Anh Đến Từ Vực Sâu

chương 62

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: OnlyU

Tạm thời gác chuyện kẻ thần bí gọi điện đến qua một bên, chờ Đội kỹ thuật hình sự phục hồi giọng nói xong sẽ phân tích tiếp.

Vì không có thông tin chi tiết nên không thể tùy tiện lập án, trừ phi điều tra được thân phận người gọi điện mới có thể tiến hành bắt và thẩm vấn, có lẽ phải đợi nhiều bằng chứng hơn nữa xuất hiện.

Quý Thành Lĩnh hỏi: “Vậy là phải đợi?”

Lý Toản đáp: “Nếu thật sự có án mạng thì hắn sẽ còn gọi điện đến nữa. Kiên nhẫn chờ đợi, Trần Tiệp chú ý, có thể hắn sẽ tìm cô.”

“Trong ấn tượng của em chưa từng gặp ai kỳ quái như vậy, làm sao hắn biết em?” Trần Tiệp nói thầm: “Hắn còn biết gọi điện thoại đến đây? Chúng ta có nên mai phục ở buồng điện thoại công cộng khu Liên Chi không?”

Lý Toản nói: “Không cần đâu, chưa chắc có tác dụng. Buồng điện thoại sử dụng một lần là đủ rồi, có rất nhiều cách che giấu IP cuộc gọi. Có điều…” Hắn dừng một chút, liếc mắt nhìn Trần Tiệp nói: “Có thể hắn sẽ xuất hiện bên cạnh cô.”

Trần Tiệp khiếp sợ: “Không phải chứ?!”

“Có thể thôi, không chắc.”

Lý Toản không vận dụng mớ lý luận đồ sộ để chứng minh tính chân thật trong câu nói của hắn, hắn chỉ nói nhanh một câu rồi đi ra khỏi Đội hình sự, đi tìm cục trưởng Đồng.

Trong phòng làm việc, cục trưởng Đồng đang hưởng thụ trà nóng Thiết Quan Âm cực phẩm vừa pha, vừa nghe bên ngoài bỗng ồn ào, ông lập tức đoán ra ôn thần Lý Toản lại đến nữa rồi.

Toàn bộ cục cảnh sát chỉ có mình Lý Toản mỗi lần đến là có thể khiến hành lang yên tĩnh như nở hoa, dáng vẻ như đưa hắn đăng cơ!

Cục trưởng Đồng vội vàng giấu bánh trà còn lại vào lòng, lại rót hết trà nóng vào tách lớn, trong ấm chỉ còn sót lại đầy cọng trà đứt gãy, lúc này ông mới yên tâm.

Trà ngon không bị lãng phí.

Lý Toản dựa cửa, ánh mắt khinh thường: “Chú, không đến mức đó chứ.”

Cục trưởng Đồng vung tay: “Có việc thì nói, không việc thì cút.”

Lý Toản: “Ma túy mới vận chuyển ra khỏi thành phố Việt Giang bị truy hồi rồi phải không? Sao chú Chu còn chưa về?”

Hai tháng trước Chu Ngôn phụ trách truy hồi ma túy mới, sau đó nói là phối hợp với Thẩm Quyến truy bắt vụ giao dịch ma túy, cho đến giờ vẫn chưa từng liên lạc lại, không biết khi nào mới quay về.

Cục trưởng Đồng đáp: “Đi làm nhiệm vụ.”

Lý Toản “à” một tiếng rồi xoay người định đi.

Cục trưởng Đồng sửng sốt: “Chỉ vậy là đi rồi?” Không quậy phá?

Lý Toản: “Cháu không đến mức… Bánh trà Thiết Quan Âm của chú giấu đến ẩm mốc, ai còn muốn?”

Cục trưởng Đồng: “…”

Cục trưởng Đồng đáng thương, hôm nay vẫn hít thở không thông như trước, còn cảm nhận sâu sắc nỗi đau có đứa con bất hiếu và không chốn dung thân.

