Cả đám đang cười nhạo trên nỗi đau của Tần Nhiệm mà không hề hay biết.
Từng quả cà chua ném vào người cô cứ như những quả cầu gai kim loại vậy.
Không chỉ đau đớn mà còn gim lại trên người, để lại những vết sẹo khó xóa bỏ sau này.
Một dòng máu nóng cuộn trào trong miệng cô.
Chúng chảy ra bên ngoài thành từng dòng mỏng nhẹ rồi rơi xuống đùi từng giọt đỏ thẫm.
Tần Nhiệm đã tự cắn môi chính mình vì tức giận trước sự bất lực của mình.
Cô hận bản thân không thể lao lên cấu xé từng tên một khi chúng dám sỉ nhục bố mẹ của cô.
Điều đó đã đi quá giới hạn và cô đang rất sôi máu.
Sự sợ hãi hay hoảng loạn cuối cùng cũng phải nhường chỗ cho cơn thịnh nộ đầy phẫn uất.
Phải đến khi hai thùng xốp đựng cà chua rỗng hoàn toàn thì cuộc vui của chúng mới tạm dừng lại.
Thanh Thanh ra vẻ như người chiến thắng, thong dong đi về phía cô.
Ả cười khúc khích: " Sao nào? Mày đã rút ra bài học gì sau bữa tiệc vui vẻ ban nãy chưa? "
Song thứ đáp lại ả chỉ là ánh nhìn tóe lửa của Tần Nhiệm.
Cô dùng sức rồi đập mạnh vào đầu ả một cái khiến đối phương mất thăng bằng mà ngã oạch ra đất.
Cô còn chưa kịp bồi thêm cho đối phương mấy cái đạp đã bị lũ xung quanh xúm lại đánh vào người.
" Mẹ con khốn! Mày dám đánh trả Thanh Thanh à? Tao sẽ cho mày biết mùi.
" Mấy tên con trai tru tréo xúm lại kéo tóc cô về phía sau.
Tần Nhiệm nhăn nhó vì đau đớn nhưng quyết không chịu thua.
Cô cắn chặt bàn tay của một con nhỏ định vã mặt cô khiến nhỏ đạp ngã Tần Nhiệm ra sau theo bản năng.
" Ặc! " Cô quằn quại trong đau đớn.
" Aaaaaa! Đau quá con chó cái này!! Tao sẽ xé rách cái miệng mày ngay sau khi bàn tay tao được cầm máu! "
" Máu…máu chảy rồi kìa!! Sao bây giờ?! "
Nhỏ đó tru tréo: " Mau đi lấy băng gạt cho tao bọn ngu này! Tao nói mà chúng mày không tiếp thu được à? "
" Ơ…nhưng tao định đi đánh con kia trả thù cho mày… " Một đứa đáp lại.
" Mày có bị đần không?! Tao bảo mày đi lấy là đi lấy!! Nói lắm quá con lợn mập!! "
Nhỏ đó tức tối xả thẳng vào đối phương không chút ngần ngại.
Nữ sinh còn lại tuy bất lực nhưng vẫn chịu chạy đi lấy băng gạt cho nhỏ ta.
Tiếc là khi vừa chạy được ba bước đã bị trượt ngã một cú đau điếng.
" Aaaa.
Cái gì đây? Mùi kinh quá.
Huhuhu.
"
Bọn chúng nhao nhao ra chứng kiến xem thứ đó là gì.
Những dòng nước bóng loáng đã lênh láng khắp nơi từ bao giờ.
Bỗng một tên con trai kêu lên: " Là xăng! Xăng đó chúng mày!! "
Cả đám bỗng chốc nháo nhào lên.
Cửa phòng đã bị khóa chặt càng khiến chúng hoảng sợ hơn bao giờ hết.
Cả lũ đang lo sợ điều gì đó sẽ đến với mình.
Sự ồn ào đó khiến cô tỉnh lại sau cơn mê miên man.
Mùi xăng dầu xộc thẳng vào mũi cô khiến Tần Nhiệm hoảng hồn.
Mọi chuyện đã sáng tỏ khi cô nhìn thấy những vệt xăng loang lổ khắp nơi kia.
Điều cô cần làm bây giờ chính là tìm cách thoát khỏi cái ghế và rời khỏi đây.
" Hai người họ…làm thật rồi.
Mình cần… nhanh hơn… " Cô lầm bầm rồi gượng dậy tìm kiếm thứ gì đó sắc nhọn xung quanh.
Đột nhiên ánh sáng trong căn phòng vụt tắt rồi lại sáng lên.
