Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: OnlyU
phút trước.
Gã chủ cửa hàng lên tiếng: “Đứa bé kia còn có ích mà? Bắt làm con tin, tống tiền.”
Lâm Tú Nga: “Chết rồi mới có ích.”
“OK, cẩu lên đi!”
Giang Hành nương theo khe hở thấy Lâm Tú Nga và gã chủ cửa hàng rời đi, không lâu sau cánh tay cần cẩu trên boong tàu hướng về phía này, sau đó dừng lại, hạ xuống móc lấy dây cột container.
Giang Hành vừa ôm bé gái đứng lên thì đột nhiên bị rung lắc dữ dội, container bị cẩu lên.
“Keng!” một tiếng, có thứ gì đó rơi ra khỏi người bé gái, xoay hai vòng rồi mới dừng lại. Giang Hành bế bé gái một tay, một tay nhặt vật kia lên, đặt trong lòng bàn tay quan sát, là một mặt dây chuyền lồng ảnh thuần bạc.
Chỉ cần một hai trăm tệ là có thể mua được trên Taobao, không đáng bao nhiêu tiền, cũng không thích hợp để một bé gái năm sáu tuổi đeo.
Giang Hành dễ dàng mở mặt dây chuyền ra, bên trong có một tấm hình nhỏ đã rất cũ, góc tấm hình không bằng phẳng, giống như từng bị lật qua. Y mở một góc tấm hình, trông thấy bên dưới có một tờ giấy rất mỏng, y mở ra nhìn lướt qua, sau đó cất tờ giấy vào túi.
Lúc này container đã bị cẩu lên cao m, Giang Hành không nhanh không chậm đi đến góc container, ngồi xổm xuống sờ soạng cạnh viền khung, lòng bàn tay bỗng chạm vào một vết lồi lên.
Dấu vết cực nhỏ, cơ bản không ai có thể phát hiện.
“Ở đây.” Giang Hành nói nhỏ. Y đứng dậy lùi ra sau rồi giơ chân nhắm ngay chỗ lồi lên mà đạp mạnh xuống.
Bang!!
Tiếng vang bị tiếng sấm sét biển khơi và tiếng cần cẩu vận hành át đi, vừa lúc thuyền viên trông coi lục tục rời khỏi khoang chứa hàng, tụ tập phía bên kia boong, vì vậy không ai phát hiện động tĩnh trong container.
Lá sắt ở góc container bị đạp mạnh một cái lập tức hở ra, lá sắt chỉ còn dính với viền khung một bên, lộ ra một cái lỗ hình vuông dài chừng cm.
Giang Hành ôm bé gái nhảy xuống từ cái lỗ, nhẹ nhàng tiếp đất, chân vừa chạm đất lập tức lách vào giữa các container nấp trong bóng đêm, container vốn nhốt y bị ném xuống biển. Tiếng vang trầm đục nho nhỏ không đáng để ý, container màu xanh nhạt chớp mắt không thấy đâu nữa.
Thủy thủ điều khiển cần cẩu hoàn thành nhiệm vụ xong lập tức tắt đèn xung quanh, kiểm tra qua loa một vòng rồi quay vào phòng trên boong.
Giang Hành đợi đến khi không còn ai mới bước ra. Y vừa suy ngẫm câu nói “Chết mới có ích.” của Lâm Tú Nga, vừa đi về phía vị trí bể dằn mũi tàu.
Bể dằn là một khoang trong thuyền, tàu hoặc cấu trúc nổi khác chứa nước, được sử dụng làm chấn lưu để cung cấp sự ổn định cho tàu. Sử dụng nước trong bể giúp điều chỉnh trọng lượng dễ dàng hơn đá dằn hoặc sắt được sử dụng trong các tàu cũ. Đọc thêm
Container chồng chất ở khoang chứa hàng hóa giữa tàu, bể dằn mũi tàu và phòng trên boong ngược hướng nhau, một trước một sau.
Nhóm Lâm Tú Nga đi vào phòng trên boong, bể dằn mũi tàu thì không có ai.