Đến giờ tan làm, ngoại trừ cảnh sát trực ban thì những người khác đều thu dọn đồ đạc, lục tục tan làm. Vài người chào vài câu rồi về nhà với vợ con ấm áp, còn lại mấy FA thì vừa chậm chạp thu dọn đồ đạc, vừa hỏi xem tối nay có hoạt động gì không.

Quý Thành Lĩnh nói: “Bình thường thì tôi sẽ lái xe đi mua trái cây tươi và rau cải, tôi biết cửa hàng nào có trái cây và rau cải tươi vừa mới nhất vừa ngon nhất. Kế tiếp mua chút rượu ngọt, có lẽ là rượu vang đỏ, mua cả bánh ga tô về nhà, sau đó…”

“Bắt đầu nấu cơm?” Trần Tiệp hỏi.

“Không phải.” Quý Thành Lĩnh nói: “Để người giúp việc làm.”

Trần Tiệp, Chung Học Nho, Vương Đang Đang và lão Tăng nghe vậy đều tụ lại: “Nhà cậu có người giúp việc?!” Bọn họ không thể tin được, ngay bên cạnh họ lại có một đồng nghiệp sa đọa hủ bại!

Thật sự là… ghen tỵ đỏ mắt!!!

Quý Thành Lĩnh cảm thấy kỳ là: “Mẹ tôi là tổng giám đốc công ty, rất có tiền. Sau khi tôi thành niên thì dọn ra ngoài, mẹ tôi thuê người giúp việc lo ba bữa một ngày cho tôi. Có chuyện gì sao?”

Không có. Đương nhiên không có. Bọn họ chỉ hơi hâm mộ, mong muốn có một người mẹ là tổng giám đốc mà thôi.

Lão Tăng vác mặt dày đến gần: “Lệnh tôn có thiếu con trai không?”

Quý Thành Lĩnh: “…”

Lý Toản chậm rì rì bước vào, túi trên túi dưới nhồi đầy đồ ăn vặt, có thể thấy được trên đường về thu hoạch được rất khá, nhân khí rất cao. Hắn lột vỏ viên kẹo bạc hà bỏ vào miệng, nhìn đồng hồ rồi nói: “Tan làm thôi.” Sau đó chân chuyển hướng, hai tay trống trơn, không quay đầu lại đã đi.

Mọi người đã quen với việc hắn lười biếng không thu dọn hồ sơ mang về nhà, tất cả vây quanh Lý Toản đi ra khỏi Đội hình sự, đến đại sảnh phân cục, đi ngang qua khu đậu xe đại viện, trông thấy Giang Hành đang “ngẩng đầu ngắm trăng” cạnh gốc cây.

Vóc người đẹp thì làm hành động gì đều như có hàm ý khác, dù không ngẩng mặt độ nhìn trời nhưng khí chất u buồn vẫn có thể khiến “thiếu nữ lớn tuổi” manh động.

Ra đa của Trần Tiệp điên cuồng kêu lên “tít tít”, cô nhìn Giang Hành, lại nhìn qua Lý Toản, nụ cười trên mặt từ từ trở nên ngu ngốc: “Giang tiên sinh đến đón lão đại tan làm à?” Này là vợ tan làm, chồng quan tâm lo lắng đích thân đến đón nè, ngoại trừ tình yêu thì còn có thể là gì nữa chứ?

Quý Thành Lĩnh và lão Tăng thẳng nam nhìn không hiểu nụ cười của Trần Tiệp nhưng đều cảm thấy phát lạnh. Bọn họ đều biết Giang Hành là bạn thân của Lý Toản, đã sớm xem y là một nhóm với họ.

Nhất là lão Tăng, anh biết rõ tính tình Lý Toản, biết hắn không hề tốt bụng gì, vì thế anh rất chào đón Giang Hành, người bạn cùng tuổi có thể thâm nhập cuộc sống và nội tâm Lý Toản.

Lý Toản đút hai tay vào túi, thờ ơ nhìn Giang Hành thành thạo hòa nhập với mọi người, hắn không bày vẻ mất hứng hay phá đám mà chỉ cùng đi theo.

