" Em...em có muốn chị giúp không? "
Cậu bé khựng lại rồi nhìn sang cô.
Tần Nhiệm cười trừ: " Chị thấy em loay hoay mãi mà không lấy được cuốn sách em muốn nên mới...muốn giúp em một chút.
"
Đôi mắt to tròn đó của cậu bé nhìn cô như nhìn một sinh vật lạ.
Tần Nhiệm bỗng thấy hoang mang tột độ trong lòng.
Đừng nói ngay cả đứa bé như này cũng từ chối cô nhé?
" Thế...chị lấy giúp em cuốn kia nhé.
" VẬT CHẤT TỐI CỦA NGÀI " đó ạ.
"
Cậu bé chỉ tay lên trên cao.
Cô nhìn theo hướng chỉ đó.
Ba cuốn sách cùng tên nằm trên tầng cao nhất của giá sách.
Trong khi giá sách cao tận hai mét ba.
" Thôi rồi....!".
Cô vừa lẩm nhẩm vừa tìm kiếm xung quamh xem có chiếc giá giúp lấy sách dễ dàng nào xuất hiện không.
Song cái nào cũng có người đang dùng.
Mà cô thì không muốn bắt chuyện với người lạ chút nào.
" Chị có lấy được không ạ? ".
Cậu bé bình thản nhìn Tần Nhiệm như thể biết được suy nghĩ của cô.
" Đương nhiên rồi.
Chị mà đã giúp ai là phải giúp cho trót.
Em cứ đứng đó.
"
Tần Nhiệm cười trấn an cậu bé.
Cậu bé gật đầu không hỏi nữa.
Cô hít hà một hơi rồi mạnh dạn bê ghế ngồi trong thư viện đến trước dãy.
Cũng may chiếc ghế khá cao và chắc chắn nên cô có thể lấy được chúng dễ dàng.
" Của em đây.
Cầm chắc không rơi đó.
" Cô bước xuống rồi xỏ chân vào giày.
" Ồ...em cảm ơn chị ạ.
"
Thằng bé đáp mà không có chút biểu cảm gì.
Mắt nó cứ dán chặt xuống mặt đất khiến cô tò mò: " Sao thế? "
" Chuyện là...ban đầu em nghĩ là chị không lấy được đâu.
Chị lùn quá chừng.
Lùn hơn mẹ em nữa chớ.
Nhưng khi sách nó ở trước mặt em thì em mới hiểu rằng mình không nên khinh khí cầu người ta như thế.
Xin lỗi và cảm ơn chị ạ.
"
Thằng bé nói nhanh gọn lẹ xong cúi đầu cái tụp.
Tần Nhiệm vội xua tay: " Nói nghe đau lòng ghê..
Thôi hông có chi.
Tạm biệt.
"
Thằng bé đó gật đầu rồi cầm sách chạy đi mất tiêu.
Tần Nhiệm thở phào nhẹ nhõm.
Cô cảm thấy khá hài lòng khi giúp đỡ một ai đó.
Cảm giác không gì thay thế được.
Lúc cô vẫn còn đang ngồi tại chỗ tự khen mình thì có người đã bước đến bên cạnh từ bao giờ.
Đối phương nhìn cô chăm chăm rồi chuyển sang nhìn đống sách trên bàn.
" Nếu muốn có kết quả tốt cho bài thi cuối kì thì cần nhiều sách nâng cao hơn.
Song cũng nâng cao có mức độ.
Em lấy gì mà toàn sách đi ôn học sinh giỏi quốc gia thế? "
Dòng suy nghĩ của cô bị đứt quãng bởi giọng nói đều đều nam tính đó.
Hóa ra Lăng Bạch Nhiên đã đứng đó xem sách cô lấy từ bao giờ.
Tần Nhiệm gượng gạo đứng lên cúi chào đối phương:
" Em chào anh ạ...!"
" Chào em.
Hôm nay em đi hơi muộn nhé.
" Bạch Nhiên cười nhẹ.
