phiền toái."
Cậu nghĩ Trương Kỳ là trợ lý Thẩm Tùng An, ở phim trường khẳng định có chuyện của mình, dù không phải chuyện lớn, nhưng lúc Thẩm Tùng An nghỉ ngơi Trương Kỳ ở đây hỗ trợ lấy nước cũng khá tốt.
Thẩm Tùng An lại không nghe cậu ý kiến ý cò: "Đón một chuyến mà thôi, chậm bao nhiêu chứ, muốn ăn gì đến nơi em gọi là được."
Chiêm Ngọc muốn nói mình với mẹ lái xe qua, nhưng thấy bộ dạng Thẩm Tùng An chắc là sẽ không đồng ý, cũng không nói thêm nữa, gật đầu đáp ứng, thuận miệng hỏi: "Ngày mai anh mấy giờ đi phim trường? Rất sớm sao?"
Thẩm Tùng An nói thời gian, hỏi Chiêm Ngọc lần này có thể ở mấy ngày, Chiêm Ngọc nói cho anh đã mua vé máy bay thứ ba tuần sau về.
Đến thứ về thứ , thời gian hơn kém ngày, Thẩm Tùng An còn đóng phim, hai người cũng không có quá nhiều thời gian ở bên.
Thẩm Tùng An hàn huyên với Chiêm Ngọc trong chốc lát, biết Chiêm Ngọc hôm nay lên đường hẳn cũng mệt mỏi không ở lâu, nói "Ngủ ngon" với cậu rồi về phòng.
Chiêm Ngọc lấy áo ngủ trong rương hành lý đi tắm rửa, tắm xong về giường nằm, muốn xoát Weibo trước khi ngủ, mới vừa mở ra thì thấy tin Weibo mới của Thẩm Tùng An.
——Scan: Ngọt.
Một chữ vô cùng đơn giản, anh gửi sau khi ra khỏi phòng Chiêm Ngọc, Chiêm Ngọc vừa thấy ngầm hiểu, khóe môi nhẹ nhếch, like Weibo.
Cậu ấn like chưa tới giây, Thẩm Tùng An liền gửi tin lại, thúc giục cậu sớm nghỉ ngơi.
Chiêm Ngọc hàn huyên ở WeChat vài câu, lại nói ngủ ngon một lần, lúc này mới tắt đèn ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Tùng An rời giường khi chưa giờ như ngày thường.
T thị bên này thời tiết nóng, dù mùa đông, mặt trời lên cũng sớm, đoàn phim giờ tập hợp, thời gian này anh rời giường ăn bữa sáng rồi qua thì vừa lúc.
Ngôn Thu cũng ở khách sạn này, ngay tầng dưới, hai người hẹn ăn bữa sáng rồi đi đoàn phim.
Thẩm Tùng An đổi quần áo chuẩn bị ra cửa, vừa mở cửa thấy Chiêm Ngọc đứng ngoài cửa không khỏi sửng sốt một chút.
Chiêm Ngọc mặc chỉnh tề, gật đầu cười nói với anh: "Em muốn cùng anh ăn bữa sáng, không quấy rầy đến anh đi?"
Thẩm Tùng An cho rằng tối qua Chiêm Ngọc hỏi mình mấy giờ dậy chỉ là khi nói chuyện phiếm thuận miệng hỏi một câu thôi, không nghĩ tới cậu dậy lúc sáng sớm chờ mình cùng ăn bữa sáng.
Loại cảm giác được Chiêm Ngọc nhớ thương trong lòng làm kinh hỉ trong lòng anh khuếch tán cực nhanh, nếu không phải suy xét đến trên hành lang có cameras, anh sợ mình sẽ không nhịn được ôm Chiêm Ngọc.
Hai người cùng xuống lầu, chạm mặt với Ngôn Thu có hẹn.
Ngôn Thu tối qua cùng Thẩm Tùng An về khách sạn, tự nhiên cũng biết chuyện Chiêm Ngọc lại đây thăm ban.