Giang Hành nghe nhóm Quý Thành Lĩnh nói không biết làm gì tiêu khiển tối nay, y trầm tư chốc lát rồi đề nghị: “Hay là đến trung tâm thương mại mới mở gần đây? Ở đó có đủ các quán ăn, vui chơi giải trí như hát karaoke, hộp đêm, khu trò chơi… Không biết mọi người thích gì, nói chung thì nơi đó cũng bình thường nhưng được cái mới mẻ náo nhiệt.”

“Tôi có phiếu giảm giá % ở đó, có thể dùng trong mấy ngày nay.” Giang Hành nói với nhóm Quý Thành Lĩnh, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng nhìn qua Lý Toản đang đi bộ bên cạnh.

Từ đầu đến cuối y luôn nở nụ cười, dáng vẻ ôn hòa tốt tính. Y nói tiếp: “Đúng lúc tôi tặng cho mọi người, tôi giữ lại cũng quá hạn sử dụng mà thôi, lãng phí lắm.”

Giang Hành đã nói như vậy, người khác không tiện từ chối.

Chung Học Nho nói hắn không đi, phải về với bạn gái. Vừa nói xong thì thành công nhận được ánh mắt hài lòng của anh vợ.

Giang Hành hào phóng nhét cho Chung Học Nho một xấp phiếu giảm giá, nhiệt tình thuyết phục hắn có rảnh rỗi thì đưa Lý Di Tranh đến đó xài hết xấp phiếu giảm giá này.

Chung Học Nho rời đi. Quý Thành Lĩnh đi lấy xe, lão Tăng đứng giữa Lý Toản và Giang Hành, còn định tiếp tục tám chuyện thì bị Trần Tiệp dụ đi, lấy cớ là giúp Quý Thành Lĩnh. Chỉ còn lại Vương Đang Đang, cậu im lìm như một cái bóng.

Lý Toản hỏi: “Lúc nào anh cũng mang theo xấp phiếu giảm giá?”

Giang Hành ngạc nhiên: “Phiếu giảm giá là thứ tốt! Trước đây tôi ở bên ngoài nghèo rớt mùng tơi, lật tung túi rách cũng không tìm được một xu, phải dựa vào phiếu giảm giá thứ hai đến thứ sáu sống qua ngày.”

Lý Toản giơ nắm tay che miệng ho một tiếng, hơi ngạc nhiên nhướng mày: “Sao anh không ra đầu đường làm xiếc?”

Giang Hành thẳng thắn: “Không tài nghệ.”

Lý Toản nói: “Anh có thể biểu diễn màn “kéo da mặt”, “biến sắc mặt”, còn có cái gì… Nhảy xuống biển giữa bom nổ, cưỡi xe máy xuyên qua vòng lửa, đều là tuyệt chiêu đặc sắc.”

“Lần tới cùng làm với cậu.” Y vui vẻ tiếp thu trào phúng của Lý Toản: “Tôi và cậu chân thành đến sắt đá cũng mòn, không chừng có thể trở thành đoàn biểu diễn nghệ thuật cấp quốc bảo.”

Lý Toản: “…”

Hai người nói qua nói lại, ăn ý đối đáp, càng đi càng gần, phỏng chừng không ai có thể xen vào giữa họ.

Vương Đang Đang thầm nghĩ, bọn họ nói liên tục không ngừng giống như hai người tấu nói trên sân khấu liếc mắt đưa tình vậy, tự cho là thuần khiết che giấu trước khán giả, kỳ thật ở dưới gầm bàn, bốn cái chân chó đã quấn vào nhau.

Càng đi tới, Vương Đang Đang càng nghĩ có phải cậu tạo cảm giác không tồn tại quá mạnh rồi không? Hai người này hoàn toàn bỏ lơ cậu. Cậu có nên hắng giọng một cái cho họ thấy cậu là một người còn sống có hô hấp?