Có ai đó đã đứng sẵn trên đài quan sát của giáo viên cùng chiếc loa trên tay.
Đó không ai khác ngoài tiền bối Hà Đồng.
" E hèm…đề nghị mọi người giơ tay lên đầu hàng và thú tạ.
Tôi nói thế có đúng không ta? À…là thú tội.
Phải.
Mau làm đi nào.
"
Điệu bộ hờ hững cùng tông giọng trầm khàn đó làm cô lạnh cả gáy.
Đám học sinh nhìn thấy Hà Đồng thì chửi bới không ngừng.
" Mày là con nào mà bắt bọn tao làm thế? Có giỏi thì xuống solo.
"
" Mẹ mày thích sập cầu giao không? Bị điên à? "
" Mày nghĩ làm thế là ngầu lắm hả? Rõ trẻ trâu nha con khùng.
Bực mình ghê.
"
" Mày cố tình làm thế cho bọn tao sợ à? Mày có phải con đi đổ xăng khắp trường không thế? "
Trước những câu nói sỗ sàng đó mà Hà Đồng vẫn im lặng nhìn quanh chúng một lượt.
Cô nhẹ lấy ra một chiếc bật lửa nhỏ rồi châm vào tấm mành đỏ bên cạnh.
Tấm mành lập tức bốc cháy khiến cả đám sững sờ.
" Nếu chúng mày không câm mồm thì tao sẽ thiêu chết chúng mày trước đấy.
Chết chung với trường lớp chẳng phải vẫn ý nghĩa hơn hả? "
Cái giọng điệu khàn khàn ban nãy đã thế bằng cái giọng the thé rất đáng sợ.
Đương nhiên chúng bị dọa cho một vố mà ngậm hột thị với nhau.
Tần Nhiệm nhân cơ hội không ai chú ý mà khẩn trương nhìn quanh.
Một mảnh thủy tinh bình hoa vỡ đập vào mắt cô.
Cô liền bò nhích đến từng chút một.
Dưới con mắt tinh tường của Hà Đồng thì nhất cử nhất động của cô đều bị nhìn thấy.
Song chị ta tỏ ra không quan tâm mà nhìn xuống đám học sinh bên dưới.
Chúng đã hoàn toàn lắng nghe mệnh lệnh cô gái nhỏ ban ra rất ngoan ngoãn…
Điều đó khiến Hà Đồng rất ư là phấn khích và vui sướng.
Chưa bao giờ có ai chịu lắng nghe cô ta nói từ khi bước chân vào đây.
Hà Đồng ngoác miệng cười lớn trước sự chứng kiến của chúng.
Cô ta quay sang hét lớn:
" Đúng thế! Giờ tao hiểu tại sao những ông vua hay vị tướng hay thao thao bất tuyệt bên trên mỗi giờ Sử rồi.
Cái cảm giác đã như này đáng ra tao phải có từ lâu!! Bằng chính đôi tay của mình mới đúng!! "
Dù bên dưới chẳng ai hiểu gì nhưng cũng chẳng ai dám ho he.
Chúng đang nơm nớp lo sợ bản thân bị đốt thành tro như cái mành kéo kia.
Hà Đồng bỏ khẩu trang ra cười lớn: " Cuối cùng thì…tao cũng được làm mày một lần rồi Đổng Uyên!! Tao đã dùng chính kế hoạch của mày biến nó thành của tao và khiến bè lũ của mày phải khốn đốn!! Hahahahahahhaha.
"
Sau tràng cười vẫn là sự im lặng đến rơn người.
Đám học sinh bên dưới cho rằng Hà Đồng đã thỏa mãn nên bẽn lẽn hỏi lại:
" Bạn gì ơi…bạn đã cảm thấy vui chưa ạ? Nếu chưa thì mình có thể quỳ xuống cho bạn vui hơn đó… miễn sao bạn đừng làm trò đùa này thêm quá trớn… Đó không phải là thật đúng không? Ý định bạn muốn đốt trường ấy…? "
Hà Đồng quắc mắc nhìn Thanh Thanh làm con bé run lên bần bật.
Tiền bối đứng trên bỗng lôi ra một bao diêm đơn giản, quẹt que rồi vuốt tóc ra sau:
" Tao không muốn khiến mình như con Đổng Uyên khốn nạn đó.
Nó đi rồi và cái trường này nên chung thân cùng nó.
Tạm biệt các bạn yêu quý nhé.
"
Một tiếng nổ lớn vang khắp cả ngôi trường.
Kèm theo sau đó là tiếng còi báo cháy inh ỏi của trường.
Cả khán phòng lập tức bốc cháy..