Đến mũi tàu, Giang Hành giấu bé gái vào một góc rồi mới ra ngoài. Y vừa đi vừa xoa ngón tay, từng ngón từng ngón, lúc quay về khoang chứa hàng thì vừa xoa xong, Giang Hành tiếp tục đi một vòng quanh khoang chứa hàng.
…
Đèn báo hiệu đã đặt trên nóc xe, Lý Toản không kiêng dè phóng xe như bay, lộ trình một giờ đồng hồ giảm còn phân nữa, trước : đã tới được bến tàu cũ ở hải cảng.
Hắn đóng sầm cửa xe, chạy ra hải cảng nhìn ra xa, còn thấy được đuôi tàu hàng.
Vào giờ này, với thời tiết này, không có tàu hàng bình thường nào rời cảng cả!
Cảnh sát hai khu Minh Loan và Đông Thành vẫn chưa tới, Lý Toản chờ họ không được.
Hắn chọn một chiếc ca nô chạy dầu mazut được cải tiến, quyết đoán dùng súng bắn đứt khóa sắt rồi nhảy xuống. Động cơ nổ máy, motor phát ra tiếng động ầm ĩ.
Lúc này Triệu Nhan Lý cầm camera thở hổn hển đuổi tới: “Khoan, khoan đã…” Cô liên tục chất vấn Lý Toản: “Anh muốn đi đâu? Anh trộm ca nô của dân? Mấy cảnh sát khác đâu rồi? Mấy anh ra quân ồ ạt làm gì? Có phải các anh đã để hung thủ chạy thoát…”
Lý Toản liếc mắt nhìn cô ta, sau đó điều khiển ca nô quay đầu, động cơ ù ù, nước từ đuôi ca nô văng tứ tung, vừa khéo văng ướt cả người Triệu Nhan Lý.
“Anh!”
Triệu Nhan Lý vừa tức vừa lạnh, chưa gì đã thấy Lý Toản lái ca nô ra một đoạn xa, thuận gió cắt sóng, kéo ra một đường bọt sóng màu đen thật dài.
Ngoài khơi không yên ả, dù là ban đêm vẫn thấy được tầng mây vừa dày vừa nặng. Ngoài biển ngoại trừ chiếc ca nô của Lý Toản và một tàu hàng thì không còn chiếc thuyền nào khác.
Triệu Nhan Lý nhìn xung quanh một vòng, không có phương tiện gì để cô đuổi theo, cô tức giận không thôi.
Đồng nghiệp cũng đi theo sau cô, lúc này chân hắn vẫn còn run, đầu óc choáng váng, hắn nuốt nước bọt một cái rồi nói: “Chị, chị Triệu, hay là chúng ta về đi. Đừng đuổi theo, đừng dây vào.”
Triệu Nhan Lý không cam lòng: “Chờ thêm một chút, tôi phải chụp mấy tấm hình đắt giá.” Cô nhìn trái nhìn phải, thấy bến tàu mới đang được sửa sang, lập tức bước nhanh tới: “Bên kia có cái đài cao. Đi, đến đó chụp.”
Đồng nghiệp nghe cô nói thế bị hù sợ.
“Đó là đại công trình của khu Minh Loan! Chị không sợ bị bắt giam hả?! Vừa nãy trên đường Bàn Sơn chị cũng thấy rồi đó, bọn chúng nổ súng! Chẳng kiêng dè gì giết cảnh sát, nếu chúng ta không phanh lại kịp lúc thì mấy viên đạn kia đã hướng về phía chúng ta rồi!!”
“Cậu thì biết cái gì! Trắng trợn đuổi giết cảnh sát, còn là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, cậu biết vậy là ý gì không?”
“Không biết.”
“Ý là… có đại án! Án quan trọng! Có tin hot!”
…
Vùng biển ở hải cảng nước cạn, tàu hàng hạn chế tốc độ, vừa rời cảng cũng không dám tăng tốc, thế nên Lý Toản thành công đuổi kịp.