Giang Hành chủ động ngừng nói nhảm, đứng đắn giải thích: “Tôi gặp đồng nghiệp của cậu không thể đi tay không, tặng tiền tặng quà không thích hợp, vừa lúc trong tay có một xấp phiếu giảm giá, không phải đó là thứ thích hợp nhất để tạo mối quan hệ tốt đẹp sao?”

Lúc này Quý Thành Lĩnh lái xe đến, cậu thò đầu qua cửa xe vẫy vẫy: “Mấy anh em, lên xe nào!”

Trần Tiệp ngồi băng sau, cô hạ cửa kính xuống một khe nhỏ, lén dùng di động chụp ảnh Lý Toản và Giang Hành.

Vương Đang Đang đột nhiên che khuất tầm mắt, Trần Tiệp nhe răng: “Đồng chí Vương, tốc độ nhanh một chút đừng cản đường, ra băng sau ngồi xuống!”

“…” Vương Đang Đang im lặng lên xe.

Quý Thành Lĩnh nói với Giang Hành vài câu, mời y lên xe nhưng y từ chối. Giang Hành chỉ chiếc xe đậu đối diện đường lớn: “Xe tôi ở kia.”

Quý Thành Lĩnh: “Vậy tạm biệt.” Cậu nói xong nhấn chân ga lái đi trước, rõ ràng cho rằng Lý Toản sẽ đi cùng xe với Giang Hành.

Y nhìn Lý Toản nói: “Không ngại đi cùng xe với tôi chứ?”

Hắn đáp: “Nếu tôi nói ngại thì anh sẽ nhường xe cho tôi?”

“Không.”

Lý Toản thờ ơ nói: “Vậy còn hỏi làm cái gì?” Nói xong hắn đi về phía chiếc xe đậu đối diện.

Giang Hành cười cười đi theo sau, y mở cửa xe cắm chìa khóa vào, chờ Lý Toản ngồi vào xe rồi mới lái đi.

Trung tâm pháp y Cục thành phố Tân Châu.

Đội phó Đội hình sự đi đến phòng giải phẫu, trợ lý pháp y đang sửa sang báo cáo, pháp y chính phụ trách khám nghiệm tử thi đang tháo găng ra rửa tay.

Pháp y vừa rửa tay vừa nói: “Đã có kết quả khám nghiệm tử thi, người chết nam, họ Tào, bị đâm lỗ trên cổ, khí quản, động mạch bị đâm xuyên, trước khi chết có vùng vẫy, hung khí xác định là gót giày cao gót. Hai cổ tay người chết có vết còng tay, đoán chừng là chơi trò tình thú.” Cô giơ còng tay lên: “Là còng tay thật.”

Đội phó biết đó là còng thật, thế nên hắn càng xác định đây là vụ mưu sát có chủ mưu từ trước mà không phải là sự cố hoặc là sơ ý giết người khi đang tình cảm mãnh liệt.

Pháp y đi ngang qua thi thể nữ đang nằm trên bàn giải phẫu, chỉ chỉ nói: “Cô ta chết vì tiêm kali xyanua quá liều.” Cô đi ra ngoài úp mì gói, sau đó quay vào, hướng về phía thi thể vừa ăn vừa nói: “Là tự sát hả?”

Đội phó hỏi ngược lại: “Cô không thấy nặng mùi hả?”

Pháp y đáp: “Thi thể chưa phân hủy, mùi thối không nặng.”

Lý do rất hùng hồn.

Đội phó thở dài: “Có thể xác định thời gian tử vong không?”

“Nhiệt độ ở hiện trường tử vong rất thấp, sẽ ảnh hưởng đến phán đoán thời gian tử vong ở mức độ nào đó, nhưng có thể suy đoán là tầm – giờ sáng.” Cô lại hỏi: “Cô ta chết vì tự sát à? Cô ta giết người đàn ông kia?”

