Cô ngồi im trên cái ghế nhầy nhụa đó suốt mười lăm phút chỉ để cho chúng hành hạ thân xác mình không thương tiếc.
Chúng lần lượt đổ bột mì lên đầu của cô rồi tràn hết cả người.
Sau đó chúng bắt đầu đập thêm mấy quả trứng gà ung lên đầu cô.
Vân Nhi còn chuẩn bị cả một đống bánh kem từ bao giờ rồi ập hết lên đầu Tần Nhiệm.
Một con nhỏ khác lăn tăn chạy đến đặt mấy cây nến sinh nhật nên đầu cô rồi lùi lại cười khanh khách.
" Rồi.
Bánh sinh nhật đã xong xuôi.
Giờ ta chuẩn bị khúc ca hát sinh nhật nha Tần Nhiệm.
Cậu chuẩn bị được thổi nến trên đầu mình rồi đó.
"
Nói xong nó cười ha hả với đám bạn đáng kinh tởm của nó.
Bọn chúng tự mở nhạc rồi tự hát với nhau như thật với vẻ mặt vui mừng.
Tần Nhiệm cảm thấy thật may mắn khi đống bột mì đó khiến cô không còn thấy bộ mặt kinh tởm của bọn khốn nạn ấy.
Bỗng nhiên Vân Nhi ra hiệu tắt nhạc.
Nó chầm chậm đi đến chỗ của Tần Nhiệm rồi đạp mạnh vào người cô một cái khiến cô ngã ra sau.
" Chúc mừng sinh nhật con nhỏ khùng điên hèn mọn.
Đừng để tao bắt gặp mày ở trường mới.
Nếu không thì mày cứ bảo bố mẹ mua sẵn một cái quan tài là vừa.
CHẾT.
Tao quên mất.
Mày làm gì có bố mẹ nhỉ? Hahahhaha.
"
Bạch Vân Nhi cười khẩy rồi kéo cả đám đi mất.
Nơi này giờ chỉ còn mình Tần Nhiệm và đám côn trùng kêu ran trong các bụi cỏ.
Cô nhẹ nhàng đứng dậy rồi đi tìm con sông gần đó để thay quần áo cho sạch sẽ.
" May quá...cặp sách của mình không sao.."
Tần Nhiệm vừa nói vừa chỉnh lại quai cặp đã sờn cũ.
Cũng may bọn chúng không chú ý đến cái cặp này của cô.
Bằng không thì hôm nay cô nhất định không thể đến được Quảng Châu - nơi cô hi vọng có thể thay đổi vận mệnh của chính mình.
Nhưng cô không nhấc nổi người mình dậy được.
Cái đống nhầy nhụa này...không phải nhựa mít như cô vẫn nghĩ?
Hi sinh một cái quần đồng phục để đến được nhà vệ sinh của trường cũng thật khó khăn.
Chẳng may cô mà không cầm theo quần áo của mình thì không dám mường tượng sẽ có chuyện gì xảy ra.
Dù cho Tần Nhiệm có gội đi gội lại mấy lần thì đầu cô vẫn còn mùi trứng thối.
Bình thường Tần Nhiệm còn chẳng có gội đầu mà dùng chưa đừng nói là nước hoa?! Cô bắt đầu lo lắng vì không biết mình nên làm như nào.
Không thể để cái đầu đầy mùi như này đến bến xe bus được.
Càng không thể cứ như này mà đến Quảng Châu.
Dù không xinh đẹp nhưng ít ra nên sạch sẽ một chút.
Phải làm sao bây giờ...
Bộ não của cô đột nhiên đưa ra một ý tưởng.
Đó là một ý tưởng khá mạo hiểm nhưng cũng dễ dàng thực hiện nhất...
......................
" Cháu...chào dì ạ.
Dì ba có nhà không ạ? "
Tần Nhiệm nín thở gọi mụ dì ba của mình trước cửa nhà.
Cả ngôi nhà im phăng phắc.
Không hề phát ra bất cứ tiếng động nào.
Có lẽ tầm này bà ta đã đi ăn cỗ ở cuối phố rồi cũng nên.