Ca nô đuổi theo sát, Lý Toản hiểu rõ phải lập tức ép dừng tàu hàng trước mặt, bằng không đợi đến khi con tàu khôi phục tốc độ bình thường thì hắn và ca nô sẽ bị bỏ xa đằng sau.
Lý Toản điều chỉnh tai nghe Bluetooth, bình tĩnh trần thuật: “Mục tiêu có mặt trên chiếc tàu Việt Nam quy mô tầm trung, có khả năng tàu vận chuyển hàng lậu. Tàu hàng đã rời khu vực bến cảng, tôi yêu cầu cảnh sát biển lập tức chặn lại, ép tàu dừng lại.”
“Đã nghe yêu cầu, chúng tôi lập tức xử lý.”
Đội trưởng đội cảnh sát kinh tế khu Minh Loan lập tức gọi cho Trình Vi Bình – người vẫn đang họp trực tuyến. Trình Vi Bình nghe xong nói: “Tôi lập tức liên lạc đội cảnh sát biển.”
Trình Vi Bình cúp điện thoại, sau đó gọi cho cảnh sát biển thành phố Việt Giang.
Sau khi đội trưởng đội cảnh sát biển nghe xong đầu đuôi mọi chuyện lập tức nói: “Chúng tôi lập tức xuất phát!”
“Vùng biển bến cảng Minh Loan còn tàu tuần tra nào không?”
“Tàu đang tuần tra đường biển.”
“Liên lạc tàu ép dừng tàu hàng Việt Nam.”
“Vâng. Gọi tàu , gọi tàu , lập tức dừng tàu Việt Nam ở hải cảng. Vị trí, khoảng km về phía đông nam.”
…
Hải cảng.
Tàu cảnh sát biển tuần tra theo thường lệ, nhận được tin tức của đội cảnh sát biển vội quay đầu hướng về vị trí được báo.
Cùng lúc đó, ở bến tàu cũ của hải cảng.
Tiếng còi xe cảnh sát từ xa đến gần, liên tục vang lên không dứt như một khúc ca chiến đấu khiến người ta kinh sợ, hơn mười chiếc xe cảnh sát lục tục dừng ở bến tàu, đèn cảnh sát chớp lóe chiếu sáng cả bến tàu.
Mấy cảnh sát xuống xe, ngay ngắn trật tự, được huấn luyện chỉnh tề, như mãnh hổ bao vây mấy cửa ra vào quan trọng ở cảng. Đồng thời liên lạc và trưng dụng mấy chiếc thuyền đánh cá, ca nô và du thuyền có thể ra biển.
…
Hải quan khu Minh Loan.
Vệ Hưng Châu đầu đầy mồ hôi lạnh, lo nghĩ bất an đi vòng quanh phòng, ánh mắt liên tục đảo qua điện thoại riêng và ngoài khơi xa.
Một nhân viên hải quan bỗng đẩy cửa ra, hốt hoảng nói: “Cảnh sát hình sự hai khu đã đến bến tàu cũ ngoài cảng, nghe ngóng được là phân cục khu Minh Loan đã liên hệ cảnh sát biển.”
Vệ Hưng Châu thoáng chốc xụi lơ trên ghế, tay run run cầm ống nghe quay số, cắn răng tự an ủi bản thân: “Cảnh sát biển xuất quân thì sao! Không có chứng cứ, Trình Vi Bình không xử được mình!”
…
Vùng biển ngoài khơi.
Lý Toản vừa ngẩng đầu đã thấy một người đưa lưng về phía bóng đèn vàng mờ mờ lung la lung lay mà vẫy tay với hắn, làm hắn giật mình suýt giơ súng bắn thằng ngốc này. Khoảng cách hơi xa, chỉ thấy bóng dáng mà không thấy mặt của tên ngốc đứng ngoắc trên tàu, thế nhưng đối phương không la to gọi người, Lý Toản tạm thời nghĩ y không có uy hiếp.
Nghênh đón nước biển mãnh liệt lại chạy một thời gian ngắn, lúc tay chân Lý Toản bị đông cứng mất cảm giác thì rốt cuộc tàu cảnh sát biển cũng tới, ép dừng tàu hàng.