Đội phó Đội hình sự đáp: “Đội điều tra dấu vết hiện trường cho ra kết quả như vậy không sai. Băng ghi hình camera giám sát cho thấy từ giờ tối đến giờ phút trưa, ngoại trừ hai người đã chết kia thì không còn ai ra vào căn phòng đó. Sau khi hai người vào phòng không hề ra khỏi phòng. Kiểm tra dấu vân tay trong phòng, kết quả chỉ có dấu tay của hai người, vân tay trên ống kim cũng chỉ có một mình cô gái. Hung khí, hung thủ, người chết, giám định vân tay và băng ghi hình camera giám sát… Tất cả đều đầy đủ, rõ ràng là giết người vì tình.”

Pháp y gật đầu, toàn bộ kết quả đều chứng minh án mạng này là vậy.

“Điều tra được cô gái là gì của người đàn ông chưa?”

Đội phó đáp: “Đã cho người đi điều tra.”

“Vậy anh còn chuyện gì nữa?”

Hắn xoa cằm, suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Cô còn nhớ vụ tai nạn xe nghiêm trọng xảy ra ở cao tốc Tân Châu tuần trước không? Một nam một nữ, một chết một bị thương nặng.”

“Nhớ chứ, chết kiểu này thảm quá.” Của quý còn bị người ta cắn đứt.

Hắn nói tiếp: “Hai người đó cũng là tình nhân. Người chết tên là Hà Gia Thực, hắn và Tào Giai, người chết lần này là bạn ăn chơi với nhau, sống phóng túng, còn chơi thuốc phiện. Mấy tháng trước có một câu lạc bộ tổ chức sử dụng ma túy ở phố Khanh Thủy bị triệt phá, điều tra ra không ít phú nhị đại, phú tam đại là hội viên câu lạc bộ. Hà Gia Thực và Tào Giai cũng là hội viên mấy năm nay.”

Pháp y hỏi: “Là trùng hợp hay là có ý đồ gì khác?”

Đội phó đáp: “Trước mắt không nhìn ra vấn đề. Có thể thật sự là trùng hợp.” Hắn lấy báo cáo khám nghiệm tử thi, phất tay một cái rồi đi.

Quay lại Đội hình sự, cảnh sát đi điều tra quan hệ cặp tình nhân Tào Giai đã quay lại, đang đợi hắn.

Vừa thấy đội phó quay lại, viên cảnh sát tiến lên báo cáo: “Đội phó, đã có kết quả điều tra rõ ràng. Người chết nữ tên là Phương Vũ Tình, là một người mẫu không nổi tiếng, ba năm trước bắt đầu hẹn hò với Tào Giai, họ chưa từng cãi nhau, cũng không ồn ào chia tay. Ba năm nay Tào Giai đưa cho Phương Vũ Tình tài nguyên, nhà ở và đồ trang sức các loại, cưng chiều cô ta như bạn gái chính thức. Bạn cùng nghề đều hâm mộ Phương Vũ Tình, còn khen Tào Giai là bạn trai tốt.”

Đội phó: “Tới bước chuyển hướng.”

Viên cảnh sát hình sự cười cười nói tiếp: “Nhưng Tào Giai không thành thật, bên ngoài có những người phụ nữ khác.”

Một nữ cảnh sát đến gần hỏi: “Phương Vũ Tình không làm ầm ĩ.”

“Không hề cãi nhau.”

Nữ cảnh sát: “Không bình thường. Hay là bề ngoài không cãi nhau nhưng trong lòng chồng chất oán hận, cuối cùng bùng phát nên mới cùng Tào Giai đồng quy vu tận?”

“Nếu là vậy thì tốt rồi.” Viên cảnh sát hình sự lắc đầu thở dài: “Phương Vũ Tình bị Tào Giai kiểm soát hoàn toàn. Đội kỹ thuật hình sự điều tra lịch sử trò chuyện điện thoại di động của bọn họ, phát hiện Tào Giai biến Phương Vũ Tình thành nô lệ tình dục, chó cái, mấy lần còn xem cô ta như món quà tặng ra ngoài, chơi trò trao đổi bạn gái.”