Cô thắc mắc: " Muộn khi nào thế ạ..? Em tưởng chúng ta hẹn nhau tầm tám giờ sáng hơn mà...!"
" Em xem thử tầm này là bao nhiêu giờ rồi? "
Nghe thế cô liền bỏ điện thoại trong túi xách ra xem.
Hóa ra nãy giờ Tần Nhiệm làm trò con bò cũng mất khoảng hơn hai mươi phút cuộc đời rồi.
Ấy thế mà vẫn chưa tiếp thu được.
tí kiến thức nào.
" Ôi không....!" Cô ảo não vô cùng.
Vẻ mặt vui tươi hớn hở ban nãy tắt ngúm.
Song khi Lăng Nhiên thấy thế lại cười.
" May cho em là gặp anh vào tầm này.
Chúng ta cùng nhau đi lựa lại sách được không? Anh muốn đảm bảo cho học sinh mình ôn thi phải được điểm cao.
"
Cô hỏi lại: " Em...đi cùng đó ạ...? "
" Đúng thế.
Nhanh chân lên nào.
"
Bạch Nhiên vừa quay lưng vừa nói lại với cô.
Tần Nhiệm đành lật đật bê theo chồng sách trên bàn đi theo anh ấy.
...----------------...
Chí Thần đang nhìn ngắm tuyết rơi bên ngoài cửa sổ rất thư thái thì bỗng có tiếng nói cười bên ngoài.
Anh ta thầm nhủ sao lại có người vô duyên như thế.
Rõ ràng đang ở trong thư viện mà lại không có chút ý tứ nào.
" Chậc.
Sao Tần Nhiệm đi đâu mà lâu thế?! ".
Anh chẹp miệng.
Vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo xuất hiện.
Chí Thần bỗng nhận ra đó là giọng bạn gái mình liền đứng phắt dậy.
Bóng hai người bước dần đến khiến anh ngỡ ngàng - ngơ ngác rồi đến sự ức chế.
Tần Nhiệm vừa bước vào với nụ cười trên môi, cùng với một người đàn ông khác.
Nhìn hai người họ không khác gì nam nữ chính trong bộ truyện thanh xuân hot rần rần trên Internet.
Song điều đó càng khiến Chí Thần bực mình hơn.
Anh ta lập tức tiến tới kéo cô lại sang bên mình gằn giọng: " Ai cho phép anh bắt chuyện với bạn gái tôi?! "
Lăng Bạch Nhiên không kinh ngạc cũng chẳng sợ hãi.
Anh từ tốn đáp lại: " Em ấy cho phép.
"
" À...Chí Thần....đây là người mà sẽ kèm chúng ta học ngay bây giờ đó...!" Tần Nhiệm thấy vẻ cau có của Chí Thần liền cố gắng hòa giải bầu không khí.
Cô thầm trách mình sao cứ u mê nói chuyện với người khác mà không để tâm tới anh.
Cơ mà Chí Thần chẳng mảy may để ý đến lời cô nói.
Anh ta giờ không khác gì con sói đang gầm gừ vì bị dành mất miếng thịt thơm ngon của mình.
" Tần Nhiệm không bao giờ dám chủ động nói chuyện với ai.
Anh tưởng tôi không rõ à? "
" Đó là mắt cậu nhìn thấy thôi.
Còn với tôi thì em ấy đã năng động và lạc quan hơn nhiều.
"
Cái vẻ bình thản đó của Bạch Nhiên làm anh phát điên lên.
Chưa bao giờ Chí Thần muốn đấm người như hôm nay.
Bàn tay anh nắm chặt như chuẩn bị cho cuộc ẩu đả đầu ngày.
" Được rồi.
Tôi sẽ cho anh hiểu rõ quan điểm của mình qua tác động vật lí nhé! "
Nhưng khi nắm đấm vừa mới giơ lên thì Tần Nhiệm liền lao vào ôm lấy Chí Thần.
Thế nên anh ta mới dừng lại.
Giọng cô thỏ thẻ: " Em xin lỗi....!".