Cái nết bà này kiểu như đi ăn ké phải ăn sạch của người ta mới thôi.
Quả này phải đến trưa xem ra còn vác mông về nhà.
Sau một hồi ngó nghiêng trước sau, cô mới nhẹ nhàng mở cửa nhà rồi bước nhanh vào trong phòng tắm.
Trên kệ vẫn còn lọ dầu gội và dầu xả của hai mẹ con nhà kia.
Dùng lên thì tóc không những suôn mượt mà còn có mùi hoa thơm nữa.
Nghĩ đến đây là cô đã mường tượng ra cảnh tóc mình có mùi thơm nó hấp dẫn đến như nào.
Sau khi đem ba lô của mình để cạnh tường, cô liền đóng cửa lại rồi bắt đầu tắm rửa.
Tự nhủ với mình rằng phải làm nhanh trong vòng mười lăm phút.
Tần Nhiệm đương nhiên giữ đúng lời hứa với chính mình.
Chưa cần đến mười lăm phút sau, cô đã nhanh chân bước ra khỏi phòng tắm mát lạnh ấy.
Nhìn cô bây giờ khác hẳn với lúc cô ở mười hai phút trước.
Mái tóc cô giờ đã trở nên suôn mượt, thơm mùi hoa nhè nhẹ.
Làn da trắng trẻo của cô tuy có vài vết sẹo ngoài da nhưng vẫn thể hiện được sự mịn màng của nó.
Khí sắc cũng tươi tỉnh hơn nhiều.
" Tóc mình hơi ướt...như này sẽ bị cảm mất.
Mình nghĩ nếu sấy tóc thêm chút chắc là không sao đâu..."
Tần Nhiệm cho rằng cô con gái Ngư Ngư kia còn bận đi đàn đúm với lũ bạn của nó nên chắc chắn sẽ không về nhà sớm.
Còn dì ba...có lẽ nửa tiếng sau mới về nhà.
Thế là Tần Nhiệm thở phào rồi yên tâm sấy tóc
Có lẽ cảm giác thoải mái này đã làm cô xao nhãng.
Cô không hề biết rằng mụ dì ba của cô bị người ta đuổi về nên đang rất bực tức.
Bà ta vừa đi vừa chửi rủa tất cả mọi thứ trên đời.
Cái gì không vừa mắt là mụ ta lập tức kiếm chuyện để rồi cãi nhau vô cớ với người ta.
Một bà cô không phân biệt được đúng sai đang truy tìm cô để chửi rủa đánh đập cho bõ tức.
Lúc cô vừa sấy tóc xong cũng là lúc tiếng cửa mở.
Tần Nhiệm giật nảy lên vì sợ hãi.
Trực giác mách bảo cô rằng mụ dì ba đó đã về đến nhà.
Trong thâm tâm cô tự mắng bản thân sao có thể tham lam như thế.
Rõ ràng cô chỉ nên tắm rửa gội đầu rồi cuốn gói khỏi chốn này thật nhanh mới đúng.
Những ý nghĩ đó cũng chẳng cứu được cô.
Tiếng mắng chửi của mụ ta đã ở ngay sát cổng.
" Mẹ nó.
Cái khóa này bị ngu hay sao mà không ăn chìa thế? Bực mình quá.
"
Ấy thế mà cái khóa han gỉ đó lại cứu cô một mạng.
Trong lúc bà ta đang loay hoay mở cửa, cô đã leo lên bờ tường định nhảy xuống thật nhanh.
Nào ngờ bên dưới bỗng có một con mèo chạy ngang làm cô mất đà, ngã chúi xuống.
Rầm.
" Ối! "
" Hử? Cái gì vừa rớt xuống vậy? "
Dì ba nghe thấy tiếng động đó đã không loay hoay ổ khóa nữa.
Bà ta hoài nghi đi lại phía sau bức tường đối diện với nhà hàng xóm để xem xét.
Tiếng bước chân của bà ta ngày càng gần hơn làm Tần Nhiệm chỉ biết cuộn mình vào góc tường, chờ đợi cảnh bà ta kéo tai mình trở lại trong nhà..