Nữ cảnh sát hỏi: “Pua? Có động cơ giết người.”

PUA là tên viết tắt của Pick-up Artist, ban đầu có nghĩa là “nghệ sĩ bắt chuyện”, vốn là để giúp các chàng trai một phần nào đó cải thiện kỹ năng giao tiếp của mình, nhưng sau đó dần dần đi lệch hướng và trở thành những chiêu trò dụ dỗ, lừa dối tình cảm của người khác để đạt được mục đích của bản thân là quan hệ tình dục. Từ đó, PUA được mọi người biết đến với cái tên “nghệ sĩ tán gái”.

Đội phó hỏi tiếp: “Còng tay, kim tiêm và kali xyanua là Phương Vũ Tình tự mua?”

Viên cảnh sát đáp: “Còng tay và kim tiêm có thể tìm thấy ghi chép mua lại, kali xyanua là cô ta mua bằng cách khác, có thể mua ở chợ đen.”

Đội phó gật đầu: “Chuẩn bị kết án.”

Quán bar K.

Ca sĩ trên sân khấu đang hát một bản tình ca đang thịnh hành hiện nay, giọng hát dịu dàng như tiếng trời, trong bầu không khí bình yên thoải mái, từng cặp nam nữ đang ôm nhau khiêu vũ trên sàn nhảy.

Ngoài sàn nhảy, Lý Toản và Giang Hành ngồi trên ghế cao ở quầy bar, vừa uống rượu vừa trò chuyện câu được câu không.

Vương Đang Đang đi chơi game bên ngoài, lão Tăng đang tán gái trong góc, Quý Thành Lĩnh đang ba hoa chích chòe với bartender có cùng sở thích với cậu.

Trần Tiệp up ảnh lên siêu thoại, thỏa mãn nhìn mấy chị em tốt trong siêu thoại hạnh phúc vì cẩu lương, một đôi mỹ diệu như vậy không thể chỉ xem một mình, cô muốn lan tỏa tình yêu tuyệt đẹp này.

Trần Tiệp ngồi cười ngu, không chú ý thấy có người ngồi xuống bàn nhỏ bên cạnh cô. Trần Tiệp lần mò cầm ly cocktail lên, uống hai ngụm mới phát hiện mùi vị không đúng, cô kinh ngạc ngẩng đầu, thấy đối diện có một soái ca đeo kính gọng vàng đang mỉm cười nhìn cô.

Hắn ta chỉ ly cocktail trong tay cô: “Cô uống ly của tôi rồi.”

Trần Tiệp vội trả ly rượu cho hắn ta: “Để tôi mua ly khác trả cho anh… Ly này gọi là gì?” Cô phát hiện mùi vị ly cocktail này khá đặc biệt, nếm ra vị cây cơm cháy và vị bạc hà, mát lạnh mà hơi ngọt, mùi thơm và dư vị kéo dài.

Anh chàng đeo kính nói: “Lần này tôi mời cô. Tôi tên Phương Minh Húc, Húc trong hòa phong húc húc.”

“Trần Tiệp.”

Ánh đèn sáng lên, Trần Tiệp nhìn thấy rõ gương mặt của Phương Minh Húc, đó là một gương mặt sạch sẽ, nhã nhặn lại anh tuấn, trong ánh mắt có ý cười ôn hòa, lỗ tai hơi hồng, giống như một sinh viên gặp cô gái mình thích, rõ ràng xấu hổ nhưng càng muốn lấy hết dũng khí tiến lên, không cách nào che giấu tình ý.

… Là một thanh niên đáng yêu.

Lý Toản chạm mũi chân xuống đất, chán đến chết ngồi trên ghế ở quầy bar, không có hứng thú uống rượu, hắn chống cằm ngăn cản những người đến gần.

Giang Hành lắc lắc ly rượu trong tay, đá viên xao động trong ly rượu màu vàng kim, chiết xạ ra ánh sáng rất đẹp.