Hai bên đang chuẩn bị đàm phán và lên tàu truy nã.
Lý Toản nhân cơ hội leo lên khoang chứa hàng, chân vừa bước lên boong tàu thì bên tai chợt nghe tiếng gió ập đến, hắn lập tức khom lưng nghiêng người, phản ứng cực nhanh né đòn đánh lén, thuận thế ôm ngang hông đối phương ném ra sau.
Không nghe thấy tiếng động nặng nề, Lý Toản chưa kịp suy nghĩ kỹ đã lập tức ra tay, động tác nối liền biến thành hư ảnh, tay phải giơ như đao hung hăng đánh tới. Bàn tay va chạm mạnh với xương cổ tay, đau đớn từ bàn tay lập tức lan tràn, ngay cả cổ tay cũng tê rần.
Lý Toản vội lùi ra, đối diện người đánh lén, giấu tay phải ra sau lưng lắc lắc.
Xương tay làm bằng sắt thép hả? Cứng muốn chết!
Người trong bóng tay đang ngắm nghía khẩu súng, Lý Toản cả kinh, vội sờ ra sau lưng, quả nhiên khẩu súng lục đã mất.
Lạch cạch.
Băng đạn được rút ra gắn vào liên tục, họng súng vẫn nhắm ngay Lý Toản không dời.
Hắn giơ hai tay lên: “Người anh em, tôi có sở thích ra biển ban đêm, vì hiếu kỳ mới leo lên tàu hàng nhìn một chút. Nếu ngài không chào đón thì tôi đi liền đây.”
“Đêm hôm mưa gió bão bùng mà ra biển?”
Giọng nói êm tai không giống người thường mang theo vài phần châm chọc hỏi ngược lại, xuyên qua sóng biển cuồn cuộn, xuyên qua mưa to gió lớn chui vào tai người ta, lại xuyên qua màng nhĩ, đột nhiên sinh ra cảm giác quen thuộc như đã từng gặp rồi.
“Hứng thú của đàn ông, khiêu chiến những điều bất khả thi.” Lý Toản qua loa nói càn.
“Hứng thú của đội trưởng Lý như một trường phái riêng, bản lĩnh trộm vặt móc túi cũng đặc biệt như hứng thú của cậu.”
“Cạch” một tiếng, băng đạn được đẩy vào, người đứng trong bóng tối bước tới.
Dáng người cao lớn, áo thun tay dài màu đen, quần túi hộp và giày lính, cao ráo hơi gầy nhưng khỏe mạnh, dáng người khiến người ta nhìn mà nhiệt huyết sôi trào lại không thiếu mỹ cảm.
Mái tóc bị ướt tầng ngoài, vai và bụng cũng ướt một mảng lớn. Áo thun đen dán vào bụng, mơ hồ có thể thấy được cơ bụng.
Ngũ quan tinh xảo, làn da như trắng hơn dưới ánh sáng bàng bạc, đôi môi không chút máu, vô cớ tăng thêm vẻ bệnh tật âm u.
“Giang Hành?” Lý Toản nhận ra đối phương bèn hỏi: “Lâm Tú Nga có mặt trên tàu hàng đúng không? Anh là đồng lõa với bà ta?”
“Nói có thể nói bậy chứ không thể chụp mũ bậy nha, đội trưởng Lý.” Súng lục xoay một vòng, ngón trỏ Giang Hành móc vào vòng bảo vệ cò súng đưa qua: “Trả cho cậu.”
Cái vòng số ấy
Lý Toản nhìn chằm chằm y vài giây rồi nhận súng nhét ra sau lưng: “Tại sao anh lại ở đây?”
Giang Hành hỏi lại: “Tin tôi rồi.”
“Ờ. Bọn tội phạm sẽ không ngu ngốc hơn nửa đêm ra mạn tàu đứng vẫy tay.”
Giang Hành: “Cậu đang chửi xỏ tôi đó à?”
“Sao có thể?” Lý Toản ngạc nhiên không thôi: “Tôi đang mắng thẳng luôn mà.”
Hết chương