Cô từ chỗ Thẩm Hoài Ninh biết Thẩm Tùng An Chiêm Ngọc đã xác định quan hệ, cũng thân thiết với Chiêm Ngọc hơn vài phần, lúc ăn bữa sáng còn dùng ánh mắt nhìn "Con dâu" với Chiêm Ngọc, nhìn đến thiếu chút nữa Chiêm Ngọc hối hận ăn bữa này.
Một bữa sáng không ăn xong, Ngôn Thu hỏi han ân cần khiến Chiêm Ngọc cảm nhận được cái gì gọi là "Chị dâu như mẹ", chỉ một Ngôn Thu nhiệt tình khiến cậu có chút chống đỡ không được, về sau nếu thấy ba mẹ Thẩm Tùng An sẽ thế nào đây?
"Tiểu Ngọc, sao vậy?" Thẩm Tùng An phát hiện cậu cầm đũa rồi đột nhiên bất động hỏi, "Không hợp khẩu vị sao?"
Chiêm Ngọc ý thức được mình nghĩ tới gặp ba mẹ Thẩm Tùng An, vội vàng thu liễm tâm thần, lắc đầu nói: "Không có, ăn rất ngon."
Ăn bữa sáng, Thẩm Tùng An Ngôn Thu xuất phát đi phim trường, Chiêm Ngọc về khách sạn, thuận đường mang theo bữa sáng cho mẹ.
Ở bên ngoài không giống như ở nhà có quy luật cuộc sống hàng ngày, Chiêm Ngọc từ ngoài trở về, Nhan Lạp vừa từ trên giường bò dậy.
Bà đổi quần áo mở cửa cho Chiêm Ngọc, sau đó đi rửa mặt ăn bữa sáng.
Chiêm Ngọc mang về trà bánh kiểu Việt, bánh cuốn, sủi cảo tôm, bánh vó ngựa, cháo gạo kê đều có một phần, Nhan Lạp ngồi xuống sô pha hỏi cậu: "Bảo bối sao sớm vậy? Ăn chưa?"
Chiêm Ngọc đưa đôi đũa cho bà nói: "Vừa rồi con ăn với Thẩm ca và chị Ngôn, sợ mẹ còn ngủ liền không gọi."
"Không có việc gì, buổi tối có thể cùng ăn cơm, bằng không ăn bữa khuya, mẹ còn chưa gặp ảnh hậu ngoài đời đấy." Nhan Lạp bưng cháo gạo kê, ăn một ngụm lại nói, "Làm một fan CP Cháo bát bảo, nghĩ tới chuyện ăn cùng chị dâu idol như có ảo giác gia trưởng hai bên gia đình gặp nhau."
Chiêm Ngọc: "......"
Nhan Lạp chú ý tới biểu tình Chiêm Ngọc có chút vi diệu, cười ha ha nói: "Nói giỡn đó, bảo bối đừng để ý, mẹ hiểu việc tự ghép mà!"
Mấy ngày qua Chiêm Ngọc vẫn luôn không được cơ hội thích hợp nói cho bà quan hệ giữa mình và Thẩm Tùng An, hiện giờ đã đến T thị thăm ban, tóm lại vẫn nói cho bà mới tốt.
Vì thế cậu tìm từ: "Mẹ, con có chuyện muốn nói cho mẹ."
Nhan Lạp dùng đũa gắp sủi cảo tôm, thuận miệng hỏi: "Chuyện gì?"
"Kỳ thật......" Chiêm Ngọc tạm dừng một chút, không hiểu sao có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng nói với mẹ, "Đúng là gia trưởng hai bên gặp mặt."
Động tác đưa sủi cảo tôm vào miệng của Nhan Lạp dừng lại, như không rõ ý cậu: "A? Cái gì...... Gì cơ?"
Chiêm Ngọc nói: "Cái đó...... CP mẹ chèo thành thật."
"......"
Nhan Lạp vẻ mặt mộng bức, sủi cảo tôm rớt xuống.