Hai người im lặng không nói gì, Lý Toản mở một mắt liếc nhìn Giang Hành bên cạnh, tóc mái của y rũ xuống trán, mũi cao thẳng, môi mỏng hồng hào còn ướt rượu, không hiểu sao sinh ra màu sắc quyến rũ dưới ánh sáng nhàn nhạt.

Lý Toản nhìn mà thất thần, đột nhiên sau lưng truyền đến tiếng ồn ào cãi nhau khiến hắn hoàn hồn tỉnh lại. Hắn chớp chớp mắt, làm như không có chuyện gì xảy ra quay đầu nhìn về phía đám đông đang cãi nhau, thấy một nhóm người đang tụ tập trên sàn nhảy.

Âm nhạc đã ngừng, đa số những người ở đây lựa chọn bàng quan, rời xa thị phi.

Trên sàn nhảy có hai phe, một phe mười mấy người, phe còn lại chỉ có hai ba người, nhân số thua xa không nói, mà khí thế cũng thua người ta luôn. Nghe bọn họ cãi nhau, đại khái là phe ít người đến tìm bạn gái, nhưng cô gái đã bị nhóm phú nhị đại đông người kia đưa đi rồi.

Thanh niên trẻ tuổi nóng tính ngồi không yên, kéo mấy bạn học đến đòi một câu giải thích, kết quả bị phe kia đè xuống đất.

Phe đông người đè thanh niên đi tìm bạn gái xuống đất, mấy người bạn bị cản lại, tên cướp bạn gái đang giẫm một chân lên đầu thanh niên, muốn hắn nhận lỗi.

Lý Toản và Giang Hành đi đến quan sát trước, nghe người kia yếu thế nhận lỗi, không khỏi hiếu kỳ hỏi: “Bây giờ tiểu tam đều kiêu ngạo như vậy hả?”

Giang Hành đáp: “Thói đời ngày nay, đạo đức bại hoại. Cậu để ý các sự kiện xã hội một chút sẽ biết.”

Lý Toản: “Tôi ăn muối còn nhiều hơn anh ăn cơm.” Hắn đã xử lý nhiều vụ giết người vì tình rồi.

Giang Hành nói tiếp: “Không giống nhau. Án hình sự không đủ đâu, án dân sự còn nhiều tình tiết ly kỳ khúc chiết hơn, so với cậu tưởng tượng còn máu chó gấp trăm lần.”

Lý Toản nhớ lại từng thấy Giang Hành xem phim truyền hình thần tượng tình yêu hiện đại, hắn nói: “Không nhìn ra, anh rất có tâm hồn thiếu nữ.”

Giang Hành tỉnh bơ: “Tôi chỉ tiếp cận dân sinh mà thôi.”

Hai người không coi ai ra gì đứng nói chuyện, khiến đám người kia chú ý.

Nam Tuesday là một thanh niên thời thượng, thẩm mỹ khá tốt, ăn mặc khá chất, mắt hai mí to, ngoại hình rất xuất sắc.

Thanh niên thời thượng rất tự tin, nhưng khi đến gần, hắn phát hiện dù Lý Toản và Giang Hành không ăn mặc chải chuốc nhưng lại càng đẹp trai hơn hắn. Biết rõ hai người đẹp trai hơn, hắn từ từ dừng bước mà không đến quá gần, tránh việc bị làm nổi bật cao thấp tàn khốc.

“Tụi bây mắng ai tiểu tam?”

Lý Toản hỏi ngược lại: “Cậu có cướp bạn gái người ta không?”

Thanh niên thời thượng cứng lại, sau đó hất cằm ồn ào nói: “Do hắn là tên vô dụng, không giữ được bạn gái hắn!”

Lý Toản: “Không phải là nam tiểu tam?”

Thanh niên kia nổi đóa, chỉ vào Lý Toản quát lớn: “Đừng xen vào việc của người khác, nếu không tao đánh bọn mày luôn.”

