" Được rồi..
ta nên bắt đầu lí do vì sao hôm nay mày bị bọn tao đánh cho tơi tả như này.
"
Đổng Uyên đứng phắt dậy rồi ngồi phịch xuống người cô chẳng chút để ý.
Cả người Tần Nhiệm vốn đau nhức lại phải để cô ta ngồi lên thật không chịu nổi.
Nhưng cô vẫn cố không phát ra tiếng động gì.
" Là...gì...." Cô lầm bầm trong miệng.
" Ô! Nó nói được kìa! "
" Câm mồm đi đồ ngu.
Có phải mình rút lưỡi nó đâu mà nó không nói được.
"
Nhỏ Bạch Vũ chưa kịp châm chọc thêm phát nào đã bị lời nói của Môn Mập làm cho cứng họng.
Cô ta quay sang lườm nguýt nó rồi lầm bầm trong miệng vài câu.
Tình huống gì mà khó coi thế này?!
" Hai con lợn nhựa này nói nhiều thật đấy.
Phiền bỏ mẹ.
Thôi.
Quay lại vấn đề chính.
Tần Nhiệm cũng đang muốn biết lắm đúng không nè? "
" Muốn...!"
" Đương nhiên rồi ~ Tớ sẽ giải đáp ngay sau đây ~ "
Cái giọng tỏ vẻ đáng yêu đó không làm cô bất ngờ.
Hẳn cô ta đã lừa nhiều người bằng vẻ ngoài ngây thơ trong sáng của mình.
Ngay cả hai đứa kia còn quay đi khi ả nói thế cũng đủ hiểu chúng cũng ngán ngẩm kiểu cách này lắm rồi.
" Do mày không làm theo lời tao nói.
Tao đã bảo là mày không được báo cho giáo viên rồi mà con chó.
Mày nghĩ không ai biết chuyện mày làm chắc?! HẢ?! "
Từ cái giọng điệu dễ thương đó bỗng lại biến thành lời đe dọa ngay tức khắc.
Câu nói này thật sự khiến cô sợ tới run người.
Nó còn đáng sợ và dã man hơn hồi cấp hai rất nhiều.
Bạch Vân Nhi không là cái thá gì cả! Con nhỏ đó sao có thể đáng sợ bằng người đang ngồi trên cô ngay bây giờ?!
Có vẻ Đổng Uyên cũng nhận ra nỗi sợ đang lớn dần từ cô.
Ả ta cười khúc khích rồi quay cúi xuống nhìn cô mà đáp:
" Chưa chi đã run như này rồi à? Mới có dọa xíu thôi mà?! Mày run như này thì sau này sẽ rất chai mặt.
Kiểu như nỗi sợ đều dồn hết vào mấy lần đầu tiên đó cưng.
Cưng hỉu hôn?! "
Hai đứa kia nghe thế thì cười nắc nẻ.
Tần Nhiệm chỉ thấy đầu mình nhói lên một cái.
Có lẽ do cô bị mất máu chăng?! Hay do đến giờ rồi mà cô chưa được ăn cơm nên còn uể oải?! Mà thôi.
Cái nào cũng đúng.
Nhưng chẳng cái nào giúp cô thoát khỏi hoàn cảnh này.
" Haha.
Đừng có gục xuống sớm thế chứ Tần Nhiệm.
Mình còn muốn nói cậu nghe cái này nữa mà.
Hahaha..
"
Chả hiểu ba đứa chúng nó thấy có gì thú vị mà cứ cười như được mùa.
Tần Nhiệm cũng không hiểu.
Hiểu được cũng cố không hiểu.
" Thật ra tao biết được chuyện quá khứ của mày rồi.
Hồi đó chắc mày cũng trầm cảm lắm ha.
Cứ đến lớp mà bị giật tóc này nọ, khi đi vệ sinh thì bị dội nước lên đầu, phải ăn cơm chan với cả tấn muối cũng nên.
Thế mà mày vẫn chịu được.
Mấy đứa chúng mày làm bọn tao thấy thú vị ở chỗ đó đó.
"
Thấy cô không nói gì nên ả tiếp tục.
Giọng điệu nghe thích thú vô cùng.
" Tao nghe em tao bảo mày vẫn cố gắng học tập để vào được mấy cái trường ngon ngon như này để thoát kiếp nạn nhân nhỉ?! Chúc mừng vì đã thành công nha! Nhưng mà thành công vào kiếp nạn nhân dưới tay người khác đó.
Buồn ghê nhỉ?! "
" Rốt cuộc....ai đã nói với cô mấy cái chuyện đó.....!"
Tần Nhiệm run rẩy hỏi lại đối phương.
" Ô! Đương nhiên là em họ của tớ rồi.
BẠCH VÂN NHI đó.
Cậu nhớ con bé không?! Chứ nó bảo là nó nhớ cậu lắm luôn.
Khi nào hai người gặp nhau và ôn lại chuyện cũ nhá ~.
"
Giờ thì mọi chuyện trong đầu cô cũng được sáng tỏ rồi thì phải.
Tất cả mọi chuyện từ khi cô gặp phải cô ta - Đổng Uyên.
Hai người vốn không gặp nhau lâu như thế có khi do ông trời muốn giúp cô tránh gặp tai nạn cũng nên.
Rồi cả lí do tại sao lại xa cách, ra vẻ hoài nghi cô vào lần gặp nhau tiếp theo.
Họ không gặp mặt nhau một tháng là do Đổng Uyên muốn hai đứa bạn của nó trả thù cô hay sao?! Bạch Vân Nhi và Đổng Uyên là chị em họ của nhau.
Có thể mỗi khi rảnh họ sẽ nhắn tin qua lại rồi trao đổi tình hình.
Bất ngờ lại nói đến bạn mới của chị.
Đó là Tần Nhiệm.
Vân Nhi vốn đã xung đột với cô nên nay muốn cô tiếp tục đau đớn thêm vài năm?! Lí do cô ta gim cô là do bị em họ dắt mũi??
" Thảo nào....tôi và cô vốn...chẳng...đụng chạm gì đến nhau.....mà...cô....vẫn thích....dính dáng đến...tôi?! "
Tần Nhiệm run rẩy nói ra từng câu từng chữ một rành rọt hết có thể.
Cổ họng cô như sắp rách ra đến nơi.
Nhưng Tần Nhiệm vẫn cứ nói đó.
Dù biết kết cục sẽ chỉ là màu đen thăm thẳm.
Ngược lại với suy đoán của cô, Đổng Uyên chỉ nhìn cô vài cái rồi thở dài.
" Mày ngu thật đấy.
Bộ mày nghĩ con em họ tao đủ trình bắt tao làm này làm kia à? "
" Sao cơ...!".
Cô như bị đọc thấu tâm can nên thật không cam lòng.
" Cái đứa mà mày cứu từ hôm trước trước trước đó, nó tên là gì ta? À.
Hàn Linh Nhật lớp A.
Chính nó là kẻ đã nói với tao rằng mày đi báo giáo viên.
Nó còn quỳ rạp xuống chân tao và mong tha thứ nữa cơ.
Mày thử nghĩ có ai quỳ xuống dưới chân mày mà xem? Vui thật sự ~ ".