Ả ta cứ nói hoài nói mãi mà không để ý sắc mặt mẹ mình đã trắng bệch từ bao giờ.
Bà ta không ngờ đứa con duy nhất của mình lại ăn nói hỗn xược đến như thế.
Sai lệch hoàn toàn với hình mẫu Đổng Uyên trước giờ mà bà ta tưởng.
" Đổng Uyên....con...!"
" Ồn ào quá đấy con nhỏ kia.
Mày muốn bị gãy răng thêm cái nữa à? ".
Tiếng gằn giọng của Chí Thần khiến họ co rúm lại vì sợ.
Khi Đổng Uyên thôi mắng cô thì anh ta lại cúi xuống gầm bàn rồi lấy ra một tập án màu đen.
Bà Yên vừa nhìn thấy nó đã hoảng, cả người toát mồ hôi hột.
Chính biểu hiện quá đỗi rõ ràng kia càng khiến anh ta tin vào thứ mình tìm thấy hơn.
Trong khi đó Tần Nhiệm chẳng biết họ đang nói về điều gì.
" Người già có khác.
Biểu hiện rất rõ ràng.
Cá là trong đây nhiều bí mật lắm.
Ta nên đem đống này cho cảnh sát của thành phố ~ "
" Đừng...xin đừng....!"
Hiệu trưởng trường bỗng khép nép với một học sinh chỉ mới mười bảy tuổi quả là điều lạ.
Đổng Uyên không tin vào mắt mình.
Cô ta liền cầm lấy tay áo bà: " Mẹ! Sao mẹ lại khúm núm trước nó làm gì?!! Bảo đám vệ sĩ của mẹ xử lý nó ngay đi.
Nó đang ngồi một chỗ mad nó không xứng được ngồi.
Còn con Tần Nhiệm kia!! MÀY ĐỢI ĐÓ!! "
Ả nói xong còn chỉ thẳng vào mặt cô như thể báo hiệu mọi chyện còn tiếp tục.
Song phản ứng của bà Yên làm những người còn lại trong phòng đều bất ngờ.
Bà ta đã tát con gái mình một cái đau điếng.
Cơ thể đầy thương tích đó không chịu nổi liền ngã ra đất.
Đổng Uyên bò dậy nghiến răng:
" Mẹ...mẹ làm cái giống gì thế??!! "
" Mày im ngay.
Nếu không muốn bị đuổi ra ngoài đường.
Sao mày dám đắc tội với cậu ấy?!! "
" Mẹ nói thế là sao?!! Tên này chỉ cậy bố nó thôi- " Đổng Uyên chưa nói hết câu đã lập tức lấy tay che miệng.
Theo như cô ta biết thì anh ghét nhất nghe ai đó bảo anh cậy nhờ vào gia đình.
Quả nhiên Chí Thần lập tức cau mày làm hai mẹ con hoảng hốt vô cùng.
" Tôi cho bà Yên đây hai lựa chọn.
Nể tình là bạn cũ của bố tôi nên coi như còn có châm trước.
Giờ một là bà đuổi học con gái bà và tiếp tục làm hiệu trưởng.
Hai là đuổi cả bà lẫn con đi chỗ khác và trường này sẽ về tay người khác.
Sao? Thấy rất ổn mà đúng không? "
Không chỉ hai mẹ con họ mà đến cả Tần Nhiệm nãy giờ cũng phải ngạc nhiên bao nhiêu lần.
Cô chẳng biết đối phương là ai mà lại có quyền lực lớn đến như thế.
Quả nhiên khí chất đó không hề tầm thường.
Thật đáng nể phục làm sao!
Đề nghị của Chí Thần đã khiến bà Yên suy sụp ngay tại chỗ.
Bà ta lập tức quỳ xuống chắp tay lại, miệng mếu máo: " Chí Thần....cô biết lỗi rồi....cháu có thể tha cho cô và đứa con gái ngu muội mày không..? "
" Chọn đi.
" Anh lạnh lùng đáp.
" Cô....cô thật sự xin lỗi cháu rất nhiều mà...!ngôi trường này do bố cô để lại cho cô....cô phải cất công bao nhiêu tháng năm mới khiến nó có được ngày hôm nay....cháu tuyệt đối đừng làm ra loại chuyện tàn nhẫn đó....!"
Bà Yên vẫn tiếp tục quỳ gối khuất phục.
Song có vẻ Chí Thần vẫn chưa thỏa mãn với thái độ này.
Cậu ta ( giả bộ) trầm ngâm một lát rồi quay sang cười:
" Hay là thế này đi.
Bà thôi việc còn con gái bà ở lại.
Như thế có ổn không? Tôi là tôi thấy rất ổn đó.
Nhiều chuyện thú vị lắm cho xem ~."
Đổng Uyên nghe thế lập tức lê lết thân thể tàn tạ đến bên cạnh mẹ mình:
" Ơ! Không mẹ ơi!! Mẹ đừng bỏ con đi!! Cái lũ đó sẽ bu vào bắt nạt con đó mẹ!! Con sẽ bị bạo lực học đường mất!!! Mẹ đừng làm thế mà...!huhu...!"
Hai mẹ con lại khóc rưng rức với nhau.
Song lần này họ đều đang quỳ gối trước Vương Chí Thần và đều khóc vì muốn cầu xin sự tha thứ từ anh ta.
Có vẻ đây chính là điều mà cậu ta muốn.
Chí Thần nở một nụ cười tươi tắn:
" Haiz....!các người chưa hiểu chuyện lắm nha.
Muốn xin sự tha thứ thì phải cầu xin đối tượng muốn đuổi hai người đi chứ sao lại tìm tôi? Tôi vô tội mà.
"
Ánh mắt của Chí Thần lập tức quay sang nhìn cô làm bản thân có hơi lo.
Ngay lập tức, họ liền nhìn sang Tần Nhiệm đang đứng ở cạnh cửa sổ phòng với đôi mắt ngấn nước.
Bà Yên thậm chí không đứng lên mà còn quỳ đến chỗ của cô khiến cô thấy không dễ chịu lắm.....
Hai bàn tay nhăn nheo đó cầm lấy tay cô: " Cô....cô biết sai rồi.
Cháu hãy tha thứ cho cô chỉ một lần duy nhất....làm ơn.....cô không biết con gái mình lại gây ra nhiều tội ác như thế....!cô nhất định sẽ cho nó thôi học ngay tại trường này!! Cháu sẽ không bị nắt nạt hay đánh đập nữa! Cô đảm bảo với cháu luôn!!! "
Giọng của bà Yên có phần gấp rút khiến cô rất sợ đối phương ngất ngay trước mặt mình.
Thấy cô vẫn còn ậm ừ nên bà Yên còn kéo cả con gái mình rồi ấn đầu nó cúi xuống trước mặt cô rất gượng gạo:
" MAU XIN LỖI BẠN HỌC ĐI!! ".
Bà ta ra lệnh.
" CON KHÔNG MUỐN!! SAO CON PHẢI XIN LỖI CÁI LOẠI NÀY CƠ CHỨ?!!! MẸ ĐỪNG CÓ MÀ ÉP NGƯỜI QUÁ ĐÁNG!!! "..