Lý Toản đáp: “Tôi không xen vào, vừa nãy chỉ bình luận với tư cách người qua đường mà thôi. Người qua đường khuyên một câu, tranh chấp tình cảm cũng được thôi, hai bên ngồi xuống từ từ nói chuyện, đánh nhau phạm pháp ai cũng biết.”

“Lắm điều!” Thanh niên thời thượng không muốn nghe, hắn quay đầu gọi đám anh em nhào lên đánh, đám người kia ngầm hiểu ý, lén nhắm đánh vào mặt Lý Toản và Giang Hành, ra tay còn rất độc ác.

Lý Toản lắc người né tránh, khóe mắt liếc thấy Giang Hành định lười biếng lẫn vào đám đông, hắn thuận thế vọt đến sau lưng Giang Hành, đẩy y vào giữa trận hỗn chiến: “Anh bạn, gặp nạn cùng gánh nào!”

Giang Hành: “…”

Y bất đắc dĩ xắn tay áo, xách ghế đánh ngã từng tên từng tên một, chiêu thức gọn gàng dứt khoát còn hơn cảnh sát từng được huấn luyện. Y toàn dùng chiêu trí mạng, nếu không khống chế sức lực thì đám người đang kêu rên dưới đất kia không chết cũng tàn phế.

Lý Toản chặn đường chạy của thanh niên thời thượng, lấy thẻ cảnh sát ra: “Người qua đường nói mấy câu cũng dám đánh, to gan quá nhỉ. Đồng chí tiểu tam, mời đến cục cảnh sát một chuyến.”

Thanh niên thời thượng ngạc nhiên nhưng không sợ hãi, còn kháng nghị: “Tao là Chu Bác Tư, không phải tiểu tam!”

Lý Toản ngoáy ngoáy lỗ tai, coi mấy câu của đối phương chỉ là tiếng muỗi kêu, sau đó hắn gọi điện thoại gọi nhóm Trần Tiệp đến bắt người.

Trong quán bar hỗn loạn không thôi, mọi người cơ bản chạy đi hết. Ông chủ quán bar nghe động tĩnh từ trên lầu nhìn xuống, vẻ mặt như đưa đám.

Lý Toản khoanh tay đề nghị: “Anh có thể tìm nam tiểu tam kia đòi bồi thường. Yên tâm, về mặt pháp luật thì bọn chúng phải bồi thường.”

Chu Bác Tư còn chưa đi xa giơ chân hô to: “Tao không phải là tiểu tam!!!”

Lý Toản có tai như điếc, mặt không đổi sắc.

Ngoài cửa, vẻ mặt Phương Minh Húc hơi nghiêm trọng nói với Trần Tiệp: “Người bị cô bắt tên là Chu Bác Tư, gốc gác gia đình hắn khá cứng, không dễ trêu chọc. Họ còn rất thù dai, anh lo mọi người chịu thiệt.”

Trần Tiệp không cho là đứng: “Gốc cứng đến cỡ nào, chẳng lẽ pháp luật cũng không bắt được? Hắn chỉ gây chuyện đánh nhau, không phải phạm tội gì lớn.”

Phương Minh Húc: “Mẹ của Chu Bác Tư là luật sư, đồng thời là giáo sư khoa Luật đại học Việt Giang, các mối quan hệ rất rộng. Cha của Chu Bác Tư mở một công ty, công ty này còn là xí nghiệp nhà nước, cũng giao thiệp rộng. Quan trọng nhất là…” Hắn thở dài nói: “Bọn họ rất cưng chiều con cái.”

Trần Tiệp: “Hùng gia trưởng?” Cô không thấy có gì to tát, có cưng chiều con cái thì cũng có mức độ chứ?

Phương Minh Húc cau mày, vẻ sầu lo không bớt.

Hùng gia trưởng ý chỉ phụ huynh xem thường pháp luật, vô kỷ luật, thiếu đạo đức, cưng chiều con cái vô độ, chủ nghĩa cá nhân, vì lợi ích cá nhân mà không màng lợi ích của tập thể và xã hội.

Hết chương

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio